HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Tiểu Lưu đậu xe bảo mẫu gần tòa nhà bệnh viện, đợi một hồi lâu Đàm Trận mới đi ra. Sau khi lên xe anh chẳng nói một lời, vừa đóng cửa xe lại, nhất thời trong xe yên tĩnh đến nặng nề.

Tiểu Lưu yên lặng khởi động xe, ho khan một tiếng, hỏi: “Anh, chúng ta về đâu ạ, đoàn làm phim? Hay công ty? Quận Lam Điền? Hay là Lãng Tinh…”

Đàm Trận không nghĩ tiểu Lưu một hơi có thể đọc ra nhiều địa chỉ như vậy nhưng anh lại không cho ra được đáp án, trong đó không có chỗ nào là chỗ anh muốn đến.

Xe đã rời khỏi bệnh viện, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu trống rỗng. Giữa những kẽ hở của các tòa nhà cao tầng có thể nhìn thấy một căn nhà cũ kỹ, anh lại nhớ về tòa chung cư kia, giống như mình thật sự từng sống ở nơi như thế, cùng với người em trai cùng mẹ khác cha của mình. Chỉ là đó đã là chuyện của rất lâu trước kia, căn phòng ấy giờ đây anh đã chẳng còn trở về được nữa.

“Anh?” Tiểu Lưu gọi anh một tiếng.

“Đưa anh đến sơn trang Phú Sơn đi.” Đàm Trận nói.

“Dạ?” tiểu Lưu kinh ngạc, “Sơn trang Phú Sơn ạ?”

Đàm Trận “Ừ” một tiếng, không có giải thích: “Cứ đến đó.”

Tiểu Lưu cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn mở nút điều hướng.

Mất khoảng một tiếng để đi từ bệnh viện đến sơn trang Phú Sơn. Đã một thời gian anh không về đây, cây bạch quả ở chân núi đã chuyển sang màu vàng, xe chạy qua cuốn theo từng chiếc lá bạch quả vàng úa.

Xe bảo mẫu dừng ở chân núi, Đàm Trận đeo khẩu trang xuống xe, đi bộ lên.

Bảo vệ thân mật hỏi anh có cần xe tuần tra đưa lên hay không, Đàm Trận khéo léo từ chối.

Một đường đi lên núi, nhìn phong cảnh hai bên đường thế nhưng có chút xa lạ, có lẽ là bởi mùa đông đã đến, cây cối trên núi khô rạc đi không ít khiến cho nơi này trông có vẻ tiêu điều đi nhiều, không giống như mùa hè tốt tươi tràn đầy nhựa sống.

Bụi cây bên ngoài biệt thự đã được cắt tỉa, cánh cổng màu đen vẫn không tì vết. Nghĩ nghĩ, anh đã gần nửa năm không đến đây, chỉ có nhân viên vệ sinh mỗi nửa tháng sẽ đến dọn dẹp một lần.

Trong phòng cũng không đến nỗi quá lạnh lẽo, vì mở hệ thống sưởi ấm. Quản gia thông minh bật đèn, tất cả đều sáng sủa mà thoải mái. Đàm Trận vừa cởi áo khoác ra vừa quan sát phòng khách tầng 1 rộng rãi, sàn nhà bóng loáng, đàn dương cầm cũng sáng tinh. Trong tủ rượu thiếu một chai vang đỏ, là chai mà ngày đó Thịnh Dã đã uống hết. Anh đi qua, nâng tay sờ lên ngăn rượu trống rỗng, mặt trên một chút bụi bặm cũng không có, anh khom lưng lấy một chai rượu phía dưới lên, đặt ở vị trí rỗng kia.

Những loại rượu bày ở đây đa phần đều là do người khác tặng, anh chưa từng uống qua, không nghĩ tới Thịnh Dã lại có thể một mình uống hết một chai.

Rảnh rỗi không có việc gì, anh xoay từng chai rượu xem ngày tháng, phát hiện Thịnh Dã chọn đúng một chai chưa để được bao nhiêu năm để uống.

“Em nghĩ gì vậy chứ…”

Anh đứng trước tủ rượu, bất đắc dĩ cười khổ. Nếu là rượu chia tay, đương nhiên phải chọn chai nào đủ năm, đủ đắt.

Biệt thự quá lớn, cả đêm anh đều ở trong phòng chiếu phim tư nhân ở tầng hầm, xem bộ phim Người thuê nhà, Thịnh Dã từng đề cử trên weibo, nói là “gần đây xem được một bộ phim rất thích”.

Chuyện xưa bình thường mà ly kỳ, nhìn thấy cảnh nhà du hành vũ trụ tình cờ gặp gỡ một bà lão kỳ lạ, anh liền biết bộ phim này đúng là đã đả động đến đam mê điện ảnh trong Thịnh Dã.

Thịnh Dã là như vậy, cậu ấy thích những câu chuyện có hơi thở xưa cũ, những cảnh tượng có cảm giác niên đại xa xăm.

Chung cư xưa cũ trong Người thuê nhà, tòa nhà trong Kết cấu ổn định, chính những căn phòng có tuổi ấy luôn có những câu chuyện và cảm xúc mà những biệt thự hoa lệ chẳng thể nào có được. Thậm chí anh còn nghĩ, có lẽ Thịnh Dã càng muốn được ở cùng anh trong căn phòng của Nghiêm Phi, mà không phải biệt thự trên sơn trang Phú Sơn. Thật ra em ấy rất miễn cưỡng, vì anh nên em ấy mới dừng chân ở chốn này.

Có một lần họ nói chuyện đến tòa nhà cũ kia, Thịnh Dã nói có cơ hội muốn trở lại xem lần nữa, anh nói được, nhưng không biết liệu chủ nhà đã cho thuê nhà hay chưa.

“Cho thuê còn đỡ,” Thịnh Dã nói, “Chỉ sợ bị hủy mất thôi.”

Khi ấy, họ ngồi mặt đối mặt ở hai bên quầy bar uống cà phêm anh nhìn ánh mắt của Thịnh Dã, nghĩ, sao em lại sợ chứ, cho dù căn nhà đã bị phá hủy, thì anh vẫn ở đây, em cũng ở đây, phim ảnh chỉ là những ký ức dệt hoa trên gấm của chúng ta.

Cho đến bây giờ, anh thấy rất may mắn vì khi đó mình chỉ an ủi em ấy bằng một nụ hôn chứ không nói ra những lời đó. Đêm khuya yên tĩnh, hồi ức vô tình ùa về, anh còn có cơ hội nghĩ: May mắn anh không nói, không đến mức khiến cho em buồn hơn.

Nhưng bọn họ vẫn mãi không tìm được cơ hội trở về một lần nữa, căn phòng kia đã quá cũ, có lẽ thật sự đã bị phá dỡ, trong những tiếng vang ầm ầm tạ ơn. Cư dân tòa nhà hẳn sẽ rất vui mừng chào đón ngày này, duy chỉ có một người buồn vì nó mà thôi.

Anh biết Thịnh Dã sẽ khổ sở, chỉ là không biết bọn họ sẽ chia tay. Kết quả anh mới là người ra đi, chứ không phải tòa nhà kia, càng khiến Thịnh Dã khổ sở gấp bội.

Cuối phim Người thuê nhà, tất cả mọi người đều mở rộng trái tim mình, hướng đến một người xa lạ khác.

Đàm Trận cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng.

Phòng chiếu phim dưới lòng đất tối sầm lại, nhạc cuối phim chậm rãi vang lên. Anh tựa lưng vào ghế, chìm trong bóng tối nhắm mắt lại. Điện ảnh chỉ giúp người ta thoát khỏi hiện thực trong thời gian ngắn, chín mươi phút vừa hết, ánh đèn sáng lên, mọi người không thể không quay về thực tại. Anh lại từ từ nhớ về mấy ngày trước, khi anh rời khỏi viện dưỡng lão, Hạ Thiến đã nói với anh.

Anh cho là anh đã từ chối rồi, tuyệt đối không nghĩ về nó nữa, nhưng mỗi lần gặp lại Thịnh Dã, anh vẫn không nhịn được ảo tưởng về loại hạnh phúc đầy ích kỷ này.

“Tôi biết cậu cảm thấy có lỗi với cậu ấy, cậu muốn cho cậu ấy một tình yêu quang minh chính đại. Nhưng thật ra làm gì có quang minh chính đại cơ chứ? Cậu muốn come out và muốn nhận được lời chúc phúc trên toàn thế giới? Đừng ngốc Đàm Trận, hai người nhất định chỉ có thể yêu ngầm, một khi come out, cuộc đời của cậu coi như xong rồi, sự nghiệp của cậu ấy cũng bị hủy hoại. Đi hỏi những người đã come out đó đi, bọn họ có dám như những người yêu đương khác phái công khai nắm tay nhau trên đường không? Ngay cả những người ngoại tình còn quang minh chính đại hơn người như chúng ta nhiều. Trừ phi có một ngày, người đồng tính có thể kết hôn, nếu không thì làm gì có quang minh chính đại? Thịnh Dã rất ngây thơ, nhưng cậu không thể ngây thơ như thế được. Thật ra trong lòng cậu cũng hiểu rõ, cả đời này các cậu không thể nào công khai ở bên nhau, trừ phi các cậu không phải diễn viên, cậu cũng không phải con trai nhà họ Đàm.”

Chiếu xong, phòng chiếu phim hoàn toàn yên tĩnh lại, Đàm Trận nhiều lần nhớ đến câu nói “Cả đời này các cậu không thể nào công khai ở bên nhau”, âm thanh kia trong phòng chiếu phim như bị khuếch đại lên gấp mấy lần, giống như mở ra một vòng tuần hoàn vô tận không có cách nào dừng lại được.

Anh bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt mình đau đớn, giơ tay lên dùng sức dụi dụi khóe mắt mình. Nước mắt không khống chế được chảy ra, nhiều nước mắt như vậy nhưng chẳng giảm bớt được một chút đau đớn gì. Cuối cùng, anh khó chịu cúi người về phía trước, lấy hai tay che mắt, rất nhanh hai tay đã đều ướt đẫm.

Trong bóng tối chỉ có tiếng anh hít thở rất sâu, bởi vì rất đớn đau, mà còn vì giọng nói của Hạ Thiến trong đầu anh như càng lúc càng rõ hơn. Anh nhớ câu nói cuối của cô.

“Hoặc là, trừ phi các cậu đều đã chết.” cô ấy nói, “Nếu có một ngày như thế, tôi sẽ come out cho cậu, để các cậu có thể quang minh chính đại ở bên nhau.”

Giọng điệu khi đó rất trêu tức, nhưng lại chân thành đến lạ.

Câu nói cuối này thay thế câu nói “Cả đời này không thể nào” kia chạy mãi trong đầu anh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay xuống, khuỷu tay hướng ra phía trước đặt trên đầu gối, vùi đầu vào giữa hai tay. Ánh mắt anh vẫn đau đến khó có thể mở ra, vẫn cảm nhận được nước mắt trượt xuống từ hai má, rơi lên mu bàn tay. Anh cứ như thế ngôi yên không nhúc nhích trong bóng đêm, sau đấy giống như từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt không còn xót như trước nữa.

Điện thoại ở chỗ ngồi rung lên, Đàm Trận cố sức mở mắt ra, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của anh, ánh sáng màn hình trong bóng đêm càng có vẻ chói mắt hơn nhiều.

Cuộc gọi wechat từ Hạ Thiến vẫn đang rung nhưng anh không nghe máy, mặc kệ nó rung nhiều lần, cuối cùng tự động ngừng hẳn.

Anh cầm lấy điện thoại, muốn chuyển sang chế độ không làm phiền, sau đó một tin nhắn bất ngờ hiện ra.

[Chị của ngươi]: “Xin lỗi, nhưng gì hôm đó tôi nói cậu quên đi, là tôi quá tự mãn.”

Sau đó lại một tin nữa.

[Chị của ngươi]: “Nhưng tôi vẫn nghĩ các cậu không cần phải như thế.”
Hết chương 96.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi