HOÁN TÌNH KIẾP

Minh Nguyệt đi vào trung tâm Cấm điện thì thấy một kẻ lạ mặt đang không ngừng tấn công vào trận pháp xung quanh Kim Bài.

Tấm Kim Bài Nam hướng được khoá chặt bằng những sợi xích nối với nhiều phía. Bên ngoài còn bố trí mười lớp kết giới bảo vệ do chính Dương trưởng lão yểm lên.

Minh Nguyệt dù mới Nhập Môn nhưng cũng đã có khả năng nhìn ra kết giới. Hiện tại phát hiện đã có chín lớp bị phá huỷ. Chỉ còn một lớp nữa thôi là hắn sẽ có được Kim Bài.

Không chần chừ giây phút nào, cô dùng cây cọ viết nên chữ "hoả" rồi truyền thần lực vào nó tấn công.

Do đang tập trung giải kết giới của một vị Bán Nguyên Thần nên kẻ ấy bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay. Đến khi hắn nhận ra thì Minh Nguyệt đã đứng giữa hắn và lớp kết giới.

Ném một ánh mắt xem thường về phía cô gái trước mặt. "Hừ! Một nha đầu Nhập Môn cỏn con mà muốn cản trở ta?" Hắn cũng không dự định tấn công ngay, bởi vì hắn biết bản thân có thể dễ dàng nghiền nát đối phương bằng tu vi áp đảo.


Đối diện với khí thế bức người của đối thủ, Minh Nguyệt biết kẻ đứng trước tuyệt đối hề yếu hơn mình, chắc hẳn là một Bán Thần. Nhưng cô không lùi bước, dẫu sao cũng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi.

"Ngươi là ai? Hành vi đê hèn, lén lút ăn cướp Kim Bài cũng làm được? Uổng cho một kẻ có thành tựu tu luyện!" Cô cố gắng kéo dài thời gian để các sư huynh kịp trở về.

Kẻ ấy lúc này mới nhìn đến chiếc khuyên tai của cô, suy nghĩ một lát thì vỡ lẽ ra.

"Hoá ra là một đệ tử chân truyền. Chắc ngươi chỉ vừa mới được thu nhận. Đáng tiếc! Hôm nay ngươi sẽ phải chết dưới tay ta!" Đoạn nói xong hắn bắn một luồng khí vào Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt viết chữ "trấn" nhằm kiềm chế đòn tấn công. Sau đó thì một chữ "phản" đánh bật nó về đối thủ. Cơ thể cô cũng từ đó đau buốt vì liên tục truyền đi phần thần lực ít ỏi.


Kẻ ấy không do dự đánh phăng luồng khí bị phản lại. Hắn hiếu kì về một kẻ Nhập Môn mà có thể làm được việc này. Nhận thấy cây cọ trong tay tiểu nha đầu trước mặt rất thú vị. Hắn cười nham hiểm dự định ra thêm đòn tấn công mạnh hơn.

Bỗng lút này cả cơ thể người trước mặt phát sáng, đồng thời tiếng hét thất thanh cũng vang lên. Minh Nguyệt cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt bởi lửa địa ngục, lục phủ ngũ tạng gần như sôi cả lên. Đây là nỗi đau thể xác lớn nhất mà cô từng nếm trải trong đời. Có lẽ chính vì lần thực chiến đầu tiên, nên những chốt chặn còn lại bên trong bị phá vỡ, cô bắt đầu tiến hành đột phá.

Kẻ trước mặt như nhận ra cái gì đó, hắn nhìn cô mà cảm thán:

"Thật không ngờ đúng lúc này ngươi lại đột phá Thịnh Nhân. Chúc mừng tiểu nha đầu!" Ngừng một chút hắn lại nói tiếp: "Đáng tiếc sư phụ ngươi không có dịp chứng kiến rồi! Xem như đây phần thưởng vậy! Ta, Đài Xuân Thu, tu vi Bán Thần Nhất Pháp sẽ dùng Mộc Cương Giáo, một trong Ngũ Hành Bảo gϊếŧ ngươi. Hãy lấy nó làm vinh dự!"


Đoạn nói xong, hắn truyền thần lực vào cây giáo trong tay. Không khí xung quanh đột nhiên ngưng trọng, mặt đất nhấp nhô, mọc lên vô số thân cây hùng vĩ cùng kết hợp, xoắn lại với nhau tạo thành một thanh giáo khổng lồ, nhắm thẳng Minh Nguyệt mà đâm tới.

Cũng vào lúc đó, Hoàng Thúc Hạo truy đuổi một kẻ áo đen khác. Anh không dám làm mất dấu hắn, bởi lo lắng kẻ ấy vừa lấy đi thứ gì quý giá trong bổn môn. Chưa kể tu vi kẻ này chỉ đạt Bán Thần Tam Pháp. Thúc Hạo tự tin mình có thể chế trụ được hắn.

Bỗng vào lúc này, một luồng khí quen thuộc xông đến khiến cơ thể chấn động. Anh hơi xoay mặt lại tự hỏi.

"Đây là lúc nào mà lại có người đột phá Thịnh Nhân?"

Kỳ thu nhận tân đệ tử đã diễn vào năm ngoái, gần đây cũng không có đệ tử nào vẫn nằm trong Nhập Môn. Tại sao phía Thanh Linh phái lại có người đột phá?
Nhìn kĩ hướng khí phát ra, Thúc Hạo cả kinh khi nhận thấy đó là Cấm điện, đồng thời cũng nhớ đến Minh Nguyệt. Với sự suy đoán nhanh nhẹn từ người kế thừa chức Chưởng Môn tương lai, Thúc Hạo ngay lập tức nhận ra âm mưu trong đó, vội vàng phi thân quay trở lại, cũng không quên truyền âm cho tam sư đệ.

Khi ấy trong Cấm điện, lúc mũi giáo gỗ to lớn tiến gần đến Minh Nguyệt trong gang tấc, Đài Xuân Thu bất ngờ bị một luồng kình lực đẩy ngược trở về. Toàn bộ thần lực truyền vào Mộc Cương Giáo trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, những thân cây xung quanh bị đánh tan thành khói bụi. Đôi tay hắn cũng tê rần vì sức sát thương cao của đòn thế kia.

Ngẩng mặt lên khó hiểu. Đường đường là một Bán Thần Nhất Pháp, sở hữu một trong Ngũ Hành Bảo, sức chiến đấu lúc này hoàn toàn có thể so sánh với Tam Pháp. Ấy vậy mà một Thịnh Nhân nhỏ nhoi lại có khả năng đẩy lùi được hắn? Đây là điều không tưởng, đồng thời cũng là nỗi ô nhục.
Sở dĩ Minh Nguyệt chặn được đòn vừa rồi là bởi vì trong tích tắc, cô kịp dùng cây cọ viết một chữ "diệt" rồi tấn công với toàn bộ thần lực cấp Thịnh Nhân. Có thể nói đòn thế vừa rồi là tất cả những gì bản thân có, được ăn cả ngã về không.

Trong lúc Đài Xuân Thu sắp tấn công lần nữa, cơ thể Minh Nguyệt lúc này đã đến giới hạn, cô ngã khuỵ xuống. Trước lúc mất đi ý thức thì vẫn kịp nhận ra là mình đã câu giờ thành công. Cô mỉm cười nhìn đại sư huynh, sau đó thì lâm vào hôn mê.

Hoàng Thúc Hạo và Dễ Tính đã kịp trở về. Lúc thấy tiểu Nguyệt ngã xuống thì đồng thanh hô: "Tiểu sư muội!"

Dễ Tính nghiêm khắc mọi ngày đột nhiên nóng tính mà lao đến đánh nhau với Đài Xuân Thu, còn Thúc Hạo thì vội vã chạy qua kiểm tra thương thế Minh Nguyệt.

Đúng lúc này, chúng đệ tử từ bên ngoài cũng tràn vào tiếp ứng, dẫn đầu là hai đệ tử mà trước đó Minh Nguyệt đã nhờ vả. Thấy Kim Toạ đang giao chiến với một kẻ lạ mặt, họ đồng thanh lên tiếng:
"Sư phụ!"

Nhận ra tình thế bất lợi, không thể cướp Kim Bài được nữa. Kẻ ấy nhìn về lớp kết giới cuối cùng chưa kịp phá, đồng thời ném một cái liếc mắt đầy phẫn hận cho tiểu nha đầu đang hôn mê dưới kia, trong chớp mắt thì đã phi thân chạy mất.

"Khốn kiếp! Ngươi đứng lại cho ta!" Dễ Tính căm tức rống lên, dự định đuổi theo thì Thúc Hạo đã lên tiếng cản lại:

"Sư đệ, lo cho tiểu sư muội quan trọng hơn!"

Dù trong lòng vẫn muốn đuổi theo sống chết với kẻ địch, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy không an lòng. Dễ Tính bèn đè nén cảm xúc, phi thân về phía Thúc Hạo.

Các đệ tử lúc này mới đồng thanh hành lễ.

"Bái kiến Thượng Toạ, Kim Toạ!"

"Được rồi!" Dễ Tính phất tay áo, sau đó nhìn về phía Minh Nguyệt dò hỏi: "Sư huynh, thương thế sư muội thế nào?"

"Vừa đột phá Thịnh Nhân, ngay lập tức dùng toàn bộ thần lực ngăn cản đòn kết liễu của Mộc Cương Giáo. Tiểu sư muội vì đẩy cơ thể quá giới hạn mà nội thương, cần tịnh dưỡng vài tháng. May là không nguy hiểm tính mạng." Thúc Hạo giải thích, tay thì không ngừng truyền thần lực vào người Minh Nguyệt giúp ổn định khí huyết.
"Cái gì? Muội ấy với tu vi Thịnh Nhân Bán Cấp cũng có thể ngăn cản một Bán Thần Nhất Pháp sử dụng Ngũ Hành Bảo ư?" Dễ Tính không thể tin cảm thán. Một bên, chúng đệ tử nghe vậy cũng kinh khiếp không thôi.

Sau một lúc truyền thần lực, cảm thấy cơ thể tiểu sư muội đã hồi phục ổn định, Thúc Hạo liền hướng tam sư đệ của mình căn dặn:

"Đệ hãy đưa sư muội về Lư Linh điện của đệ nghỉ ngơi! Nếu cần thì luyện một vài viên đan cho muội ấy dùng. Ta phải thiết lập lại các lớp kết giới và thu xếp cho những đệ tử bị sát hại."

Do là một người tuân thủ quy củ, còn mang nặng tư tưởng nam nữ thụ thụ bất tương thân, Dễ Tính thi pháp bao bọc Minh Nguyệt trong một lớp kết giới, rồi gián tiếp bế cô lên trên tay: "Được! Vậy đệ đi trước. Nếu huynh có việc gì cần trợ giúp thì cứ giao phó!"
Sau khi tam sư đệ rời đi, Thúc Hạo bèn xoay sang hai vị đệ tử kia mà hỏi. "Làm sao các ngươi biết tại đây xảy ra chuyện mà đến tiếp ứng?"

Nữ đệ tử gan dạ hơn tiến lên giải đáp. "Bẩm Thượng Toạ, là tiểu sư thúc trước khi đến Cấm điện đã căn dặn chúng đệ tử tập hợp mọi người."

"Là tiểu sư muội à..." Thúc Hạo ngạc nhiên mà tự nhủ. Sau đó anh lại nói tiếp. "Thôi được rồi, kẻ thù cũng đã đuổi đi. Các ngươi hãy thu xếp cho những người đã chết. Đợi Chưởng Môn nhân trở về sẽ trọng táng cho họ."

Giao phó xong thì mọi người đi làm việc của mình. Ai nấy cũng đều mang một vẻ bi thương khó nói. Những người đã ngã xuống đều là người quen của họ.

Thúc Hạo nhìn một tràng cảnh mà tự trách bản thân sơ ý. Nếu anh đến trễ một chút thôi thì tiểu sư muội cũng khó tránh khỏi số phận giống những đệ tử thiếu may mắn này. Chưa kể tiểu Nguyệt vốn dĩ có thể đợi chúng đệ tử tập hợp đông đủ rồi cùng tiến vào Cấm điện. Nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm, bản thân tu vi Nhập Môn, xông vào đây kéo dài thời gian không cho kẻ xấu cướp được Kim Bài, bảo vệ danh dự Thanh Linh phái.
Nghĩ đến đây, Thúc Hạo không khỏi thở dài.

"Tiểu Nguyệt à tiểu Nguyệt! Cái nhìn của mọi người đối với muội lại tiến thêm một bước rồi! Bây giờ chỉ mong sau này muội đừng mạo hiểm như vậy nữa!"

Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, Hoàng Thúc Hạo và Tao Nhã thống nhất chỉ thông báo cho mỗi sư phụ chuyện tại bổn phái. Nhằm tránh các sư đệ, đặc biệt là Hoạt Bát không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến trận thi đấu.

Tất nhiên sau khi trận đấu kết thúc, Dương trưởng lão xin phép các phái được trở về sớm để giải quyết chuyện tại môn. Đồng thời hẹn ngày tụ họp ngũ đại phái thảo luận về hành vi của tà giáo.

Một ngày sau, kể từ lúc Minh Nguyệt hôn mê, đội ngũ tham dự Hậu Tục Tranh Tài cũng về đến núi Thanh Linh. Trên đường đi, họ cũng được Chưởng Môn kể lại mọi thứ đã diễn ra lúc vắng mặt.
----------

Tại một nơi cách đó cả đại dương. Ở tầng tên cùng của một toà thành nguy nga, có một người mặc áo bào đen viền đỏ, ngồi trên chiếc hồng ngai của mình. Xung quanh là mỹ nữ không ngừng quạt những dòng thần khí bay đến cho chủ nhân của họ, nhìn không khác gì một đế tôn vương gia hoàng thất.

Mà bên dưới ngai, một kẻ mặc áo đen run rẩy quỳ sấp không dám nhìn thẳng con người ngạo nghễ bên trên. Đứng xung quanh là các đồng môn, ai cũng im lặng, không dám biện giải thay hắn.

"Ôi... ngươi nói... ngươi là bị một con nhóc vừa tiến nhập Thịnh Nhân ngăn cản, làm nhiệm vụ thất bại?" Giọng nói với âm vực cao vút vang lên.

"Thần... thần cam đoan là sự thật!" - Kẻ bên dưới không giấu được sự hoang mang sợ hãi mà đáp. "Nha đầu đó... nó có bảo bối!"

Như nghe được điều thú vị, kẻ trên ngai hơi trầm ổn lại, hiếu kì hỏi.
"Ồ! Bảo bối gì mà khiến ngươi, một Bán Thần cộng thêm Ngũ Hành Bảo vẫn phải bó tay chịu thua đây? Ta thật muốn mở mang đầu óc! Đâu? Nói ta nghe xem Đài Xuân Thu!"

"Thần không có thua!" Họ Đài kích động lớn tiếng. Sau đó mới biết mình vô lễ, bèn cúi đầu điều chỉnh âm lượng mà giải thích. "Thần vẫn chưa thất bại. Nếu không phải tên Hoàng Thúc Hạo ấy về kịp thì thần sẽ gϊếŧ được con nhóc đó, đoạt về Kim Bài lẫn cây bút lông ấy."

"Bút lông? Lại là bút lông! Ha ha ha..." Tiếng cười của hắn vang vọng khắp đại điện, trong đó có chứa nguồn thần lực thâm hậu, làm không ít người nhăn mày cố ổn định tinh thần.

"Hoàng Long, Tiên Tri!" Hắn nhắm mắt gọi.

"Có chúng thần, thưa Giáo Chủ!" Cả hai bước lên đồng thanh đáp.

Đúng vậy! Kẻ ngồi trên hồng ngai ấy là Giáo Chủ Huyết Mạch giáo, Lai Sát. Sở hữu tu vi Thần Long Thất Pháp, không thể xem thường.
"Vụ việc lần này hai ngươi cũng có lỗi. Nhưng ta sẽ không truy cứu. Thay vào đó, hãy phân phó người điều tra lai lịch của nha đầu trong lời nói của Xuân Thu là ai, cả bảo vật nó đang nắm trong tay rốt cuộc là gì? Ngoài ra, tìm cho ta một cơ hội có thể cướp Kim Bài lần nữa!"

"Vâng chúng thần đã rõ! Nguyện vì Giáo Chủ tận tâm tận lực hoàn thành sứ mệnh!" Hai người cung kính đáp.

"Nhớ mà lấy công chuộc tội. Lần này mà tiếp tục thất bại thì xem ta thu thập các ngươi thế nào?" Đoạn nói xong hắn nhìn về phía họ Đài. "Đài Xuân Thu, ngươi lui ra đi! Sắp tới ta có nhiệm vụ riêng cho ngươi!"

Thấy mình không bị trừng phạt, đáy lòng Đài Xuân Thu cũng buông xuống một cái gai, vội vã dập dầu biết ơn!

"Đa tạ Giáo Chủ khai ân! Thần xin thề sẽ cố hết mình phụng mệnh."

Sau đó, Lai Sát cho tất cả người trong điện lui ra. Đến khi chỉ còn một mình, hắn triệu hồi Mộc Cương Giáo ra vuốt ve nó.
"Bút lông à? Trùng hợp thật đấy, đại huynh à!"

Quan sát món bảo vật trên tay hồi lâu, bỗng như để ý thấy điều gì đó. Hắn đem mũi giáo lại gần cẩn thận quan sát. Trên đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.

----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi