HOÀNG ĐÌNH

Dịch giả: †Ares†

oOo

Hồng đại hiệp rất căng thẳng, không nhịn được mà lên tiếng:

- Trúng kế rồi, Hà Bá gia!

Nó vừa nói xong, lưng lại bị Trần Cảnh gõ một cái, từ trong bóng tối truyền đến tiếng của Trần Cảnh:

- Ha ha, núi là đất, thuộc một trong ngũ hành thiên địa, sao có thể trấn phong được nước chứ. Nước có trong vạn vật, thuận thế mà động, nơi có sinh mạng sẽ có dòng nước chảy qua, không chỗ nào không có. Hoặc nước cuồn cuộn, thế thổi quét ngàn dặm, hoặc nhẹ nhàng không tiếng động. Nay ta là nước, nước là ta, ta muốn rời núi thì tự nhiên ra được.

Lời này không biết là nói cho Ngô Mông nghe, hay là giảng giải chỗ huyền diệu của nước cho Hồng đại hiệp. Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Trần Cảnh, Hồng đại hiệp bỗng cảm thấy quanh thân chợt nhẹ bẫng, trước mắt sáng bừng, nó đã đi ra từ trong núi.

Ngô Mông đứng ở đỉnh núi Ngô Mông, đại phủ cán dài màu vàng cắm trên đỉnh núi bị băng tuyết bao trùm, đón gió rét thấu xương. Nhìn thấy được dòng nước vô hình chảy xiết bao quanh Trần Cảnh, con mắt y híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Từ đầu đến giờ, luôn là y xuất chiêu, còn Trần Cảnh mỗi lần đều tiện tay phá giải. Hơn nữa ở lần cuối cùng hung hiểm nhất, y có thể khẳng định Trần Cảnh cố ý trốn vào trong đất, chứng tỏ hắn sớm có tự tin núi Ngô Mông không trấn phong được mình.

Trên những đỉnh núi ở phía xa, các vị thần linh đang đứng yên nhìn đỉnh núi tuyết nơi này, thấy Trần Cảnh cưỡi con tôm đỏ khổng lồ như đang bơi xuôi theo dòng nước sông mà đi xa thì cùng than thở:

- Pháp thuật thật tinh diệu. Có thể sử dụng pháp thuật huyền diệu như thế, không có bao nhiêu Sơn Thần Thổ Địa làm nổi đâu.

- Hắn là ai vậy?

- Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Tú Xuân loan Kinh Hà.

Một đường theo hướng Nam mà đi, Trần Cảnh sớm đã thu lại pháp thuật, mặc Hồng đại hiệp cất bước. Hồng đại hiệp cũng cảm giác vùng đất này quá nguy hiểm, không an toàn như Tú Xuân loan, nên tăng tốc đi một mạch, gặp núi trèo núi, gặp sông lướt sông, gặp vực bay qua vực. Càng về hướng Nam, tuyết càng giảm bớt, dù cho vẫn còn buốt giá, nhưng lại không gặp gió bão.

- Hà Bá gia, chúng ta quay trở lại làm thịt gã Ngô Mông kia đi. Con thấy đại phủ trên tay tên này rất lợi hại, không bằng ta đoạt lấy, cũng cho tên đó biết, thần linh trong thủy vực Kinh Hà là không thể trêu chọc.

Hồng đại hiệp quơ Lang Nha bổng, vênh váo hò hét.

- Ha ha, không dễ đoạt của tên đó đâu. Tuy rằng ta không sợ gã, nhưng muốn giết gã lại không hề đơn giản. Huống chi ngươi chỉ thấy một mình gã, chứ không nhìn thấy những thần linh quanh đó, ai biết được trong đó có người nào quan hệ tốt với gã không.

- Vậy ạ... Hừ, tên quỷ nghèo đó còn gian trá hơn cả lão tôm, nhất định là gã đang thử dò xét Hà Bá gia, cũng may Hà Bá gia đại phát thần uy, phá hết pháp thuật của gã, để gã không dám xằng bậy.

Trần Cảnh chẳng nói đúng sai, ngồi trên người Hồng đại hiệp, ngẩng đầu nhìn trời. Chợt hắn có cảm giác trời đất tuy lớn, nhưng lại không có chỗ dung thân.

Hắn nhớ rõ mình từng hỏi qua lão kiếm khách, vì sao phải bôn ba khắp nơi, mà không chọn một chỗ để đặt chân cố định. Khi đó lão kiếm khách có nói: "Bởi vì tâm ta bất an, cho nên không thể an cư được."

Lúc ấy Trần Cảnh không rõ vì sao tâm bất an lại không an cư được, hiện giờ hắn cũng vẫn không rõ lão kiếm khách bất an vì điều gì, nhưng lại có chút hiểu được loại cảm giác ấy rồi.

Hồng đại hiệp vừa đi vừa nói không ngừng, hết về những việc xảy ra trong hai năm Trần Cảnh mê man đến tố cáo vỏ sò, chán lại quay "vỗ mông ngựa" Trần Cảnh, nói rằng nhờ đi theo hắn mà nó từ một con tôm sông bình thường đã mở ra linh trí, trưởng thành dần để rồi uy phong lẫm liệt như hiện giờ, cầm trong tay Lang Nha bổng, làm thú cưỡi cho Hà Bá đi khắp chốn.

Trần Cảnh thi thoảng mới nói vài câu, vỏ sò thì im thin thít, chỉ những lúc bị Hồng đại hiệp nói xấu, nó mới tỏa ra khí thế muốn ăn tôm, thời gian khác đều trầm mặc đi bên cạnh.

Một đường đi tới, Trần Cảnh không mượn đường vị thần nào, lại cũng không bị ai ngăn cản, một lèo thẳng tắp hướng Nam, đã qua ba nghìn dặm vẫn thông suốt. Ngẫu nhiên có yêu quái đui mù ra chặn đường, lại bị Lang Nha bổng của Hồng đại hiệp đập lăn ra, sau đó bị vỏ sò bên cạnh nuốt xác.

Nhưng khi cả ba còn cách Tú Xuân loan có hơn ba trăm dặm, chợt có ba người ngăn trước mặt bọn hắn. Một người trong đó cầm trong tay chiếc Hải Hồn xoa* màu đen, một người thì toàn thân có lông đen, đầu người, thân gấu; còn người ở giữa mặc đạo bào, đầu vấn khăn thư sinh, bên hông đeo một thanh đoản kiếm có vỏ bằng gỗ đen. Đây chính là ba vị Sơn Thần ở Tam Tài lĩnh, bị Trần Cảnh đoạt Lang Nha bổng lúc trước.

(Hải Hồn xoa: đinh ba có ba mũi giống của thần Poseidon)

- Khốn khiếp, hóa ra ba gã gian trá này ở đây chờ chúng ta. Hà Bá gia, chúng ta mau qua bên kia trốn.

Hồng đại hiệp vừa dứt câu đã bị Trần Cảnh dùng vỏ kiếm gõ một cái vào đầu, sau đó lại nhận lệnh:

- Tiến lên!

Ăn một gõ đau, Hồng đại hiệp lại chợt cảm thấy ba người trước mắt cũng chỉ như mấy con cá nhỏ trong sông Kinh Hà mà thôi. Nó hét lớn một tiếng:

- Ba người các ngươi có gan lớn bằng trời rồi, dám ngăn đường của Hồng gia gia đây.

Dứt lời, nó giơ Lang Nha bổng lên, vọt tới ba người kia, không hề sợ những người này có pháp lực cao thâm.

Gấu tinh bị cướp Lang Nha bổng giận điên lên, một con tôm nho nhỏ lại cũng dám kêu gào như thế với y. Y dậm chân, mặt đất chấn động, trong vô hình có một luồng khí thế tận trời bốc lên, như là một ngọn núi đè xuống Trần Cảnh.

Hồng đại hiệp thấy thế cũng hơi hoảng, thân hình khựng lại, chợt lại nghe tiếng Trần Cảnh truyền vào trong tai:

- Giọt nước có thể xuyên qua đá, tích tụ lại thành sông, lúc tĩnh thì phản chiếu nhật nguyện, khi giận lại nuốt thiên địa.

Âm thanh hùng hồn như kéo mây hút gió, khiến trời đất phải biến sắc.

Lúc Trần Cảnh nói ra những lời này, gấu tinh đột nhiên cảm thấy linh khí từ tám phương đều tụ lại quanh thân Trần Cảnh, trong nháy mắt đã hình thành một con sông vô hình, thế nước bình yên chảy xuôi.

Gấu tinh hừ lạnh một tiếng, đỉnh đầu hiện lên một ngọn núi đen kịt, vô cùng hiểm trở, khí thế toàn thân tăng cao, vọt về phía Trần Cảnh và Hồng đại hiệp, như là muốn một kích đập nát cả ba người Trần Cảnh.

Đúng lúc này, con sông tĩnh lặng quanh thân Trần Cảnh đột nhiên biến chuyển, hóa thành một thác nước chảy xuống từ chín tầng trời, nước cuồn cuộn rít gào. Một luồng khí thế phô thiên cái địa, nuốt trôi vạn vật đột nhiên sinh ra khiến gấu tinh kinh hãi, cảm giác như mình là một sinh linh nhỏ bé bất lực đang đứng trước cơn lũ ngập trời.

- Là "thế", hắn lại lĩnh ngộ được "thế" của Ác Long hạp.

Ở phía xa, hai Sơn Thần còn lại của Tam Tài lĩnh kinh ngạc bật thốt, đồng thời không dám chậm trễ, vận dụng pháp lực toàn thân mà bay lên trời, hóa thành hai ngọn núi ép về phía Trần Cảnh. Chẳng qua, hai ngọn núi này chỉ là ảo ảnh, cũng không có khí thế trấn áp vạn vật.

Hồng đại hiệp nhảy dựng lên, cảm thấy lúc này dù là đối mặt với Đông Nhạc đại đế thì cũng dám chiến một trận. Trong mắt nó, tất cả như đều chậm lại. Nó đập Lang Nha bổng xuống, gấu tinh tức thì bị một bổng đập thành thịt nát, đồng thời áp chế cả hai người còn lại. Lang Nha bổng lại vung lên, cả hai lập tức phụt máu, bay ngược về sau. Hồng đại hiệp bay lên trời, lại lần nữa vung Lang Nha bổng từ trên đánh xuống, Lang Nha bổng như một cơn lũ thổi quét qua, đập hai vị thần linh thành hai luồng sương máu.

Trong khoảnh khắc, tất cả lại trở về yên tĩnh. Hồng đại hiệp rơi xuống đất, cảm giác vừa rồi chỉ là một thoáng mộng ảo.

- Ta giết ba vị Sơn Thần!

Hồng đại hiệp quay đầu nhìn lại, nói với vẻ không thể tin:

- Hà Bá gia, lão tôm con mà lại giết được ba vị thần linh, chẳng lẽ là ngài làm phép?

- Ha ha, đúng là ta có làm phép, nhưng ba người bọn họ quả thật là bị ngươi giết.

Hồng đại hiệp cực kỳ kích động, trong đầu quanh quẩn hình ảnh mình đập nát ba vị thần linh thành sương máu như đập nát ba quả dưa, vô cùng hưng phấn, cười to nói:

- Hà Bá gia, thần linh nơi khác cũng quá kém cỏi rồi, hay ngài phong cho con làm Sơn Thần đi, không quá ba tháng, lão tôm này nhất định sẽ đánh hạ một trăm ngọn núi cho ngài, bảm đảm ngài sẽ uy phong hơn cả Sơn Thần núi Thúy Bình.

- Thần linh như chúng ta, một khi rời khỏi thần vực ủa mình, thì cũng chỉ tương đương với người tu đạo có cảnh giới luyện tinh hóa khí mà thôi, mà tới khi lĩnh ngộ được thế núi sông trong thần vực của mình thì có thể so với người tu đạo cảnh giới luyện khí hóa thần. Cho nên, bình thường thần linh sẽ không rời khỏi khu vực mình được phong thần, bởi vì rời đi rất dễ bị đoạt bài vị, nhất là bây giờ Thiên đình biến mất, thiên địa hỗn loạn.

Trần Cảnh chậm rãi nói.

Vỏ sò nuốt lấy những phần thân thể còn sót lại của ba bị thần linh,Trần Cảnh cũng không ngăn cản. Đối với yêu mà nói, thân thể người tu hành là đại bổ, mà chứng thật, yêu khí trên người vỏ sò rõ ràng nồng đậm hơn nhiều. Hồng đại hiệp thì nhặt lấy đinh ba, còn thanh đoản kiếm vỏ gỗ lại bị vỏ sò nuốt, mặc Hồng đại hiệp nói thế nào nó cũng không nhả.

Cả ba tiếp tục lên đường, tới khi gần đến mùa xuân thì về tới Tú Xuân loan.

Năm nay tuyết rơi lâu khác thường, Tú Xuân loan vẫn đang kết một tầng băng mỏng.

Hồng đại hiệp phóng người lên cao, lao xuống giữa sông, còn Trần Cảnh thì biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trong miếu Hà Bá.

Hắn ngẩng đầu nhìn tòa miếu thờ xây từ thân thể của cá chép tinh, cảm thán thời gian trôi nhanh. Mới ngày nào Thiên La môn bị diệt môn, hắn rơi vào giữa sông, được cứu lên đặt trong miếu Hà Bá, thoáng cái đã qua vài năm. Pho tượng thần vẫn vậy, so sánh cùng Trần Cảnh hiện giờ thì nhiều hơn một phần sát khí sắc bén, lại thiếu một phần trầm tĩnh an nhiên.

Lại nhìn bàn thờ đầy những chân hương, có nhiều nén chưa cháy hết còn đang tỏa ra khói trắng uốn lượn, hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm, trong đầu hiện lên cảnh tượng từ lúc mình rời miếu Hà Bá đến nay. Mỗi ngày đều có người tới dâng hương, người mỗi ngày mỗi khác, điểm duy nhất giống nhau là mỗi người đều rất thành kính.

Châm hương, vái ba vái, sáng tối hai lần, chưa từng gián đoạn.

Trong đoạn hình ảnh bỗng xuất hiện một người, bắt mắt khác thường, áo trắng hơn tuyết, tóc mượt như mây, trên búi tóc xỏ xuyên một cây trâm gỗ. Nàng đột nhiên vào trong miếu, bồi hồi ba ngày thì rời đi; qua vài ngày lại quay về miếu, tĩnh tọa một ngày rồi biến mất; tiếp lại vài ngày nữa bỗng xuất hiện trong miếu, ngơ ngẩn nhìn tượng thần và sóng sông cả nửa ngày mới đi, từ đó không còn đến nữa.

Trần Cảnh có điều thắc mắc, bởi vì người kia chính là Diệp Thanh Tuyết, vị sư tỷ chẳng có danh mà lại có nghĩa thầy trò với hắn.

Từ ngày nàng rời đi hơn hai năm trước, hắn chưa từng nghe qua tin tức chính xác về nàng. Hiện giờ biết nàng vẫn bình yên, hắn cảm thấy rất cao hứng, nhưng từ việc nàng vào trong thần miếu trước sau ba lượt như vậy thì hẳn là có việc gấp.

- Con cá quả ăn cướp từ đâu tới, gan thật lớn bằng trời, cũng không biết Hồng gia gia của ngươi ở đây.

Luồng suy nghĩ của Trần Cảnh bị tiếng hét phẫn nộ của Hồng đại hiệp cắt đứt. Hắn nhướng mày, lại nghe một giọng nói the thé:

- Hừ, ngươi là con tôm thành tinh từ nơi nào, không đi tu hành, dám tới Thủy Vân biệt viện của ta kêu gào. Mau rời đi, nếu không lột vỏ tôm của nhà ngươi làm áo giáp.

- Tức chết ta rồi. Con cá chết tiệt, ăn một đinh ba của Hồng gia gia.

Những âm thanh này chỉ Trần Cảnh mới có thể nghe được, còn người khác sẽ chỉ nghe mơ hồ có âm thanh chói tai gì đó từ giữa sông. Thân hình của hắn khẽ động, đã như làn khói tan vào trong không khí. Trần Cảnh đi vào trong Tú Xuân loan, chỉ thấy một con cá quả có hai tay, thân dài mấy trượng, toàn thân đen sì như sắt, miệng đầy răng nanh sắc nhọn, trong tay cầm một cây trường thương màu đen, đang đại chiến với Hồng đại hiệp - một càng vung Lang Nha bổng, một càng đâm Hải Hồn xoa.

-----oo0oo-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi