HOÀNG ĐẾ BẮT NHẦM HỆ THỐNG CUNG ĐẤU

Ngự thư phòng.

Sở Úc ngồi sau ngự án, nghe đại thần bên dưới tấu trình, Thượng thư Bộ Công đến để than thở: "Bộ Lễ tháng trước mới phái người đưa hai trăm cân đồng, ba trăm cân sắt đến Văn Tư viện, giờ bọn họ lại phái người đến đòi, vừa mở miệng đã là ba trăm cân đồng, đó là ba trăm cân đấy, Hoàng thượng, sao bọn họ có thể trong thời gian ngắn như vậy, dùng hết nhiều đồng sắt như vậy? Chẳng lẽ là có mục đích khác?"

Viện sứ Văn Tư viện cười theo, vẫn là dáng vẻ người tốt vui vẻ, nói: "Lưu đại nhân đừng nên tức giận, nguyên liệu sử dụng của Văn Tư viện, đều được ghi chép rõ ràng, Lưu đại nhân cũng đã xem qua, không phải sao?"

Nghe vậy, Thượng thư Bộ Công lập tức lên án: "Bản quan thà là không xem! Cái lò gì đó mà các ngươi chế tạo, ba tháng đã dùng bốn năm cái rồi, cái lò đó là bằng đồng bằng sắt, cần nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ mỗi người trong Văn Tư viện các ngươi cắn một miếng, ăn hết hay sao?"

Trần viện sứ chắp tay, hòa nhã nói: "Đồ vật cũng có lúc sẽ hỏng mà, hơn nữa, chiếc kính mắt mà Lưu đại nhân đang đeo, chẳng phải là do Văn Tư viện chế tạo sao? Thứ này cũng là bằng đồng."

Thượng thư Bộ Công chỉ vào kính mắt của mình, nói: "Thứ này dùng hết hai lượng đồng?"

Trần viện sứ bẻ ngón tay tính cho ông ta, lẩm bẩm: "Một người dùng hai lượng, mười người là hai mươi lượng, cả triều đình trên dưới mấy trăm quan viên, mỗi người một chiếc, ngoài ra, còn có hao tổn thông thường..."

"Ngươi đừng nói mấy lời này với bản quan," Thượng thư Bộ Công xua tay, cố chấp nói: "Bản quan không nghe ngươi nói mấy lời này đâu, ba trăm cân sắt, có thể chế tạo bao nhiêu vũ khí? Quân lính biên quan đánh quân Nhung còn không đủ, sao có thể cung cấp cho các ngươi phung phí?"

"Lưu Thượng thư nói lời này thật sự khiến người ta lạnh lòng," Trần Viện sứ đau lòng nói: "Lần trước chúng ta chế tạo ra cái cày cải tiến, Lưu Thượng thư xem xong cũng nói tốt, muốn đưa ra dân gian, giúp ích cho bá tánh, Văn Tư viện cũng là vì dân sinh, quân nhu biên quan tuy quan trọng, chẳng lẽ bá tánh thiên hạ lại không quan trọng sao?"

Thượng thư Bộ Công lập tức nói: "Bản quan khi nào nói lời như vậy? Ngươi đừng có ngậm m.á.u phun người, các ngươi chế tạo ra đồ tốt, đích thực là có công, bản quan không phủ nhận, nhưng ngươi cũng không thể dựa vào công lao này mà được voi đòi tiên."

"Ấy ấy, hạ quan khi nào--"

"Được rồi," Sở Úc cuối cùng cũng mở miệng, cắt ngang lời bọn họ, hai người đang tranh chấp lập tức dừng lại, cung kính cúi đầu.

Sở Úc nói với Thượng thư Bộ Công: "Gần đây trẫm có được một phương pháp thăm dò khoáng sản, Bộ Công có thể phái người nghiên cứu kỹ lưỡng, thử dựa theo phương pháp trên đó, tìm kiếm mỏ mới."

Nghe vậy, Thượng thư Bộ Công mừng rỡ, lập tức chắp tay nói: "Hoàng thượng thánh minh, lão thần lĩnh chỉ."

Lý Đức Phúc đưa một cuốn sách đến trước mặt Thượng thư Bộ Công, Trần Viện sứ cười tủm tỉm nói: "Đây chính là bảo bối, hạ quan chúc mừng Lưu đại nhân lập công trước."

Thượng thư Bộ Công cất cuốn sách vào trong tay áo, nhìn ông ta một cái, khách sáo nói: "Phụng sự Hoàng thượng, là bổn phận của thần tử, sao dám nói đến công lao gì chứ?"

Trần Viện sứ thừa thắng xông lên nói: "Vậy đồng sắt mà Văn Tư viện muốn..."

Thượng thư Bộ Công không ngờ mặt mũi ông ta lại dày như vậy, vậy mà vẫn còn nhớ đến mấy trăm cân đồng sắt kia, nhất thời sửng sốt, lại thấy Sở Úc đang nhìn mình, lời từ chối vừa đến bên miệng lại nuốt xuống, không cam lòng nói: "Chỉ cần số lượng các ngươi yêu cầu không quá đáng, Bộ Công tự khắc sẽ cung cấp đầy đủ."

Trần Viện sứ vui vẻ chắp tay: "Vậy hạ quan xin cảm ơn Lưu đại nhân trước."

Hai vị đại thần đều lui xuống, Sở Úc ngồi sau ngự án án, một tay nhẹ nhàng xoa trán đang đau âm ỉ, Lý Đức Phúc nhìn sắc mặt hắn, cẩn thận nói: "Hoàng thượng là long thể khó chịu sao? Nô tài đi mời Thái..."

Sở Úc liếc mắt nhìn sang, Lý Đức Phúc thức thời ngậm miệng, không dám nói nữa.

Không khí yên tĩnh một lát, Sở Úc mới thản nhiên nói: "Trẫm không bị bệnh, chỉ là đang phiền lòng vì việc triều chính, chuyện này không được truyền ra ngoài, bảo người trên dưới Càn Thanh cung đều ngậm chặt miệng."

"Vâng."

...

Cứ như vậy lại qua hai ngày, bệnh tình của Yên Dao Xuân đã khỏi hẳn, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng không gặp Sở Úc, nói đúng hơn là, Sở Úc vẫn luôn không đến Trích Tinh các.

Điều này khiến Yên Dao Xuân có chút buồn bực, rõ ràng tối hôm đó còn quan tâm nàng hết mực, dịu dàng vô cùng, giờ lại không có động tĩnh gì.

Tsk, đàn ông, đều là đồ tồi.

Nhưng nàng nghĩ lại, có lẽ Sở Úc đang bận phê duyệt tấu chương, dù sao người ta cũng là cuồng công việc, phải lo chuyện quốc gia đại sự, ngày ngày bận rộn, không giống như nàng, chỉ là một con cá mắm.

Vì vậy, Yên Dao Xuân liền an tâm nằm yên.

Chớp mắt đã đến hạ tuần tháng bảy, cái nóng mùa hè dần dần tan đi, thời tiết cũng trở nên mát mẻ, hôm nay, Nguyễn Phất Vân đến Trích Tinh các, trò chuyện với Yên Dao Xuân, cười nói: "Thêm một thời gian nữa là đến Trung thu, hôm trước ta đi ngang qua Lưu Phong viên, hoa quế ở đó đã nở rồi, liền tự tay làm chút bánh quế hoa, cố ý mang đến, mời Yên tỷ tỷ nếm thử."

Yên Dao Xuân ngẩn người, hơi kinh ngạc nói: "Nhanh vậy đã đến Trung thu rồi sao?"

"Đúng vậy," Nguyễn Phất Vân lấy bánh ngọt từ trong hộp đựng thức ăn ra, nói: "Qua Trung thu, thời tiết sẽ mát mẻ hơn."

Yên Dao Xuân nhìn hoa văn sơn son thếp vàng trên hộp đựng thức ăn, cảm thấy có chút quen thuộc, trong đầu hiện lên vài hình ảnh rời rạc, nàng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, lập tức gọi Tri Thu đến, hỏi: "Thu nhi, ngươi có nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ nào không?"

Nàng dựa theo trí nhớ, cẩn thận miêu tả chiếc hộp nhỏ đựng Cổ trùng di tình, Tri Thu nghe xong, lắc đầu, nói: "Nô tỳ chưa từng thấy hộp nào như vậy, người đợi một lát, nô tỳ đi hỏi những người khác."

"Được."

Nguyễn Phất Vân bên cạnh tò mò hỏi: "Yên tỷ tỷ làm mất đồ sao?"

Yên Dao Xuân có chút úp mở: "Ừm, không biết để đâu rồi."

Không bao lâu, Tri Thu trở về, bẩm báo: "Chủ tử, nô tỳ đã hỏi các cung nữ dọn dẹp nội điện mấy ngày hôm đó, đều không thấy chiếc hộp nào như vậy."

Nói đến đây, nàng nhíu mày, nói: "Người còn nhớ rõ, lần cuối cùng nhìn thấy nó ở đâu không?"

Yên Dao Xuân nghĩ nghĩ, thứ đó hẳn là để bên gối, nhưng phòng ngủ của nàng ngày nào cũng có người dọn dẹp, nếu Tri Thu nói không thấy, vậy thì đúng là không có.

Yên Dao Xuân thầm nghĩ, chẳng lẽ bị Sở Úc mang đi rồi? Cũng không phải là không có khả năng này, nàng phải đến Càn Thanh cung một chuyến.

Đợi sau khi Nguyễn Phất Vân rời đi, nhân lúc trời còn sớm, Yên Dao Xuân liền dẫn Tri Thu và Phán Đào, ra khỏi Trường An cung, đi dọc theo cung đạo về phía Càn Thanh cung, từ xa, nhìn thấy một đoàn người đi về phía này, mười mấy cung nữ thái giám hùng hậu, vây quanh một nữ nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-67.html.]

Tri Thu nhỏ giọng nói: "Chủ tử, là Thục phi nương nương."

Yên Dao Xuân suýt chút nữa quên mất người này rồi, từ sau lần trước Thục phi làm vỡ đồ được tặng, nàng ta đã bị cấm túc một tháng, tính toán sơ qua, đúng là đã đến lúc hết hạn.

Đang suy nghĩ, kiệu của Thục phi đã đến gần, nàng ta ngồi trên kiệu, cúi đầu nhìn xuống, oan gia ngõ hẹp, Thục phi chịu thiệt lớn trước mặt Yên Dao Xuân, giờ đây kẻ thù gặp mặt, đương nhiên là đỏ mắt.

Nàng ta nhìn Yên Dao Xuân từ trên cao xuống, giọng nói khinh miệt: "Yên mỹ nhân, bản cung nghe nói ngươi mấy hôm trước bị bệnh, sao không ngoan ngoãn dưỡng bệnh, lại còn ra ngoài đi lung tung, không sợ lây bệnh cho người khác sao?"

Cũng không biết Thục phi có phải là cố ý hay không, rõ ràng Yên Dao Xuân hiện giờ đã là Tứ phẩm Dung Hoa, nàng ta vẫn gọi nàng là mỹ nhân.

Yên Dao Xuân lười so đo với nàng ta, đặc biệt là trước kia nàng nghe Sở Úc nói, Thục phi có chút bệnh về thần kinh, vì vậy nàng càng thêm bao dung với nàng ta, cười cười, nói: "Vậy Thục phi nương nương nên tránh xa thần thiếp một chút, nếu không cẩn thận, khiến bệnh tình của nương nương thêm nặng thì không tốt."

Sắc mặt Thục phi hơi thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

" Thần thiếp không có ý gì."

Thục phi nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ và cảnh giác, có lẽ là do đã có bài học trước đó, nàng ta bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cảnh cáo: "Ngươi đừng đắc ý, Yên Dao Xuân, hậu cung này còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng, chúng ta cứ chờ xem."

Nói xong, nàng ta liền thu hồi ánh mắt, bảo cung nhân tiếp tục đi, không thèm liếc mắt nhìn Yên Dao Xuân mà đi lướt qua.

...

Lúc Yên Dao Xuân đến Càn Thanh cung, Lý Đức Phúc là người đầu tiên nhận được tin, vội vàng cầm phất trần nghênh đón, cười tủm tỉm hành lễ, nói: "Nô tài tham kiến Yên Dung Hoa, chúc Dung Hoa vạn phúc kim an."

Yên Dao Xuân hỏi ông ta: "Bây giờ Hoàng thượng đang bận sao?"

Lý Đức Phúc vội vàng nói: "Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, nhưng nếu người muốn cầu kiến, nô tài đi thông báo cho người ngay."

Sở Úc không có thời gian gặp người khác, nhưng chắc chắn có thời gian gặp vị này, dù không có cũng phải cố gắng sắp xếp.

Yên Dao Xuân cười cười: "Vậy làm phiền công công."

"Người quá khen rồi."

Lý Đức Phúc khom người đi vào trong điện, không bao lâu đã đi ra, cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng triệu Yên Dung Hoa yết kiến, người mời vào."

Cũng giống như khi Yên Dao Xuân đến trước đó, trong điện vẫn yên tĩnh như cũ, cửa sổ mở toang, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu bóng cây lốm đốm xuống dưới cửa sổ, Sở Úc ngồi sau ngự án, ánh sáng phác họa nên bóng dáng hắn càng thêm thẳng tắp, như tùng như trúc.

Vì ngược sáng, Yên Dao Xuân không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương dừng trên người mình, từ lúc nàng bước vào trong điện.

Không hiểu sao, Yên Dao Xuân vậy mà lại có chút căng thẳng.

Căng thẳng?

Tại sao nàng lại cảm thấy căng thẳng?

Có chút kỳ lạ, Yên Dao Xuân chưa từng có cảm xúc này, vừa căng thẳng, lại vừa mang theo vài phần mong đợi, nhìn nàng từng bước từng bước đến gần...

Yên Dao Xuân đột nhiên dừng bước, đưa tay lên ngực, theo bản năng hơi nhíu mày, vì cảm xúc xa lạ bất ngờ này, khiến nàng có chút luống cuống.

Diệu Diệu

"Sao vậy?"

Sở Úc như nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy, vòng qua ngự án đi về phía nàng, vừa hỏi: "Là thân thể không thoải mái sao?"

"Không có," Yên Dao Xuân bình tĩnh lại, cố gắng để bản thân bỏ qua những cảm xúc phức tạp kia, ngẩng đầu nhìn Sở Úc, bắt gặp đôi mắt phượng quen thuộc, lời nàng vốn định nói, lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Hình ảnh đêm hôm đó nhanh chóng hiện lên trong đầu, tuy chỉ là những đoạn ngắn rời rạc, nhưng lại vô cùng rõ ràng, Yên Dao Xuân do dự nói: "Ta có chuyện muốn hỏi chàng."

Sở Úc kéo nàng, đi về phía giường, vừa hỏi: "Chuyện gì?"

Yên Dao Xuân quan sát biểu cảm của hắn, thử hỏi: "Cái cổ trùng di tình kia... là chàng lấy sao?"

Động tác của Sở Úc hơi khựng lại, rất nhanh đã trở lại bình thường, ừ một tiếng, nói: "Là ta lấy, sao vậy?"

Hắn thẳng thắn như vậy, gần như là tự tin, Yên Dao Xuân nhất thời không nói nên lời, rất nhanh, nàng liền nhớ tới mục đích mình đến đây, truy hỏi: "Chàng để đâu rồi?"

Sở Úc cúi đầu nhìn nàng, hơi mím môi mỏng, nhưng lại không trả lời, tim Yên Dao Xuân đột nhiên trầm xuống, nếu nói, lúc đầu chỉ là hai phần suy đoán, thì giờ phút này, nàng đã chắc chắn mười phần, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo đối phương, không dám tin nói: "Chàng thật sự ăn rồi sao?"

"Đừng sợ," Sở Úc lập tức an ủi nàng, nói: "Ta ăn là cổ trùng con."

Yên Dao Xuân trợn tròn mắt, tức giận nói: "Chàng bị bệnh à?"

Sở Úc nhìn nàng, vẻ mặt có chút luống cuống, lại có vẻ khó hiểu, giải thích: "Ta ăn là cổ trùng con, nàng đừng giận."

"Ai bảo chàng ăn thứ đó chứ?!" Yên Dao Xuân tức muốn chết, nắm chặt cổ áo hắn, nhưng lại phát hiện mình không đủ cao, không thể nhìn thẳng vào hắn, đành phải ngẩng đầu lên, mắng: "Sở Úc, trong đầu chàng chứa cái gì vậy? Chàng có muốn lắc lắc, đổ nước bên trong ra không?"

Sở Úc:...

"Bảo sao mấy ngày trước ta không thấy khó chịu, rõ ràng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn," Yên Dao Xuân càng nghĩ càng tức, hận không thể đánh Sở Úc một cái, nàng lại nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay hắn, gọi: "818! Ngươi cút ra đây cho ta!"

818 run rẩy: "Ký, ký chủ đại nhân, 818 vì người mà phục vụ,...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi