HOÀNG ĐẾ HẮC HÓA

Một đám người tiến vào thư phòng đang bày biện máy dệt vải, làm cho Thụy Xương đang ở trong phòng hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn mà nhìn mấy người mới tiến vào, chốc lát nhớ ra vội vàng hành lễ với Từ Canh và mấy vị trưởng bối.
Tất cả lực chú ý của Tân lão gia tử đều ở trên máy dệt vải trong thư phòng, nhìn đông nhìn tây, lại lấy tay sờ sờ thử, tò mò hỏi: “Cái này đã làm tốt rồi? Bây giờ có thể sử dụng rồi sao?’
Thụy Xương trả lời: “Ta và Trường Cẩm thức suốt hai đêm mới làm xong, mới vừa thử qua, có thể sử dụng. Dệt vải vừa nhanh lại tốt, gia gia người có muốn thử một lần không?”
Tân lão gia tử ngo ngoe rục rịch mà ngồi xuống, mới nhắc chân đã bị Tân Nhất Lai kéo về phía sau, “Ngài không biết dệt vải, đi lên xem náo nhiệt làm gì, để cho Hồ đại lang làm.” Tân Nhất Lai nói, ánh mắt sáng ngời nhìn ông. Tân thái phó lập tức hiểu ý, khó chịu mà liếc Hồ tế tửu một cái, rốt cuộc vẫn chịu đi ra, “Ah, Hồ đại lang ngươi tới.”
Thụy Xương có chút minh bạch, cười hi hi mà kéo cánh tay Hồ Trường Cẩm lại, “Trường Cẩm mau tới đây, đồ là huynh làm, vẫn là huynh làm mẫu là tốt nhất.”

Hồ Trường Cẩm do dự, hắn đương nhiên biết ý tốt của phu tử Tân gia, rốt cuộc thì một số phương diện cũng không phải là ý nghĩ của chính mình, rốt cuộc cải tiến máy dệt này đại đa số vẫn là do Tân Nhất Lai đưa ra ý kiến, hắn cũng chỉ là giúp đỡ một tay, hiện tại trước mặt mọi người mà thể hiện, thế thì cũng là quá không biết xấu hổ rồi.
“Nhanh lên, lão phu chờ không kịp nữa rồi.” Tân lão gia tử cố ý nói. Với tính tình của mấy vị ở đây, sao không biết nguyên nhân mà Hồ Trường Cẩm do dự, Tân lão gia tử cảm thấy đứa nhỏ này rất thành thật phúc hậu, ít nhất so với Hồ lão đầu chết tiệt thì mạnh hơn nhiều.
Hồ tế tửu vì có tâm tư nên không hé răng, hắn biết chính mình làm như vậy là có chút không phúc hậu, nhưng Hồ Trường Cẩm là cháu ruột của hắn, tuy rằng đứa nhỏ này không thông minh như vậy, thậm chí còn có chút cố chấp, nhưng trong mấy tôn tử, cố tình Hồ tế tửu lại yêu thương hắn nhất. Cho dù Hồ Trường Cẩm như lời mình nói, hắn ở khoa cử không có chút hy vọng gì, Hồ gia tương lai sẽ rơi vào mấy tôn tử khác, Hồ tế tửu rất lo lắng đứa nhỏ ngốc này về sau bị mọi người xa lánh.

Cho đến khi nghe nói Hồ Trường Cẩm đi theo Tân Nhất Lai nghiên cứu máy dệt vải, tâm tư Hồ tế tửu lập tức dao động, nếu như đại tôn tử có thể ở phương diện này có chút thành tựu cũng tốt, so với ở Quốc Tử Giám mà ngây ngốc không có lý tưởng thì tốt hơn nhiều. Đương nhiên, tiền đề là Tân gia không được khi dễ tôn tử của mình, không thể chiếm công lao của hắn, cho nên Hồ tế tửu trực tiếp chạy đến Tân phủ gây sự tự nhiên nói rõ ràng cho Tân gia, Hồ Trường Cẩm có hắn chống lưng, về phương diện khác cũng đã gián tiếp biểu lộ thái độ của ông, ông không đi tìm ngự sử tham gia, mà đến đây gây sự, cái này biểu thị cái gì? Tất cả đều có thể từ từ thương lượng.
Mọi người lần lượt thúc giục, Hồ Trường Cẩm rốt cuộc căng da đầu mà ngồi phía trước máy dệt. Hắn tuy rằng đọc sách không ra gì, nhưng cũng chỉ là đọc sách không tốt, đối diện với thứ mà hắn thích, Hồ Trường Cẩm như có một diện mạo mới, hắn một bên giới thiệu cho mọi người công năng và nguyên lý của máy dệt vải, một bên nhanh nhẹn làm mẫu, tuy rằng động tác không tính là thuần thục, nhưng mọi người ở đây nghe đều hiểu xem cũng rõ ràng,
Tân lão gia tử không nhịn được đưa tay ra sờ sờ vào xấp vải nhỏ mà Hồ Trường Cẩm mới dệt ra, trong miệng tấm tắc bảo lạ: “Dệt rất mềm mại, ai, ngươi cũng sờ thử xem.” Ông không hề có khúc mắc mà đưa tấm vải cho Hồ tế tửu, Hồ tế tửu lúc này cũng không còn thổi râu trừng mắt, mặt mày hớn hở mà dừng sức gật đầu, “Tốt tốt, làm tốt lắm. Không nghĩ đến hai đứa nhỏ có thể làm thành rồi.”
Lời nói này của ông rất vi diệu, Tân lão gia tử đương nhiên nghe ra được ý tứ, híp mắt một cái, rốt cuộc cũng không nói gì mất hứng. Tân Nhất Lai tấm tắc cười phụ họa: “Nếu không sao nói có chí không phải ở tuổi tác lớn.” Một câu nói đã đem tất cả công lao lên người Thụy Xương và Hồ Trường Cẩm.
Hồ tế tửu cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông không phải là một vừa hai phải muốn đoạt đi công lao của Tân Nhất Lai, chẳng qua là thời điểm mấu chốt, trong nhà vì chuyện của Hồ Trường Cẩm mà ầm ĩ muốn điên lên rồi, rốt cuộc nhà bọn họ thanh quý, vẫn lấy đọc sách làm căn bản, đột nhiên lại có một người khác thường như vậy, làm cho người ta không thể tiếp thu được, Hồ tế tửu có tâm tư giúp đỡ trưởng tôn nói, có thể làm một chỗ dựa vững chắc, nếu như Trường Cẩm có công lao cải tiến máy dệt, Hồ gia nếu như có người phản đối, Hồ tế tửu cũng có cái để phản bác.
“Các ngươi đọc nhiều sách như vậy, làm quan nhiều năm như vậy, đã từng vì Đại Lương mà làm ra thứ gì ích nước lợi dân chưa? Không có thì hãy im miệng.” Đúng vậy, đến lúc đó sẽ nói như vậy!
Còn về Tân Nhất Lai, đại lang còn nhỏ tuổi, sau này có thể có thành tựu rồi, khi đó, sẽ trả lại Tân Nhất Lai, cũng coi như là có qua có lại.
Hổ tế tửu hùng hổ mà tới, đạt được mục đích rồi, lập tức thay đổi gương mặt hòa ái dễ gần, Từ Canh tỏ vẻ bất lực, nhưng mọi người Tân gia phản ứng thập phần bình tĩnh, cái này làm cho Từ Canh tự thức tỉnh chính mình, có phải có chút không ổn trọng, có lẽ loại sự tình này không có gì to lớn?
Giữa trưa Hồ tế tửu còn mặt dày lưu lại Tân phủ dùng cơm, tâm tình của ông không tồi, cùng Tân lão gia tử uống rượu liên tiếp, chỉ trong chốc lát uống đến say, gân cổ lên hát ở đại sảnh, Tân lão gia tử cũng đi theo, tiếng hát quả thật như giết gà, Từ Canh cảm thấy chính mình sắp bị bệnh, vất vả lắm mới nhân cơ hội mà chạy giải quyết nỗi buồn.

Hắn từ trong phòng đi ra gặp Thụy Hòa, lập tức chạy nhanh đuổi theo hỏi: “Hôm nay tại sao lại không gặp được Tam lang?” Hắn lúc xuất cung còn nghĩ sẽ gặp được tam lang nên rất vui vẻ, không nghĩ tới ngay cả bóng dáng của Đại Trân cũng không thấy, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy người. Đương nhiên, không chỉ không có Đại Trân, Thụy Xương cũng không ăn cơm, bởi vì quy củ của Tân gia là tiểu hài nhi không được uống rượu, làm cho thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ biết im lặng mà đi bồi Hoàng thị dùng cơm.
Thụy Hòa trong lòng căng thẳng, trên mặt tươi cười không được tự nhiên, “Tam lang đến nhà ông ngoại chưa về, điện hạ tìm đệ ấy có chuyện gì?”
“Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thăm hắn một câu. Còn không phải vì không nhìn thấy hắn hay sao?” Từ Canh bị hắn nhìn đến nỗi trong lòng như mọc lông, âm thầm nghĩ mình có phải đắc tội Thụy Hòa chỗ nào không, bằng không, sao hắn lại có biểu tình và ánh mắt như thế, thật như là hắn là địch nhân không bằng.

Từ Canh cùng với Thụy Hòa da đầu tê dại mà trở về nghe, Hồ tế tửu và Tân lão gia đã gục rồi, Tân Nhất Lai vội vàng phân phó hạ nhân mau nâng hai người dậy, thấy Từ Canh và Thụy Hòa tiến vào, lại bảo bọn họ đến đây hỗ trợ --- ở cùng Từ Canh đã lâu rồi, bây giờ Tân Nhất Lai xem hắn như con cháu nhà mình, thái độ rất tùy ý, còn Từ Canh lại rất hưởng thụ điều này.
Nhưng mà Thụy Hòa lại không nghĩ như vậy, chờ Từ Canh hồi cung, hắn liền tìm Tân Nhất Lai nói chuyện phiếm, đầu tiên là bịa chuyện trời nam đất bắc, sau đó mới nói đến chủ đề chính, “… Cha, thái độ của người đối với Thái Tử có phải là có chút quá….”
“Quá tùy ý?” Tân Nhất Lai tiếp lời, ngước mắt cười, “Thái Tử điện hạ không phải rất thích hay sao?”
“Nhưng hắn dù gì cũng là trữ quân tương lai, tương lai rồi sẽ đăng cơ. Quân thần đều có đạo quân thần, bây giờ hắn coi trọng ngài, tất nhiên là sẽ cung kính khách khí, nói dễ nghe một chút là quân thần khăng khít, nhưng một ngày kia hắn đối với ngài bất mãn, đến lúc muốn tính toán, tất cả điều này sẽ trở thành tội danh của ngài.”

Tân Nhất Lai lắc đầu mà cười, “Thụy Hòa ngươi hành sự cẩn thận là chuyện tốt, nhưng mà có khi quá cẩn thận sẽ có chút không thú vị. Ngươi nói thì đương nhiên là có đạo lý, nhưng ngươi đã quên một điều, nếu như một ngày nào đó Thái Tử muốn xử trí ta, tìm cớ gì mà không được, quân muốn thần chết còn có lý do sao? Nhưng mà tâm tính của Thái Tử vi phụ biết, hắn có một tấm lòng chân thành, cho dù không phục hưng được Đại Lương, nhưng cũng không phải là tên bạch nhãn lang lấy oán báo ơn.”
“Có lẽ người ta giả vờ?” Thụy Hòa trong lòng có chút không tự nhiên, nhịn không được nói.
Tân Nhất Lai cười khúc khích, “Nếu như hắn muốn giả vờ, thì nên giả vờ với các huynh đệ trong cung, khiêm tốn, chẳng phải là càng phù hợp với kỳ vọng của các triều thần sao? Nhưng ngươi nhìn thấy, hắn cùng Tạ gia tuy không xé rách mặt, nhưng cũng không được xem là hòa thuận, trong cung không phải vẫn truyền ra tin tức Thái Tử điện hạ dựa vào thân phận khi dễ đệ đệ sao?”
Thụy Hòa càng thêm mơ hồ, “Này…. Không được xem như tin tức tốt đi?”
“Cũng chưa nói không phải là xấu.” Tân Nhất Lai rất bình tĩnh nói: “Tạ gia mơ ước vị trí Thái Tử cũng không phải là bí mật gì, rốt cuộc đích thứ khác nhau, cho dù Thái Tử điện hạ phản ứng kịch liệt hơn, mọi người cũng cảm thấy không có gì không đúng. Huống chi, chuyện này là tin tức trong cung truyền ra, các triều thần cũng không phải là người không có đầu óc, có thể không suy nghĩ nhiều hay sao? Theo ta thấy, Tạ gia bên kia thấy nửa năm gần đây biểu hiện của Thái Tử rất tốt, đã nóng nảy, người quýnh lên thì dễ dàng loạn, thế nên mới dùng ra chiêu thấp hèn như vậy, ngược lại quá kém cỏi.”
Thụy Hòa minh bạch, “Chỉ sợ Thái Tử còn chưa ra tay, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Cái này trong cung cũng nên để ý một chút, nhưng mà Thái Tử còn chưa thành thân, nếu như hoàn toàn chỉnh Tạ quý phi, chẳng phải sẽ lợi cho Thái Hậu và Tuệ Vương hay sao?” Tân Nhất Lai sờ sờ cằm, “Ta cảm thấy cũng chỉ là cảnh cáo một phen. Rốt cuộc, muốn tính tới, sức công phá của Thái Hậu so với Tạ quý phi còn lớn hơn nhiều.”
“Ngài không sợ Thái Hậu cùng Tạ gia liên hợp sao?”
Tân Nhất lai khịt mũi coi thường, “Cho hai nhà bọn họ hợp lại sao, trừ phi Thái Tử điện hạ đột ngột đăng cơ, bằng không, nước tiểu nhà bọn họ cũng không đi chung một hồ.”
Từ Canh sau khi hồi cung, chuyện thứ nhất là đi thỉnh an Hoàng đế, so sánh với đời trước vô tâm vô phế, hiện tại Từ Canh đã học được biết ơn, đối với phụ thân của mình, hắn luôn cảm thấy áy náy. Ở việc con nối dõi, Hồng Gia đế chỉ sủng một mình nhi tử là hắn, đổi lại là hắn, nếu có một Thái Tử bất hảo bất kham như vậy, nhất định sẽ thay người sớm, cố tình Hồng Gia đế chỉ tiếp nhận một mình hắn, đem ngôi vị hoàng đế áp lực cực cao giao cho hắn. Chỉ tiếc đứa con trai này quá thất bại, không chỉ làm mất đi một nửa giang sơn mà ông để lại, càng tức hơn là ngay cả con nối dõi cũng chưa để lại mà uất ức hèn nhát chết đi. Nghĩ đến đây, Từ Canh nghẹn khuất đến không chịu được.

Hôm nay nội các không đến, Hồng Gia đế khó có được một ngày rảnh rỗi mà ngồi vẽ tranh ở trong thư phòng, nghe nói nhi tử đến, Hồng Gia đế rất vui sướng, bảo hắn đến đây xem vẽ.
“Nhi tử nhìn không hiểu lắm.” Từ Canh thẹn thùng nói: “Nhưng mà phụ hoàng họa lỏng lẻo mà đại khí, nhìn rất thoải mái.”
“Ai bảo ngươi không chịu học hành cẩn thận, cái này phải rụt rè một chút.” Hoàng đế gõ trên đầu Từ Canh một cái, gác bút vẽ qua một bên, nhận khăn lau tay mà Lý Phúc Xương đưa qua xoa xoa tay, lại hỏi: “Lại đi phủ Thái phó?”
“Vâng. Lúc trước không phải nghe nói Tân gia nhị lang cùng Hồ gia đại lang đang làm náy dệt vải sao, nhi tử đi qua xem họ làm đến đâu rồi. Không nghĩ vừa vặn gặp Hồ tế tửu, vì thế nhiều lời nói mấy câu, nên ở lại phủ dùng cơm trưa mới trở về.”
Hồng Gia đế nhướng mày, “Hồ lão nhân đi tới Tân phủ nháo chuyện?”
Từ Canh buồn cười, “Phụ hoàng đúng thật một lời mà đoán trúng, nhưng mà không nháo thành chuyện gì to cả, chỉ cãi nhau vài câu, vừa vặn thái phó hồi phủ, Hồ tế tửu nháo không lại liền thôi.”
“Không đến mức ấy chứ.” Hồng Gia đế có chút không tin, “Hồ lão nhân cùng Tân thái phó cãi nhau ta có thể đoán được, nhưng mà tính tình của ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy chứ. Phía sau lại có chuyện gì xảy ra?”
“Đã bị Tân thị lang kêu đi xem máy dệt vải.”
Hồng Gia đế lập tức có tinh thần, “Hai tiểu gia hỏa ấy đã làm ra được máy dệt vải?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi