HOÀNG ĐẾ BẮT NHẦM HỆ THỐNG CUNG ĐẤU

Yên Dao Xuân không biết Sở Úc có nghi ngờ gì không, nhưng sự đã đến nước này, để không dọa Nguyễn Phù Vân, nàng chỉ có thể ngăn cản.

May mà Sở Úc không có ý định truy hỏi đến cùng, Yên Dao Xuân lau tóc cho hắn, hắn cũng không đi về phía đó nữa, chỉ yên lặng đứng im tại chỗ.

Hắn cao hơn Yên Dao Xuân rất nhiều, Yên Dao Xuân lau một lúc, thấy mỏi tay, bèn nhân cơ hội nói: "Chàng ngồi xuống trước đi."

Sở Úc nghe lời ngồi xuống mép trường kỷ, Yên Dao Xuân đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói: "Chàng là nam nhân, sao tóc lại nhiều thế này?"

Sở Úc:...

Nói thật, Yên Dao Xuân thật sự có chút ghen tị, tóc Sở Úc không chỉ dày, mà còn mượt mà, không thua gì tóc của nữ nhân. Kiếp trước Yên Dao Xuân nằm mơ cũng muốn có mái tóc như vậy, nàng không nhịn được sờ tóc Sở Úc hết lần này đến lần khác, chỉ thiếu chút nữa là hỏi hắn dùng dầu gội đầu hiệu gì.

May mà Yên Dao Xuân kịp thời tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện gì đó, tò mò hỏi: "Trước kia Hoàng thượng nói mình không cần cung nhân hầu hạ tắm rửa, chẳng lẽ tóc cũng là tự mình gội?"

Sở Úc dường như không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, ngẩn người, rồi mới đáp: "Ừm, trẫm không thích người lạ chạm vào người."

"A," Yên Dao Xuân theo bản năng cúi đầu, nhìn mái tóc đang bị mình tùy ý " xoa bóp ", vội vàng rụt tay về, nói: "Xin lỗi, thiếp không cố ý."

Sở Úc im lặng một lúc, nói: "Không sao."

Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Đối với trẫm mà nói, nàng không phải người ngoài."

Yên Dao Xuân có chút ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: "Muộn thế này rồi, sao chàng lại đột nhiên đến đây?"

Sở Úc ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn nàng: "Trẫm có phải đã quấy rầy nàng không?"

Yên Dao Xuân:...

"Không phải vậy," nàng cố gắng nói: "Nhưng thiếp nhớ, đêm nay hình như là Triệu Tài nhân thị tẩm, chàng không ở cùng nàng ta sao?"

"Dựa vào tình cảm của chúng ta," 818 bỗng nhiên lên tiếng, ẩn ý nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên trả lời câu hỏi này cho cẩn thận."

Sở Úc làm như không nghe thấy, đáp: "Triệu Tài nhân đã ngủ rồi."

"Độ hảo cảm của ký chủ với Sở Úc đang giảm nhẹ. Xin hãy chú ý, nếu độ hảo cảm của ký chủ giảm xuống dưới mức tiêu chuẩn, hệ thống sẽ bắt đầu nhiệm vụ chính thứ hai, công lược mục tiêu tiếp theo, theo thứ tự ưu tiên của sao đánh giá, mục tiêu công lược tiếp theo là Lan Bình Ngọc."

"Aaaaaaaaaa!!!" 818 sắp bị hắn làm cho phát điên: "Ta đã nói rõ với ngươi rồi!! Sao ngươi cứ muốn tìm đường c.h.ế.t vậy?!"

Còn bên kia, Yên Dao Xuân cũng có chút cạn lời, chỉ cảm thấy Sở Úc thật là ngu ngốc, mấy phần ngượng ngùng vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, nàng thậm chí còn muốn cười lạnh.

Yên Dao Xuân khoanh tay, cười nói: "Hoàng thượng thật lợi hại, ban ngày lo việc nước, buổi tối mỹ nhân trong ngực, vậy mà còn có thời gian đến chỗ thiếp, chuyên gia quản lý thời gian cũng phải bái phục chàng."

Sở Úc không biết chuyên gia quản lý thời gian là ai, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, 818 tốt bụng giải thích: "Nàng ấy đang mắng ngươi là tra nam đấy."

"Phải nói, ngươi bình thường trông cũng thông minh, chỉ số thông minh được đánh giá rất cao, sao lúc quan trọng lại ngốc nghếch thế này?" 818 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi thật sự làm ta tức chết."

Sở Úc vẫn im lặng, Yên Dao Xuân lại lười đối phó với hắn, đang định tìm cớ đuổi khách, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Nguyễn Phù Vân, mắt nàng đảo một vòng, đổi giọng điệu nhiệt tình, nói: "Vừa hay, thiếp cũng có chuyện muốn thương lượng với Hoàng thượng."

So với lúc vừa rồi lạnh lùng châm chọc, thái độ hiện tại của Yên Dao Xuân thật sự xoay 180 độ. Sở Úc cũng có chút do dự, hỏi: "Nàng có chuyện gì?"

Yên Dao Xuân ngồi xuống trường kỷ, vịn vào bàn, nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: "Thiếp nghe Hoàng hậu nương nương nói, người đã lệnh cho Ty Cung đài sắp xếp, để các phi tần thay phiên nhau thị tẩm, mười ngày một lần, hậu cung của Hoàng thượng có tám vị phi tần, như vậy, Hoàng thượng làm tám ngày, nghỉ hai ngày, một tháng cũng chỉ nghỉ được có sáu ngày, có phải hơi vất vả không?"

Diệu Diệu

Sở Úc:...

818 tấm tắc khen ngợi: "Ký chủ nhà ta thật chu đáo, làm tám nghỉ hai, đến người làm công ăn lương nhìn thấy cũng phải mắng một câu " ác như con nhà giời "."

Sở Úc không để ý đến nó, chỉ nói với Yên Dao Xuân: "Vậy ý nàng là..."

Yên Dao Xuân dùng giọng điệu đầy dụ dỗ, nói: "Thiếp có một ý kiến, có thể giúp Hoàng thượng nghỉ ngơi thêm một ngày."

Sở Úc: "Xin được nghe kỹ càng."

Yên Dao Xuân nói: "Ngày mai đến lượt Nguyễn Cung Y thị tẩm, nếu Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta, thì có thể nghỉ ngơi một ngày."

Nàng quan sát sắc mặt Sở Úc, tiếp tục xúi giục: "Như vậy, một tháng có thể nghỉ ba ngày, ba tháng chín ngày, một năm chính là—"

Sở Úc tiếp lời: "Ba mươi sáu ngày."

"Đúng vậy!" Yên Dao Xuân vỗ tay, khen ngợi: "Hoàng thượng thật sự là thông minh hơn người! Chàng thấy ý kiến này của thiếp thế nào?"

Sở Úc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Làm vậy, chẳng phải là lạnh nhạt Nguyễn Cung Y sao? Nàng ta không phiền lòng sao?"

Yên Dao Xuân lập tức nói: "Nàng ta sẽ không phiền lòng đâu."

Sở Úc gật đầu, trong đôi mắt phượng lại hiện lên vẻ sâu xa, trầm ngâm một lúc, mới nói: "Trẫm có thể đồng ý với nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-55.html.]

Chưa để Yên Dao Xuân kịp vui mừng, hắn liền đổi giọng: "Nhưng mà, chuyện thị tẩm là do Hoàng hậu sắp xếp, nàng cũng biết, bà ấy là mẫu nghi thiên hạ, phải thượng minh hạ tuân, mới có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Vì vậy, chuyện hậu cung, dù trẫm là Hoàng thượng, cũng không tiện nhúng tay vào."

Nghe vậy, trên mặt Yên Dao Xuân không khỏi lộ vẻ thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Hay là chàng đi nói chuyện với Hoàng hậu?"

Sở Úc nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: "Tình cảm của nàng và Nguyễn Cung Y đã sâu đậm như vậy sao?"

Dù sao cũng là nhờ người giúp đỡ, Yên Dao Xuân cắn răng, nói: "Chỉ cần chàng đồng ý, nhiệm vụ sau này, thiếp... thiếp có thể chủ động hơn một chút, chàng có yêu cầu gì, cũng có thể nói, chỉ cần không quá đáng."

Không ngờ nàng lại nhượng bộ như vậy, Sở Úc ngẩn ra, tay trong áo theo bản năng nắm chặt, hồi lâu không nói gì, môi mỏng mím chặt, mắt phượng sâu thẳm, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong đó.

Thấy hắn không nói gì, Yên Dao Xuân có chút sốt ruột, nhỏ nhẹ nói: "Không được sao? Hậu cung của chàng có nhiều mỹ nhân như vậy, ai cũng xinh đẹp hơn Phù Vân, nàng ta còn nhỏ tuổi, tính tình cũng quá mềm yếu, chưa trải sự đời..."

Đang lúc Yên Dao Xuân vắt óc suy nghĩ lời khuyên nhủ, Sở Úc bỗng nhiên nói: "Được."

Yên Dao Xuân: "Hả?"

Sở Úc hơi cụp mắt, thản nhiên nói: "Nàng cầu xin cho nàng ta, trẫm đương nhiên có thể đồng ý, ngày mai sẽ đi nói chuyện với Hoàng hậu, nhưng mà..."

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi lông mày tuấn tú dưới ánh nến có vẻ hơi mờ tối, nói: "Nàng ta không thị tẩm, thì nàng đến thay nàng ta, thế nào?"

Yên Dao Xuân lập tức ngẩn người, do dự nói: "Nhưng mà chúng ta đã nói rồi—"

"Lời nói trước kia, đương nhiên vẫn giữ nguyên," Sở Úc chậm rãi nói: "Trẫm cũng không phải loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ là, trẫm đã ra sức giúp đỡ, muốn nhận lại chút lợi ích, cũng là chuyện bình thường, nàng thấy sao?"

Lúc nói câu này, lông mày hắn khẽ nhếch lên, khóe môi mang theo ý cười mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú như quân tử lại toát lên vẻ tà khí, nhất là Sở Úc còn đeo kính, trông giống như kẻ phản diện " nhã nhặn bại hoại ".

Yên Dao Xuân không kìm được ngây người, rồi mới nói: "Chuyện này..."

Sở Úc nhìn thấy vẻ do dự và phân vân của nàng, tay trong áo nắm chặt hơn, trong lòng chua xót khôn nguôi. Vừa cảm thấy nàng vì Nguyễn Phù Vân mà làm đến mức này, vừa cảm thấy bản thân quá ti tiện, dùng thủ đoạn này ép buộc nàng.

Yên Dao Xuân chỉ do dự một chút, liền nói: "Được, thiếp đồng ý với chàng, sau này chuyện thị tẩm của Phù Vân, thiếp sẽ đến thay nàng ta."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Sở Úc, nhưng hắn không thấy vui vẻ gì, đứng dậy, nói: "Vậy, ngày mai trẫm sẽ đi nói chuyện với Hoàng hậu."

Coi như xong chuyện, Yên Dao Xuân thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi mình trong lòng, chẳng qua chỉ là tăng ca thêm một ngày thôi mà, không sao, cố gắng một chút là xong, chỉ cần không bắt nàng dậy sớm là được.

Sở Úc đang định rời đi, bỗng nhiên nhìn về phía phòng ngủ, nói với Yên Dao Xuân: "Không tiễn trẫm sao?"

Yên Dao Xuân vừa mới nhờ người ta giúp đỡ, lúc này đương nhiên là phục vụ chu đáo, đích thân tiễn Sở Úc ra ngoài. Ngoài cửa mưa rơi rả rích, Lý Đức Phúc đã cầm ô đứng đợi sẵn.

Yên Dao Xuân thầm nghĩ, thì ra hắn thật sự là tự mình đi tới.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy Sở Úc nói: "Vừa rồi Nguyễn Phù Vân ở trong phòng ngủ của nàng, đúng không?"

Yên Dao Xuân giật mình, đang định giải thích: "Phù Vân nàng ấy—"

"Nàng gọi nàng ta là Phù Vân," Sở Úc cắt ngang lời nàng, cụp mắt nhìn nàng, nói: "Trẫm quen biết nàng đã lâu như vậy, cũng chưa thấy nàng gọi trẫm như thế."

Yên Dao Xuân ấp úng nói: "Khác nhau, chàng... chàng là Hoàng thượng."

"Thì đã sao?" Giọng điệu Sở Úc không hề gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa ý tự giễu: "Dù sao, xem ra địa vị của trẫm trong lòng nàng, cũng không bằng nàng ta."

Nghe vậy, Yên Dao Xuân không khỏi thấy phiền lòng, giải thích: "Haiz, cũng không phải vậy, chàng là Thiên tử, thiếp gọi thẳng tên chàng, chẳng phải là đại bất kính sao? Để người khác biết được thì không hay."

Sở Úc nói: "Vậy lúc không có ai thì sao?"

Hắn từng bước ép sát, giọng điệu lại như đang cầu xin, Yên Dao Xuân lại là người ăn mềm không ăn cứng, có chút không chống đỡ nổi, cuối cùng đành thua, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy ta gọi tên chàng, Sở Úc, được chưa? Nhưng phải nói trước, sau này chàng không được trừng phạt ta."

Sở Úc được voi đòi tiên: "Gọi là A Úc."

Yên Dao Xuân thật sự hết cách, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này: "Được rồi, A Úc."

Sở Úc cuối cùng cũng hài lòng, đôi mắt phượng sau cặp kính gọng vàng khẽ cong lên, là nụ cười đắc ý. Yên Dao Xuân nghi ngờ mình nhìn nhầm, đang suy nghĩ, Sở Úc bỗng nhiên cúi người xuống, thì thầm bên tai nàng: "Kiều Kiều, lần sau đừng chịu thiệt như vậy nữa, nàng sẽ khiến trẫm cảm thấy có lỗi."

"Cái gì..."

Chắc là do đứng gần, nên giọng nói của hắn giữa tiếng mưa rơi rả rích, lại càng trầm thấp nam tính, luồn vào tai Yên Dao Xuân. Nàng bị tiếng "Kiều Kiều" đột ngột kia gọi đến nổi da gà, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, như thể có quả cầu gai lăn qua vậy, trong đầu ong ong ong, trống rỗng một khoảnh khắc.

Yên Dao Xuân cảm thấy vành tai bị vật gì đó chạm vào, lành lạnh, một lúc sau nàng mới nhận ra, đó là kính của Sở Úc, hắn đến gần quá, khoảng cách này thật sự có chút mờ ám.

Yên Dao Xuân theo bản năng muốn né tránh, lại bị một bàn tay giữ gáy, khiến nàng không thể trốn thoát, giọng nói của Sở Úc rõ ràng truyền đến tai: "Thật ra, dù hôm nay nàng không nhắc đến, trẫm cũng sẽ không sủng hạnh Nguyễn Phù Vân. Thực tế thì, phi tần trong hậu cung, trẫm chưa từng chạm vào ai, nếu nàng không tin, có thể đến Ty Thượng tẩm kiểm tra. Trẫm chưa từng lãng phí thời gian cho người hoặc việc mình không thích."

Trong giọng nói của hắn thậm chí còn mang theo ý cười: "Muốn có được thứ gì, luôn phải đánh đổi. Con người ích kỷ, ai cũng có tham vọng, Kiều Kiều, nàng đoán xem tham vọng của trẫm là gì?"

Yên Dao Xuân ngây ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi