HOÁN THÊ



Nhan Bách Hợp bị Ninh Tĩnh giáng cho ba cái tát đau đến thấu trời xanh, bây giờ gò má bên phải nàng ta nóng bừng, da mặt mỏng trắng nõn đã ẩn ẩn hiện hiện những sợi tơ máu, hơn nữa, còn in hằn rõ dấu tay của người tát.

Đau đớn đưa tay lên chạm vào, dù chỉ là chạm nhẹ nhưng lại khiến Nhan Bách Hợp cảm thấy như bị hàng vạn cây kim châm vào, tê dại vô cùng.

Hướng ánh mắt đầy căm phẫn đến Ninh Tĩnh, nàng ta là một Kỷ phu nhân trước giờ được người người nể trọng kính sợ, chưa ai dám đắc tội hay gây sự với nàng ta, vậy mà hôm nay Ninh Tĩnh lại dám ra tay tát nàng ta giữa thanh thiên bạch nhật, Ninh Tĩnh đúng là chê bản thân sống quá lâu rồi có phải hay không?
"Còn đứng đó làm gì, còn không mau tiến lên giữ nàng ta lại?"
Nhan Bách Hợp tức tối xoay đầu ra lệnh cho nha hoàn đang đứng trơ mắt nhìn chủ nhân bị tát đến thảm thương kia, quát lên ra lệnh.

Nha hoàn đó run sợ, nàng ta tất nhiên không dám không nghe lời chủ nhân, nhưng mà vị Tiêu phu nhân này dù cho có bị đồn đại, chê cười đến đâu vẫn là thê tử của Tiêu Chấn, nàng thật không dám động.

Nếu không phải vì e ngại thân phận nha hoàn không thể động tay động chân, Ninh Tĩnh cũng đâu cần đích thân ra tay, chủ nhân nàng không hiểu hay sao?
"Nhanh."
Nhan Bách Hợp không còn kiên nhẫn, đưa tay xô nha hoàn về phía trước, Mẫn Mẫn đứng sau yên lặng cúi đầu nãy giờ thấy nha hoàn đối thủ của tiểu thư muốn làm hại đến chủ nhân mình, không giả câm giả mù nữa vội vàng tiến lên chắn trước mặt Ninh Tĩnh, vì nàng có sức lớn cùng cao hơn nha hoàn kia của Nhan Bách Hợp, chẳng mấy chốc đã túm gọn được nha hoàn kia, còn dùng sức siết chặt khống chế.

Nhan Bách Hợp vừa nhìn đã biết tiểu nha hoàn mình không phải là đối thủ của nha hoàn Ninh Tĩnh, không chờ đợi nữa, nàng ta đành phải tự đích thân ra tay mới được.


Nhan Bách Hợp xông tới, đẩy hai người vướng tay vướng chân kia qua một bên, hung dữ giơ tay lên ngắm ngay mặt Ninh Tĩnh mà hạ tay xuống, có điều Ninh Tĩnh phản ứng nhanh nhạy, chớp mắt chụp được lấy tay nàng ta.

Nhưng Nhan Bách Hợp hung dữ có tiếng, làm sao chịu thua, biết Tiêu phu nhân này không đoan trang hiền lành như vẻ bề ngoài, nếu tay đôi chắc chắn không lại, đành dùng mưu kế.

Nhan Bách Hợp nhấc chân, đá mạnh vào ống khuyển của Ninh Tĩnh, còn Ninh Tĩnh nàng không nghĩ Nhan Bách Hợp sẽ tiểu nhân đánh lén như vậy, nhất thời không chống đỡ kịp, cong người về trước, một tay vẫn còn túm chặt lấy tay nàng ta, tay còn lại vội đưa đến theo bản năng chạm đến chỗ nàng ta vừa ra tay.

Nhan Bách Hợp biết cơ hội mình đã đến, tay còn lại giơ lên, nhếch môi đắc ý, dùng toàn bộ sức lực cùng sự căm phẫn của mình, lạnh lùng hạ tay xuống.

Nhưng bàn tay nàng ta chưa kịp tìm đến nơi cần đến thì đột nhiên đâu ra xuất hiện một bàn tay nam nhân to lớn, lực đạo mạnh mẽ vô cùng bắt lấy cổ tay nàng ta, siết chặt vững vàng làm nàng ta tưởng chừng sắp thịt nát xương tan đến nơi.

"Ngươi dám động đến phu nhân của ta?"
Nhan Bách Hợp cùng Ninh Tĩnh hướng mắt nhìn người nam nhân vừa xuất hiện, chính là Tiêu Chấn.

Vẫn là một thân xiêm y chỉnh tề cùng khí chất oai phong, chỉ có điều lúc này sắc mặt hắn cực kì không tốt, bình thường điềm tĩnh lạnh lùng, không tỏ nhiều cảm xúc nhưng hôm nay lại u ám, lãnh khốc, tức giận nơi đáy mắt ngày một dày đặc hơn.

Nhan Bách Hợp lập tức phát sợ, bàn tay đang cùng Ninh Tĩnh giằng co khi nãy bỗng trở nên vô lực, trượt dài buông lỏng xuống, còn Ninh Tĩnh thì được Tiêu Chấn một tay kéo nàng lại bên người, dịch người chắn phía trước, một thân cao lớn, hùng dũng nghiêm nghị bảo vệ, che chở cho nàng.


Ninh Tĩnh nhất thời trong lòng không khỏi xao động, cảm kích cùng cảm giác ỷ lại vô cùng, đứng sau lưng hắn, bàn tay không tự chủ được tiến đến níu chặt lấy ống tay áo hắn, tựa như một chú mèo con vừa tìm được chỗ nương tựa sau khi lang thang, bị bỏ rơi vậy.
Nhan Bách Hợp thấy bây giờ trong tình cảnh này, phu thê Tiêu Chấn như chiếm lấy hết phần thế thượng phong, chỉ mình nàng ta đơn phương độc mã, lại bị túm gọn như vậy, chắc chắn không thể nắm lấy phần thắng.

Đảo mắt một vòng xem xem có thể tìm ai để cứu giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn khó này không, chợt nàng ta phát hiện ở ngoài cửa phòng còn có thêm một người nữa, chính là phu quân của nàng ta, Kỷ Cảnh Diễm.

Nhan Bách Hợp chớp chớp mắt nhìn hắn, ý cười bên môi rõ hơn một chút, rõ ràng là đang muốn hắn mở lời cứu lấy nàng ta.

Nhưng mà hình như có điều không đúng, tại sao phu quân nàng ta lại đứng im như trời trồng thế kia, sắc mặt thập phần ủ dột lo lắng, bộ dạng như khép nép, e ngại Tiêu Chấn vậy, rốt cuộc là sao đây?
"Tiêu thiếu gia, người buông tay trước được không, ở đây đông người qua lại, khó tránh bị người ta dòm ngó, đàm tiếu không hay.", nhìn thấy Nhan Bách Hợp như là quẫn bách như là đáng thương cầu cứu, Kỷ Cảnh Diễm không còn đứng yên nữa, chầm chậm bước lên hai bước, cất lời can ngăn.
Kỷ Cảnh Diễm đã mở lời, hôm nữa Tiêu Chấn cũng không muốn mang tiếng nam nhân lại ra tay với nữ nhân, cuối cùng hất văng tay Nhan Bách Hợp ra, xoay đầu hỏi Ninh Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai người các nàng ở đây tranh chấp, còn động tay động chân với nhau.
"Kỷ phu nhân nghe lời đồn đại không đáng tin cậy bên ngoài, dựa vào đó sỉ nhục thiếp.", Ninh Tĩnh bình tĩnh đáp, chỉ một lời ngắn gọn nhưng cũng đã đủ vạch trần sự tâm địa xấu xa, độc mồm độc miệng của Nhan Bách Hợp.
"Haha, Tiêu phu nhân sao lại không kể hết thế này, ngươi còn dám ra tay tát ta, chẳng những thế còn là ba cái tát liên tục, muốn che giấu điều gì? Sợ Tiêu thiếu gia sẽ nhận ra ngươi không hiền thục, dịu dàng như những gì ngươi tỏ vẻ, hay là dám ra tay nhưng lại không dám nhận?", Nhan Bách Hợp ngu ngốc nghĩ lời nói cùng thân phận Kỷ Cảnh Diễm khiến Tiêu Chấn cũng phải nể mặt vài phần, nghĩ Kỷ gia bọn họ thuộc những gia đình phú quý ở Nam Cương nên không ai dám động đến.

Nghĩ vậy, chỉ vừa mới được thả ra, nàng ta lại như cũ, tiếp tục đả kích, tiếp tục tranh chấp với Ninh Tĩnh.

Tiêu Chấn đưa mắt nhìn phía gò má bên phải của Nhan Bách Hợp, quả thật là có dấu tay của Ninh Tĩnh, hơn nữa lực đạo không nhẹ, đã làm mặt nàng ta sưng phù cùng đỏ ửng lên rồi.

Hắn không bao che cho nàng hay nghĩ nàng nhất thời nóng nảy làm ra việc này, Ninh Tĩnh ngày thường điềm đạm đáng yêu, lại có sự nhẫn nhịn nhất định, tuyệt đối sẽ không phải là loại nữ nhân không màng phép tắc, không biết suy nghĩ mà làm ra việc này.

Đảo mắt nhìn sang hai nha hoàn đang khúm núm quỳ bên cạnh, Tiêu Chấn chỉ chỉ tay ra lệnh.
"Hai ngươi cùng bẩm báo, nếu nửa lời dối trá, lập tức bị đuổi khỏi gia môn."
Mẫn Mẫn ngẩng đầu, thật tâm bẩm báo lại sự việc, ánh mắt căm phẫn vẫn một mực hướng về Nhan Bách Hợp, không ngại thân phận nàng ta, đem sự thật kể ra hết.
"Bẩm thiếu gia, khi nãy phu nhân theo lời người nhắn nhủ liền đến Phùng Khánh lâu đợi người.

Tiểu nhị lúc đó sắp xếp gian phòng này cho phu nhân, một lúc sau Kỷ phu nhân đến, không chịu nhượng bộ, nhất định phải muốn gian phòng này cho bằng được.

Phu nhân không quan trọng chỗ ngồi, thấy Kỷ phu nhân yêu thích như vậy liền chủ động nhường chỗ, không ngờ Kỷ phu nhân không cảm kích ngược lại còn dựa vào tin đồn lan truyền trong dân gian buông lời sỉ nhục, mắng nhiếc phu nhân, và cả Tô gia nhà mẹ đẻ của người.

Phu nhân nhiều lần ý muốn hoà giải, xuống nước trước nhưng Kỷ phu nhân không quan tâm, liên tục lấn lướt, lời nói ngày càng nặng nề cho nên phu nhân không nhịn được..."
Tiêu Chấn nhíu mày, hôm nay xuất phủ đúng là hắn thấy người dân hay tụ tập thành nhóm bàn tán, nhòm ngó hắn, tuy nhiên hắn nghe phong phanh không phải họ nói về hắn, mà là bàn luận về Ninh Tĩnh, có điều hôm nay có vụ làm ăn lớn, hắn vốn dĩ định lo xong việc này trước mới giải quyết việc của Ninh Tĩnh.

Nhưng có vẻ như lời đồn đại đó không hay chút nào, Nhan Bách Hợp còn dựa vào đấy sỉ nhục Ninh Tĩnh, hắn cũng muốn biết đám người này dám đàm tiếu gì về phu nhân của hắn.
"Ngươi, đến bên tai ta, bẩm báo lại lời đồn đại kia, không được dối trá.", Tiêu Chấn ra lệnh cho Mẫn Mẫn đến bên tai thuật lại, nha hoàn ngoan ngoãn bước đến, dùng lời lẽ nhẹ nhàng, thoả đáng nhất có thể để bẩm báo, chỉ sợ lời lẽ người dân quá khó nghe, làm Tiêu Chấn phẫn nộ.
Quả nhiên như Mẫn Mẫn dự đoán, Tiêu Chấn nghe xong không khỏi phẫn nộ, nhưng chỉ một vài giây sau, hắn xoay đầu nhìn Ninh Tĩnh đứng yên lặng ở đấy, trong lòng không khỏi đau lòng, cảm thấy bất bình thay nàng.


Nàng là phu nhân của Tiêu Chấn hắn, danh phận tuy không quá cao để có quyền uy trong tay như cáo mệnh phu nhân hay hoàng thân quốc thích, nhưng ở Nam Cương này, Tiêu gia bọn họ không phải không có tiếng, Ninh Tĩnh lại là tiểu thư khuê các của Tô gia, đâu phải là một nữ nhân tầm thường để bọn họ bêu rếu, bàn tán, còn không ngừng buông lời nhục mạ? Khốn khiếp, rốt cuộc ai đã lan truyền tin đồn nhảm nhí như vậy, nếu không giải quyết ổn thoả, chỉ sợ danh tiếng của Ninh Tĩnh ngày càng bị bôi đen, càng ngày càng bị vấy bẩn.
"A Thục, lời nha hoàn thiếp thân của Tiêu phu nhân nói là có thật hay không?", Kỷ Cảnh Diễm nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Tiêu Chấn đến độ muốn san bằng cả Phùng Khánh lâu này liền sợ hãi vô cùng, vừa không dám tin Nhan Bách Hợp có thể miệng mồm chua ngoa không màng danh phận, phép tắc buông lời nhục mạ Tiêu phu nhân vừa cảm thấy nếu dựa vào tính cách của Nhan Bách Hợp, sự việc này hoàn toàn có thể xảy ra.
"Thiếu gia....!là thật...", A Thục dập đầu xuống đất, thút thít đáp lời, xin lỗi phu nhân, dù người là chủ nhân của nô tỳ nhưng thiếu gia thập phần đáng sợ hơn, quyền uy còn lớn hơn người, thứ lỗi cho nô tỳ hành động không biết trời cao đất dày này.
"Hay...hay cho một Kỷ phu nhân dám sỉ nhục cùng ra tay định hành hung thê tử của bổn thiếu gia..."
Tiêu Chấn giận đến độ bật cười, nhưng là một nụ cười đầy sát khí cùng u ám, như âm thanh của quỷ vậy, nghe đáng sợ vô cùng.

Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng quét qua Kỷ Cảnh Diễm đang run rẩy đến độ sắp ngã xuống theo Nhan Bách Hợp kia, trầm thấp đưa ra phán quyết.
"Kỷ thiếu gia, chuyện chúng ta bàn bạc không cần đợi ta suy nghĩ nữa, về đề nghị của ngươi, bổn thiếu gia đây không có hứng thú, đành lực bất tòng tâm."
Nói rồi Tiêu Chấn đưa tay nắm lấy tay Ninh Tĩnh thản nhiên rời khỏi phòng, Mẫn Mẫn thấy thế cũng vội cầm lồng gỗ nhỏ đựng dĩa bánh hoa quế vội chạy theo sau, bỏ mặc lại ba người kia bộ dạng thảm thương như muốn chết lặng trong phòng kia.
"Nhan Bách Hợp, hay lắm, từ lúc bổn thiếu gia cưới ngươi về có ngày nào ngươi an phận thủ thường, làm một thê tử giúp ích được gì cho phu quân của mình hay không?"
Kỷ Cảnh Diễm một thân toát ra cỗ hàn khí, bước chân loạng choạng đi đến đối diện Nhan Bách Hợp, cất giọng chất vấn.

Khi xưa thấy người thê tử này thập phần hợp ý, xinh đẹp kiều diễm lại giỏi lấy lòng người, hôm nay hắn đã thấy hối hận rồi, tại sao lại cưới một nữ nhân ngu ngốc, không biết suy nghĩ còn độc mồm độc miệng như thế chứ?
"Là Tiêu thiếu gia kia bao che thê tử, ức hiếp người khác, không phải lỗi của ta!", Nhan Bách Hợp thấy bản thân bị trách mắng sao có thể cam lòng, vội rống lên phản bác.
Bốp..., một bạt tai giáng xuống nữa, nhưng lần này người ra tay chính là Kỷ Cảnh Diễm.
"Ngươi cứ ngồi ở đấy mà ôm lấy cái sỉ diện ảo, sự ngu xuẩn tột cùng của ngươi đi, nếu tỉnh lại rồi thì về phủ thu dọn đồ đạc, lập tức biến khỏi Kỷ gia, bổn thiếu gia không chứa chấp một nữ nhân như ngươi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi