HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT



Editor: Jena
——————————
Chờ đến khuya hôm đó, khi cha mẹ đều đã ngủ, Đàm Thiên mới gọi Đàm Trận cùng Thịnh Dã, ba ngưởi lên sân thượng nói chuyện phiếm.
Đã quá nửa đêm, trên sân thượng tầng 3 có chút lạnh, lúc Thịnh Dã ngồi xuống rùng mình một cái, Đàm Trận liền đứng dậy nói: "Tôi đi lấy thêm áo ngoài cho em."
Đàm Trận rời đi, chỉ còn lại cô và Thịnh Dã ngồi ngoài sân thượng, Thịnh Dã hỏi cô: "Chị Đàm Thiên, chữ Thiên trong tên chị là Thiên nào vậy?"
Đàm Thiên liền nói chữ thiên (阡) trong "thiên mạch tung hoành", còn nói thêm: "Tên chúng ta còn rất có duyên".

[thiên mạch tung hoành, gốc là 阡陌纵横, có nghĩa là những con đường đan chéo nhau trên các cánh đồng, tả cảnh rộn ràng của nông thôn]
Thịnh Dã cười rộ lên, nói: "Đúng vậy, em cũng đang định nói."
Lúc này cậu đã thả lỏng rất nhiều, so với bộ dạng khi ở thư phòng như đứng đống lửa ngồi đống than thì đã tốt hơn không ít, cười cũng nhiều hơn.
Hai người nói tới điện ảnh, Đàm Thiên hỏi: "Bộ phim kia của hai đứa khi nào mới chiếu vậy?"
Thịnh Dã: "Em cũng không biết nữa, họ nói là phải đợi xét duyệt."
Với tư cách là diễn viên chính, thoạt nhìn cậu còn háo hức muốn xem bộ phim được công chiếu còn hơn cả khán giả, Đàm Thiên nghĩ vậy.

Cô cũng tò mò bộ phim này sẽ có tình tiết như thế nào.

Trong quá khứ khi Đàm Trận đóng phim cô sẽ không sinh ra loại tò mò này, nhưng hôm nay nhìn thấy Thịnh Dã, còn có Đàm Trận đứng canh giữ ngoài cửa thư phòng của cha, thật sự khiến cô tò mò khôn xiết.
Thịnh Dã nói trước lúc chiếu phim phải giữ bí mật, nhưng vẫn tiết lộ rất nhiều với cô.

Cậu nói mình và Đàm Trận diễn vai 2 anh em, nói cả chuyện họ là cùng mẹ khác cha, nói bọn họ rất nghèo, ở trong một tòa nhà cũ nát, chẳng qua cũng có sân thượng blabla, nói được một đoạn rồi có vẻ như là bất chợt nhớ ra là không được, liền nghiêm túc nói với cô: "Chị, chị đừng kể cho người khác chuyện này nha."
Đàm Thiên cười: "Thế mà em lại nói cho chị biết nhiều như thế."
Thịnh Dã cũng có chút ngượng ngùng, tự biện hộ cho mình: "Chị là chị gái của anh Đàm Trận, em thấy tình cảm hai người rất tốt, lúc ở phim trường người anh ấy hay gọi điện thoại cho nhiều nhất chính là chị, em nghĩ giữa hai người cũng sẽ không có bí mật gì đâu."
Cái khác cô không nghe ra, nhưng cô nghe ra được lúc ở phim trường, Thịnh Dã hẳn là thường xuyên quan sát Đàm Trận.

Sau đó Đàm Trận cầm áo khoác ngoài tới, Thịnh Dã duỗi tay ra muốn nhận, Đàm Trận đi ngang qua chỗ ngồi của cậu thuận tay khoác lên vai cậu.

Anh khoác thật sự rất tùy ý, hai tay còn ở trên vai Thịnh Dã vỗ nhẹ nhẹ một chút, ý muốn nói cậu không cần đứng dậy, sau mới hỏi hai người: "Đang nói đến chuyện gì vậy?"
Đàm Thiên im lặng không lên tiếng nhìn thấy, nhìn có vẻ là động tác nhỏ tùy ý tự nhiên mà thôi, nhưng cái chính là quá mức tùy ý tự nhiên rồi.
Cô nói với Thịnh Dã một chút chuyện khi còn nhỏ của Đàm Trận, còn cùng nhau xem ảnh trong album gia đình.

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận lúc nhỏ trong ảnh chụp không chớp mắt, rồi ngẩng đầu đối diện với Đàm Trận phiên bản trưởng thành, cảm thán: "Anh Đàm Trận, từ nhỏ anh đã là tiểu vương tử hoàn mỹ rồi nha."
Nghe được lời khen trần trụi như vậy làm cô cười một trận, nếu đổi lại là một người khác nói ra lời này có lẽ sẽ có cảm giác khác, nhưng Thịnh Dã chính là kiểu người nói những câu chân thành không chút nào mượn cớ che đậy, cực kỳ thuyết phục.

Ánh mắt đầu tiên Đàm Thiên nhìn thấy cậu đã thấy cậu chính là một loài vật nhỏ, ngồi ở phòng khách cùng hai chị em họ với cha mẹ ăn cơm nói chuyện phiếm thì sẽ dè dặt như một chú sóc con, nhưng sau khi thả lỏng cười rộ lên liền giống chú chó nhỏ, ánh mắt đơn thuần sạch sẽ.
Cô nói: "Đúng vậy, từ nhỏ em ấy đã rất ngoan, cũng không có thời kỳ phản nghịch."
Đàm Trận hẳn là định nói không phải, nhưng đối diện ánh mắt hâm mộ không thôi của Thịnh Dã, liền không nói nữa.
Từ nhỏ tới lớn, ánh mắt người lớn khen ngợi cũng được, ánh mắt các bạn cùng lứa hâm mộ cũng thế, đối với Đàm Trận mà nói anh đã quen thuộc lắm rồi.

Ngoại trừ lễ phép cùng khiêm tốn, anh không còn phản ứng nào khác.

Nhưng Đàm Thiên nhìn ra được, Đàm Trận cực kỳ hưởng thụ Thịnh Dã dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, vô cùng hưởng thụ.
Thậm chí Thịnh Dã còn cầm điện thoại di dộng, hỏi cô: "Em có thể chụp lại mấy tấm ảnh này được không ạ?"
Cậu đang nói tới bức ảnh Đàm Trận khi 10 tuổi mặc một bộ comple màu đen, rất giống tiểu thiếu gia con nhà quý tộc, cô cười: "Em đi hỏi chủ nhân bức ảnh chứ, hỏi chị làm gì!"
Thịnh Dã liền quay đầu nhìn về phía Đàm Trận, còn chưa mở miệng hỏi, đôi mắt đã sáng ngời nhìn anh, Đàm Trận tựa như không thể chống đỡ được mà gật đầu.
Hôm đó Thịnh Dã chụp rất nhiều ảnh khi nhỏ của Đàm Trận, chụp nhiều đến nỗi Đàm Trận vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Em định làm gì sao?"
"Không làm gì hết á, em chỉ thu thập thôi", Thịnh Dã cười, "Hình ảnh thời thơ ấu của nam thần nhà em."
Nửa câu sau vừa nói ra, trái tim Đàm Trận liền lỡ nhịp, thiếu chút nữa cho rằng cậu muốn nói hai chữ bạn trai.
Đàm Trận dở khóc dở cười: "Ảnh lúc bé thì thôi không cần chụp đâu."

Thịnh Dã vẫn cúi đầu chụp ảnh, cười cười gật đầu: "Cần chứ, bé ngoan Đàm Trận."
Cô ở bên cạnh cười ra tiếng, Đàm Trận nhìn về phía cô, vẻ mặt cũng không còn cách nào.
Thịnh Dã ngó trái ngó phải tấm ảnh khi bé kia, yêu thích không buông tay, nói: "Thật muốn véo má một chút mà..."
Đàm Trận nhìn cậu, trong mắt là dịu dàng khó có thể hình dung.

Đàm Thiên cảm giác nếu mình không có ở đây, có khi anh thật sự sẽ để cho Thịnh Dã véo má Đàm Trận phiên bản trưởng thành.
Cuối cùng Thịnh Dã cũng chụp đủ rồi, đóng cuốn album lại, Đàm Trận nửa nghiêm túc nửa cười đùa nói: "Đừng đăng lên mạng đó."
Thịnh Dã nói không đâu, em để làm của riêng thôi.
Đàm Trận lại nói vậy đừng đánh mất điện thoại.
Thịnh Dã vừa xem điện thoại vừa nói: "Thật ra rất đáng yêu, cho dù bị mất cũng không có gì."
Hai mắt Đàm Trận mở to hơn một chút, Đàm Thiên thế mà có thể nhìn ra bộ dạng oán trách của thiếu niên "sao em lại có thể như vậy" từ trên mặt Đàm Trận.

Nhưng Thịnh Dã vừa nhìn anh, vừa lộ ra ánh mắt "em xin lỗi mà", "anh đừng tức giận" thì Đàm Trận liền tan vỡ, nói: "Em chụp nhiều như thế, vậy lần sau lấy ảnh lúc bé của mình tới trao đổi đi."
Thịnh Dã cười đồng ý: "Không thành vấn đề, lần sau anh tới nhà em đi!"
Đàm Trận nói "Được", anh hầu như không có nửa giây do dự, cứ như là phản xạ có điều kiện vậy.
Đàm Thiên ở bên cạnh uống mocha nghe bọn họ nói chuyện, phần lớn thời gian cô cảm thấy vui vẻ là chính.

Thật ra lúc đó giữa hai người đã có một bầu không khí người thứ ba không chen vào được.

Bầu không khí kia rất nhạt, là bởi vì bất kể Đàm Trận hay Thịnh Dã đều để ý đến cảm xúc của người khác.
Thịnh Dã hỏi cô: "Chị Đàm Thiên, cây đàn dương cầm dưới lầu kia thật sự có thể chơi được sao ạ?"
Cô gật đầu: "Tất nhiên rồi." lại cảm thấy buồn cười, làm gì có nhà ai không có việc gì liền đặt một cây đàn dương cầm giả chiếm diện tích lớn như vậy chứ, "Lúc còn bé chị với em ấy đều từng học đàn dương cầm, nếu không phải bây giờ muộn quá rồi, thì bảo em ấy đàn cho em nghe một khúc."

"Anh thật sự biết chơi sao?" Thịnh Dã trợn mắt há mồm nhìn về phía Đàm Trận, trong lời nói không che dấu được hâm mộ, "Em nhớ trong Sáng tạo tình yêu anh từng chơi đàn dương cầm, thì ra khi đó đều là đàn thật ạ?"
Đàm Trận dựa vào ghế mây, mỉm cười nhìn cậu, nói: "Tôi còn có thể kéo nhị hồ nữa đó."
Thịnh Dã hình như là nhìn không ra không biết Đàm Trận có phải đang trêu chọc mình hay không, liền quay sang chỗ cô, cô ở bên cạnh chứng thực: "Đúng vậy."
Sau khi Đàm Trận lớn lên, hầu như anh không nói với ai chuyện mình biết kéo nhị hồ.

Khi thi nghệ thuật được hỏi về sở trường của bản thân, anh cũng chỉ trả lời là biết chơi đàn dương cầm, dù cho nhị hồ càng có thể giúp anh có thêm một phần được chọn.

Bởi vì lúc nhỏ, khoảng thời gian học kéo nhị hồ kia không phải là trải nghiệm vui sướng gì cả, chỉ là do gia đình thích nghe nhị hồ nên anh mới đi học mà thôi.

Lúc ấy anh học rất nhiều thứ, đa số không phải vì bản thân, nếu không phải là thỏa mãn yêu cầu của người này thì chính là đáp ứng sở thích của người kia.

Cho nên cô quả thực không nghĩ tới Đàm Trận lại chủ động nhắc tới đàn nhị hồ cho Thịnh Dã nghe như vậy.

Đam Mỹ Hài
Thịnh Dã đầy mặt sùng bái "Anh làm cái gì cũng thật giỏi", khiến cô và Đàm Trận đều cười theo.
Nhưng là người làm chị, cô cảm nhận được Đàm Trận gần ba mươi tuổi mới là người hâm mộ Thịnh Dã không thôi.

Cô không biết diễn xuất, nhưng trước đó Đàm Trận đã nhắc tới Thịnh Dã trước mặt cô, nói mình gặp được một diễn viên trẻ có thể nói là thiên tài, làn đầu tiên cảm nhận được thì ra diễn xuất là một chuyện thoải mái cỡ nào.

Anh nói, "Em ấy rất tuyệt vời".
Chỉ một câu, giọng điệu khắc chế như thế, nhưng cô có thể nghe ra được sự kinh ngạc của anh đối với vị diễn viên thiên tài kia.
Thịnh Dã giống như rất có duyên với chị em bọn họ.

Cả cô và Đàm Trận đều rất quý mến cậu.

Hôm đó Thịnh Dã về phòng nghỉ ngơi, cô hỏi Đàm Trận: "Lâu lắm rồi em không dẫn bạn bè nào đến nhà chơi, Thịnh Dã có chỗ nào đặc biệt sao?"
Đàm Trận nói: "Chị nghĩ sao?"

Lúc anh hỏi, trong mắt đều là cảm xúc ngọt ngào không cách nào giấu được, một Đàm Trận như thế đã lâu lắm rồi cô không được gặp, từ cái hồi năm đó anh xin được cha mẹ cho phép, đồng ý để mình ghi danh vào trường diễn xuất chuyên nghiệp, trong mắt anh cũng tràn ngập sáng ngời như thế.
Đàm Trận nhìn về phía căn phòng Thịnh Dã, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: "Cha mẹ giống như đều rất thích em ấy."
Những hy vọng xa vời, những ảo tưởng tươi đẹp của anh, tất cả những điều ấy Đàm Thiên đều nhìn thấy.

Cô muốn khuyên anh tỉnh lại, muốn nói chuyện đó căn bản không có khả năng.

Nhưng ngày đó Đàm Trận quá mức hạnh phúc, cô không muốn làm người phá vỡ giấc mộng của anh.
Cho nên chỉ có thể cầu nguyện đây chỉ là chút rung động ngắn ngủi giữa Đàm Trận và Thịnh Dã, rất nhanh sẽ phai nhạt.

Dù sao cô cũng biết rõ khuynh hướng tính dục của Đàm Trận, tương lai anh nhất định sẽ gặp được một cô gái khiến anh nhận ra tình yêu đích thực của đời mình, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, còn Thịnh Dã chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
***
Ngày hôm sau Đàm Trận dậy rất sớm, lúc cô mở cửa phòng ra đã thấy Đàm Trận dậy sớm hơn tất cả bọn họ.

Anh đang từ dưới cầu thang đi lên, không chú ý tới cô, đúng lúc cửa phòng Thịnh Dã mở ra, phòng dành cho khách ở đối diện phòng ngủ của cô, gần cầu thang.

Thịnh Dã vừa mới tỉnh ngủ liền đụng phải Đàm Trận.

Hai người vừa mới rười giường, nhìn chăm chú lẫn nhau, trên người họ không có trang điểm, không có hào quang, ngoại trừ cô, chẳng có ống kính nào khác nhắm vào bọn họ.
Thịnh Dã thấp giọng nói: "Anh dậy sớm như vậy sao..."
Đàm Trận chỉ nói: "Thật ra em có thể ngủ thêm một chút nữa."
Thịnh Dã: "Em sợ bác trai bác gái thức dậy sớm."
Đàm Trận tiếp lời: "Không sao đâu, trước đó tôi gọi em dậy là được mà."
Chỉ mấy câu đối thoại như vậy đã khiến cô cảm nhận được tình yêu còn chưa kịp biểu đạt rõ ràng nhưng đã tràn đầy giữa họ.
Em trai của cô, Đàm Trận, hai mươi sáu tuổi, tựa như một thiếu niên đang rơi vào tình yêu nồng nhiệt.
——————————-
Hết chương 19..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi