HOÁN THÊ



Tiêu Chấn cùng Bạch Chi đi đến một bãi đất trống cách khu chợ đêm không xa, tuy nói là bãi đất trống thế thôi nhưng vẫn có người thường xuyên qua lại, Tiêu Chấn lại cố tính đứng cách Bạch Chi một khoảng, dường như muốn cho mọi người thấy rằng giữa hai người họ là trong sáng, không hề có bất cứ quan hệ hay cử chỉ mờ ám nào, một phần là để tránh người lạ vô tình nhìn thấy đồn đoán không hay, dù sao hắn cũng sắp thành thân, không thể để có chuyện gì được, còn một phần nữa Bạch Chi là nữ nhân, nếu cuộc nói chuyện riêng hôm nay có gì sơ suất chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của nàng, sau này làm sao có thể gả đi được nữa?
"Biểu ca, muội nghe a di nói, mồng năm tháng tám sẽ cử hành hôn lễ cho huynh và Tô tiểu thư."
Bạch Chi trước đó có nghe Bạch lão phu nhân đề cập qua, thông báo là phụ, khuyên nhủ nàng nên từ bỏ là chính.

Nhưng Bạch Chi không tin, từ lần từ Tiêu phủ trở về mẫu thân luôn tỏ vẻ không hài lòng, bài xích với việc nàng ta một lòng một dạ với Tiêu Chấn, sợ là mẫu thân bịa đặt chuyện để nàng ta thất vọng mà từ bỏ.

Thế là ngay ngày hôm sau, Bạch Chi liền đến Tiêu phủ, đích thân hỏi Tiêu lão phu nhân cho rõ ràng.

Cuối cùng nàng ta nhận được đáp án y như lời mẫu thân đã nói, hơn nữa còn đang cập rập chuẩn bị cho hôn sự của hai người họ.

Bạch Chi nghe thấy tin tức ấy liền phẫn nộ cùng đau đớn vô cùng.

Tại sao chứ? Tại sao người trở thành thê tử chính thức của biểu ca lại là Tô tiểu thư kia chứ? Bạch Chi nàng có gì không bằng nàng ta? Nàng ta là người gặp Tiêu Chấn trước, người yêu Tiêu Chấn trước cũng là nàng ta, và chắc chắn người yêu Tiêu Chấn hơn bản thân mình cũng chỉ là nàng ta.

Thế thì hà cớ gì chỉ vì ân cứu mạng đời trước gì đó tự dưng xuất hiện phá tan hết mọi thứ, tiếp tay cùng Tô tiểu thư kia cướp lấy Tiêu Chấn?
Cho dù Bạch Chi nàng là cháu gái được Tiêu lão phu nhân yêu thương thì sao, cho dù Bạch Chi nàng từ bé vì muốn gả cho Tiêu Chấn mà cự tuyệt biết bao nam nhân, cả tuổi thanh xuân của nàng đều dành để học nữ công gia chánh chỉ để có thể xứng đôi với biểu ca.

Nàng ta nỗ lực như thế, nàng ta hi sinh như thế, đến cuối cùng lại trắng tay, nàng ta sao có thể cam tâm? Không, dựa vào những gì Bạch Chi cảm nhận được Tiêu Chấn cũng có phần tình cảm với nàng ta, nhất định biểu ca là vì ép buộc mới kết hôn cùng Tô tiểu thư.

Chính vì vậy, dựa vào những gì nàng ta thu thập được đêm nay Tiêu Chấn cùng Tô tiểu thư ra ngoài dạo chợ đêm, nàng ta ăn vận trang điểm sao cho tuyệt mĩ nhất chạy đến đây tìm biểu ca, đêm nay nàng ta phải bày tỏ lòng mình, nhất định phải làm cho biểu ca không tiến hành hôn sự này bằng bất cứ giá nào.


"Ừm.", Tiêu Chấn chỉ trầm giọng trả lời một tiếng.

Mẫu thân hắn từ sau lần thử thách cuối cùng kia đã thật tâm chấp nhận Ninh Tĩnh trở thành nhi tức của bà, hôn lễ vẫn như dự định diễn ra vào ngày mồng năm tháng tám, bây giờ cả Tiêu phủ đang bận rộn chuẩn bị cả rồi.

"Biểu ca, huynh thấy Tô tiểu thư thế nào? Huynh có tình cảm với nàng ấy không?"
Bạch Chi ngước mắt đối diện với Tiêu Chấn, thẳng thắn hỏi.

Hôn sự gượng ép thì sao chứ? Cảm xúc mới là quan trọng nhất, thử hỏi một đôi phu thê chung sống mà không có tình cảm thì làm sao có được hạnh phúc đây? Tính cách của Tiêu Chấn, Bạch Chi không dám khẳng định hiểu rõ tường tận nhưng một phần thì vẫn có thể nắm chắc.

Biểu ca của nàng ta tính tình rạch ròi rõ ràng lại có chính kiến, không muốn người khác chen chân vào sắp xếp hay quyết định thay hắn bất cứ điều gì trong cuộc sống, hôn sự là chuyện quan trọng cả đời, tất nhiên biểu ca sẽ không ngồi yên chấp thuận như thế.

Trừ phi huynh ấy thật sự có tình cảm với Tô tiểu thư, nhưng mà qua mấy ngày tỉ mỉ quan sát, biểu ca đối với Tô tiểu thư kia thái độ lạnh nhạt dửng dưng, nhiều lúc còn chẳng thèm ra mặt bênh vực hay nói giúp nàng ta nửa lời, vì vậy việc có tình cảm kia chắc chắn là không thể!
"Bạch Chi, hôm nay muội sao vậy? Sao lại hỏi mấy chuyện đấy?", Tiêu Chấn trước giờ luôn tỏ vẻ lãnh đạm thờ ơ, không muốn tỏ rõ cảm xúc của mình quá nhiều vì chỉ sợ một ngày nào đó điều ấy sẽ trở thành điểm yếu của hắn.

Bạch Chi biểu muội này của hắn từ nhỏ lanh lợi hoạt bát, vốn không phải tính cách thắc mắc hay tò mò quá nhiều về những vấn đề riêng tư, nhạy cảm của người khác.

Nhưng hôm nay vị biểu muội này đặc biệt nhắc đến như vậy, có vấn đề gì sao?
"Biểu ca, huynh thấy muội thế nào?", Bạch Chi chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chấn, trong ánh mắt là sự mong chờ vô cùng.


"Muội là một cô nương tốt, tính tình hoạt bát lại khéo léo.", đây chính là lời thật tâm từ đáy lòng Tiêu Chấn, nếu không vì sao mẫu thân hắn lại yêu thích đứa cháu gái này đến thế? Bạch Chi lanh lợi, khéo ăn khéo nói dễ lấy lòng người khác, đây xem như là một điểm mạnh của nàng.

"Vậy huynh có thích muội không?", Bạch Chi gặn hỏi thêm.

"Thích.", Tiêu Chấn đáp ngay mà không cần suy nghĩ.

"Vậy sao?", Bạch Chi nghe thấy đáp án không khỏi vui mừng, tâm trạng rộn ràng phấn chấn, nàng ta biết mà, biểu ca nhất định có tình cảm với mình.

"Với tư cách là một người biểu ca đối với biểu muội, huynh thật sự thích người biểu muội như muội."
Tiêu Chấn dần dần nhận ra điều không ổn trong cách hành sự cùng lời nói của Bạch Chi ngày hôm nay.

Lúc trước hắn có cảm giác vị biểu muội này có tình cảm khác lạ đối với hắn, chính là tình cảm nam nữ kia, nhưng sau đó hắn lại thấy không đúng, tự nhủ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng đến hôm nay, hắn thật sự tin là bản thân mình đoán không sai, Bạch Chi thật sự đã có tình cảm không nên có này với hắn, hắn nhất định phải nói rõ cho vị biểu muội này hiểu để nàng sớm chết tâm, từ đó đi tìm một nam nhân khác xứng đáng hơn.

"Biểu ca, huynh nói dối! Từ nhỏ muội đã chơi cùng huynh, muội cảm nhận được là huynh quan tâm muội, huynh che chở cho muội, huynh dù làm gì ở đâu đều có để tâm đến muội, vậy tại sao chỉ có thể là tình cảm huynh muội được?"
Bạch Chi không tin vào những lời Tiêu Chấn nói, khoé mắt đã ửng hồng đọng lại một tầng sương dày, có lẽ nước mắt của nàng ta chực chã rơi đến nơi rồi.

Bạch Chi nhớ lại mọi thứ, nàng ta nhớ từ nhỏ Tiêu Chấn đã không thích gần nữ giới, ngoài Tiêu Ngọc, nữ nhân duy nhất hắn cùng ở một chỗ là nàng ta.


Lớn hơn một chút, nàng ta thường hay cùng các cô nương khác dạo chơi bị đám nam nhân trẻ con kia trêu chọc, chính hắn là người đứng ra che chở, bảo vệ nàng ta.

Đến khi trưởng thành, Tiêu Chấn thường xuyên vì việc kinh doanh mà đi đây đi đó, lúc nào về hắn cũng sẽ có quà cho nàng ta.

Tất cả không phải đã minh chứng rõ ràng là trong lòng Tiêu Chấn chắc chắn có nàng ta hay sao? Tại sao bây giờ hắn lại nói chỉ là tình cảm huynh muội?
"Thật sự chỉ là như thế.", Tiêu Chấn lạnh lùng khẳng định lại một lần nữa.

"Không, biểu ca, muội yêu huynh, có phải a di bắt buộc huynh phải cưới Tô tiểu thư không? Muội không để tâm danh phận đâu, chỉ cần được bên huynh thôi, muội làm thiếp cũng không sao cả."
Bạch Chi nước mắt lã chã rơi không ngừng, tâm tình kích động như không thể chấp nhận được sự thật, mặt kệ đàm tiếu hay cái nhìn của mọi người, mặc kệ danh tiếng của bản thân, nàng ta bổ nhào đến ôm chầm lấy Tiêu Chấn nức nở, càng nói vòng tay càng siết chặt.

Đúng, ban đầu Bạch Chi muốn hất cẳng Tô tiểu thư để độc chiếm Tiêu Chấn, độc chiếm vị trí chính thê.

Nhưng bây giờ thì nàng ta không cần nữa, chỉ cần có Tiêu Chấn, thiếp thất cũng chẳng sao, sau này có cơ hội sẽ trèo lên sau, nhưng thời khắc này phải lay động được tâm tình của Tiêu Chấn đã.

"Bạch Chi, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra đâu, muội nên quên đi thứ tình cảm không nên có này.

Hơn nữa, về sau ta đã có thê tử, có nữ nhân thường xuyên đến phủ sẽ không hay, cho nên có việc gì quan trọng muội mới hãy đến Tiêu phủ.

Trời không còn sớm, muội mau trở về phủ đi."
Tiêu Chấn mạnh mẽ cùng kiên quyết tháo vòng tay của Bạch Chi ra, hơn nữa còn đẩy nàng ta ra xa, lạnh lùng nói mấy lời cuối cùng rồi cất bước rời đi để lại một mình Bạch Chi đau khổ ngã ngồi xuống đất, khổ sở khóc lớn lên.

Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chấn càng lúc càng xa dần, Bạch Chi không khỏi siết tay chặt lại thành nắm đấm, thù hận cùng không cam tâm gằn giọng cất lời.


"Biểu ca, muội nhất định sẽ không từ bỏ, huynh chỉ có thể thuộc về muội, một mình muội mà thôi!"
Tiêu Chấn vốn dĩ định quay lại chợ đêm tìm Ninh Tĩnh nhưng không ngờ mới đi được một đoạn liền vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng ở phía xa xa kia, sau lưng là Mẫn Mẫn cùng A Tài, còn ở phía đối diện là một nam nhân! Tiêu Chấn nhíu chặt mày, từng bước đến gần hai người họ, càng đến gần càng thấy hai người trò chuyện hoà hợp và vui vẻ vô cùng, còn cười cười đáp qua đáp lại, rốt cuộc tên nam nhân này là ai, còn nàng có biết mình là nữ nhân hay không? Đêm hôm khuya khoắc lại đi nói chuyện riêng với người nam nhân lạ mặt, thật là hết nói nổi mà!
"Ta không ngờ sẽ gặp lại muội ở Nam Cương này, ấy thế mà đã sáu bảy năm trời rồi, nếu khi nãy không nhờ cái bớt đó, có lẽ ta không thể nhận ra muội."
Nam nhân đó mỉm cười ôn hoà, giọng điệu nhỏ nhẹ êm tai trò chuyện cùng Ninh Tĩnh, trong lời nói không khỏi mang theo sự vui mừng khi gặp lại cố nhân.

Không biết có phải hắn và Ninh Tĩnh có duyên hay không? Chỉ gặp có một lần lại là cách biệt sáu bảy năm trời, bây giờ lại gặp nhau ở Nam Cương xa xôi, cũng chỉ nhận ra nhau qua cái bớt trên cổ tay Ninh Tĩnh.

Khi nãy Ninh Tĩnh sau khi chứng kiến Tiêu Chấn cùng Bạch Chi ở cạnh nhau nàng đã bỏ đi, vô tình thế nào lại va trúng nam nhân trước mặt.

Một hồi qua lại mới nhận ra hai người là cố nhân của nhau, nay gặp lại không khỏi bất ngờ cùng vui mừng.

"Ta cũng ngờ gặp lại Hướng huynh ở đây, lâu ngày không gặp, huynh khoẻ chứ? Còn nữa, cuộc sống thế nào rồi?"
Ninh Tĩnh chỉ vừa mới hỏi thăm được vài câu từ đột nhiên có giọng nam nhân vang lên, âm thanh vô cùng quen thuộc, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết được người đó chính là Tiêu Chấn.

"Đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?"
Tiêu Chấn từ sau đi đến cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Ninh Tĩnh cùng nam nhân trước mặt.

Ninh Tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt là tia khó hiểu, hắn sao biết nàng ở đây, còn nữa, đã trò chuyện cùng Bạch Chi xong rồi sao?
"Vị huynh đài này là...?", nam nhân kia nhìn chăm chú Tiêu Chấn, ái ngại cất lời.

"Phu quân tương lai của nàng ấy."
Tiêu Chấn vừa trả lời vừa liếc mắt nhìn Ninh Tĩnh đang đứng bên cạnh, sau đó còn cố tình trước mắt nam nhân kia xích lại gần nàng, thiếu điều hai thân thể muốn dính sát vào nhau, giọng điệu thì khỏi nói rồi, thản nhiên, tất nhiên, chắc chắn và kiêu ngạo vô cùng....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi