HOÀNG ĐÌNH

Dịch giả: Lamlamyu17

oOo

Đối với Trần Cảnh, biến hoá của cơ thể đã không còn là điều hắn quan tâm nhất. Hiện giờ, hắn chỉ để ý đến nguyền rủa vong hồn đang bám vào linh hồn của mình. Hư Linh không ở đây, hắn không có cách nào nhìn thấy những chấm đỏ trên linh hồn của mình đã tăng lên bao nhiêu, rồi lại có bao nhiêu vết đã chuyển thành màu xanh, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn thử nghiệm tìm kiếm sự cân bằng giữa ảo cảnh của con bướm đen trong thanh kiếm với thế giới hiện thực. Lúc tinh thần tiến vào thế giới của con bướm đen trong thanh kiếm, ý thức của bản thân hắn vô cùng nhạt nhoà, vì vậy mới có thể khiến cho lời nguyền yên ổn trở lại. Việc này có cảm giác giống như thi triển Thuấn kiếm thuật, nhưng lại bản chất thì hoàn toàn khác biệt. Khi thi triển Thuấn kiếm thuật, Trần Cảnh có cảm giác người và kiếm hợp làm một, hắn nhìn trời đất thông qua đôi mắt con bướm trong thanh kiếm, giống như hóa thành linh hồn của kiếm. Đây chính là điều khiển kiếm, điều khiển linh hồn.

Còn khi chìm vào ảo cảnh của bướm đen, hắn là con bướm lại dung hợp làm một, không phân biệt lẫn nhau, như vậy mới có thể quên đi, mới có thể chặt đứt gốc rễ của lời nguyền ác mộng vong hồn.

Nếu có người muốn Trần Cảnh dạy cách để nắm giữ hai loại trạng thái này, thì cho dù hắn nói rõ ra, người đó cũng không thể học được. Đó là vì chỉ có bản thân tự cảm nhận mới có thể biết được loại cảm giác này. Xét trên mặt chữ, điều khiển và dung hợp dường như chênh lệch rất lớn, thế nhưng cảm giác thật sự lại chỉ là cách một lằn ranh mỏng manh, không thể phân biệt rõ ràng.

Mấy ngày qua, hắn phát hiện ảnh hưởng của nguyền rủa đang tăng lên. Nếu không phải mỗi lần trước khi phát tác, hắn đều trốn vào trong thế giới của con bướm đen, cắt đứt tất cả mọi ý niệm trong đầu, thì bây giờ hắn đã sớm mất phương hướng, trở thành ma vật chân chính rồi.

Sau khi gặp nhau ở trong thành Tần Quảng, cách mỗi một đoạn thời gian, Trần Cảnh lại để cho Hư Linh dùng "Chiếu Hồn bảo giám" chiếu vào mình, đó là hắn đang theo dõi lời nguyền rủa từ ngủ yên đến lúc hoạt động phải mất thời gian bao lâu. Trước kia, sau khi yên ắng một thời gian ngắn, ít nhất cũng phải hơn mười canh giờ thì nguyền rủa mới phát tác, nhưng bây giờ, chỉ qua mấy canh giờ nó đã phát tác, còn là không bị cái gì kích thích.

Từ nơi này trở về châu Cửu Hoa, lộ trình kéo dài đến hơn hai mươi vạn dặm, Trần Cảnh sợ rằng bản thân hắn còn chưa kịp trở lại Tú Xuân loan thì đã phải tìm chỗ để ngủ một giấc thật dài. Đến lúc đó, vì để không biến thành một cái xác chỉ biết giết chóc, e rằng hắn phải vĩnh viễn rơi vào trong ảo cảnh, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cho nên, bây giờ hắn nhất định phải tìm một điểm cân bằng, đại bộ phận tinh thần dung nhập vào trong con bướm đen, nhưng vẫn để lại một phần ý thức làm chủ thân thể đi về châu Cửu Hoa.

Đã qua hơn ba tháng, hắn vẫn chưa đến nơi. Mà thời gian hắn tỉnh táo dùng để đi đường đã càng lúc càng ít.

Thời gian lời nguyền rủa bình lặng rút ngắn, nhưng thời gian hắn quên đi bản thân, rơi vào trong ảo cảnh thì càng lúc càng dài. Khí tức đến từ Âm phủ ở trên người hắn ngày càng nhạt đi, âm linh khí trong sắc phù đã từ từ chuyển hoá thành linh khí của dương gian. Thế nhưng, cái cảm giác nguy hiểm bám cả vào từng khớp xương của hắn chẳng những không yếu đi, ngược lại càng ngày càng mạnh.

Hắn từng có loại cảm giác này khi bị cô gái tên Mặc Mặc chặn giết nơi sơn cốc lúc trước. Khi đó, Mặc Mặc đột ngột xuất hiện, Trần Cảnh cũng không hề nhận ra. Hiện tại, loại cảm giác này lại xuất hiện, hắn thầm nghĩ có thể lại có người đuổi đến gần đây.

Tỉnh lại từ trong đầm nước, nhìn thấy bốn phía đều là cổ thụ che trời, ánh nắng hoàn toàn không thể chiếu xuống, lại nhìn núi non bao quanh đây, hắn thấy mình tựa con cá trong chậu, một cảm giác như thể mình phải chết ở đây cứ như vậy mà sinh ra.

"Nếu như bây giờ có một cơn mưa thì tốt rồi." Trần Cảnh đột nhiên nghĩ.

Dưới cơn mưa, hắn có thể mượn nước mưa để độn, khi đó trong trời đất tràn đầy thuỷ linh khí, độn đi thì có thể không bị ai phát giác. Như bây giờ, nếu hắn làm phép độn thủy, dao động linh khí lớn, rất dễ bị phát hiện. Độn trong mưa gió thì không một tiếng động, cho dù có bí pháp phá độn thuật cũng rất khó phát hiện. Còn ngự kiếm, nhanh thì nhanh nhưng lại quá bắt mắt, còn có thể phát ra tiếng kiếm ngân vang.

Đúng lúc này, hắn nhớ ra trên người mình dường như còn có một quyển sách dạy phép hô phong hoán vũ. Hắn vội vàng sờ soạng trong ngực. Sách vẫn còn đó, lúc lấy ra cũng không thấy bị nước thấm ướt, mấy chữ "hô phong hoán vũ" trên quyển sách dường như bị ngâm nước lại càng phát sáng.

Pháp thuật hô phong hoán vũ trong ấn tượng của Trần Cảnh là không hề có uy lực khắc chế kẻ địch, nhưng bây giờ hắn lại muốn nhanh nhanh học được nó, đến lúc đó hô mưa gọi gió, hoà mình vào trong mưa rồi độn đi ngàn dặm trong chớp mắt. Đây cũng là một cơ hội chạy thoát thân.

Đến tận bây giờ, hắn mới cẩn thận đọc quyển sách, chỉ thấy trên bìa sách màu xanh, ngoại trừ mấy chữ "hô phong hoán vũ" cỡ lớn ra còn có một hình vẽ mờ mờ. Nhìn kỹ, hình vẽ mô tả cảnh tượng mưa to tầm tã, cuốn sạch mọi thứ. Chỉ một hình vẽ mưa gió mơ hồ, Trần Cảnh lại cảm nhận được một luồng khí tức mênh mông. Tuy rằng không biểu hiện điều gì đặc biệt, thế nhưng Trần Cảnh lại cảm thấy không phải vậy.

"Lẽ nào hô phong hoán vũ này lại là pháp thuật lợi hại gì sao?"

Hắn bỗng nhiên có cảm giác như vậy. Mở trang thứ nhất, hàng chữ đầu tiên đập vào mắt hắn là: "Hô cửu thiên tốn phong xuy vạn vật, hoán hư vô nhược thủy hiển chân hình. Thiên địa biến sắc, thế giới quy khư." [1]

Trang thứ nhất cũng chỉ có hai câu như vậy, nét chữ tựa gió lướt trên cỏ cây, nước nhấn chìm núi xanh. Nhìn thoáng qua thì cảm thấy rối loạn, mông lung, thế nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy đại khí tuôn trào, muôn hình vạn trạng, khí phách phóng khoáng như thể pháp thuật này vừa ra, vạn pháp phải thất sắc.

Trần Cảnh nhịn không được mở sang trang thứ hai, nhưng nội dung trong đó lại khiến hắn trợn tròn mắt. Mỗi con chữ kia đều như rồng rồi lại như rắn, cuộn mình cùng một chỗ, hắn lại không thể nhận ra một chữ nào. Lật sang phía sau, kiểu chữ càng ngày càng phức tạp, hắn vẫn không nhận ra một chữ nào.

"Phù văn?" [2]

Trần Cảnh suy đoán trong lòng. Hắn biết dùng linh khí vẽ ra rất nhiều loại bùa trong hư không, thế nhưng những loại bùa kia đều là sau khi hắn trở thành Hà Bá, có được sắc phù thì tự nhiên biết được. Hắn hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa những thứ này, chứ đừng nói chi đến nhận biết phù văn. Điều này làm cho hắn đột nhiên nhớ đến Triệu Ngọc Bạch hiểu biết phù văn kia. Nhẹ thở dài một hơi rồi giấu kỹ quyển sách, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên cao. Dù không nhìn thấy bầu trời, nhưng hắn biết được bây giờ đại khái là chạng vạng. Tĩnh tâm cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, khi mở mắt ra, hắn lập tức đi theo một hướng.

Thì ra ngọn núi này có Sơn Thần, hắn âm thầm cảnh giác, thầm nghĩ phải cẩn thận đi nhanh ra khỏi sơn cốc. Một bước bước ra, thân thể nhẹ bay như gió, lay động trong rừng như một cái bóng, nhanh chóng đi tới cửa cốc. Nhưng ngay khi hắn vừa đến lối ra, khung cảnh trước mắt lại biến ảo, hắn một lần nữa trở về bên cạnh đầm nước lạnh.

Trần Cảnh hơi kinh ngạc rồi bình tĩnh nhìn kĩ lại, cảnh tượng là thật, không phải do ảo trận biến hoá thành. Ngay lập tức hắn hiểu chuyện gì xảy ra, liền ôm quyền nói rằng:

- Hà Bá Tú Xuân loan, thủy vực Kinh Hà, châu Cửu Hoa, đi ngang qua bảo sơn, mong được mượn đường đi.

Lời nói của Trần Cảnh vừa dứt, một giọng nói the thé liền đáp lại:

- Ha ha, mượn đường! Được, ngươi đã dựa vào quy củ mượn đường trong trời đất năm đó thì ta đây cũng dựa vào quy củ.

- Quy củ gì?

Trần Cảnh nghe người này nói có thể mượn đường thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Đấu phép với Sơn Thần ở trong núi là cực kỳ vất vả, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị đối phương dùng sức mạnh núi non trấn áp.

- Đương nhiên là dùng bảo vật mua đường.

Giọng nói the thé văng vẳng trong không trung, hoàn toàn không thể biết rõ người này đang ở nơi nào, giống như là đang nói chuyện với một vùng núi non.

- Nộp bảo vật để mua đường? Từ lúc nào mà thần linh cũng giống như cõi trần như vậy.

Trần Cảnh từ từ đi lại, đồng thời không nặng không nhẹ nói.

- Khà khà, nói rất hay. Nhưng đây không phải là quy củ ta định ra mà là Thiên đình tự hình thành nên. Ngươi có biết vì sao không?

- Vì sao?

- Chúng ta và người phàm trần cùng sống trong một trời đất, tuy phương thức sinh tồn khác nhau, nhưng đều có tâm tư tràn đầy dục vọng, ta là như vậy, ngươi cũng như vậy.

Giọng nói của Sơn Thần này tuy rằng the thé khó nghe, nhưng lời nói lại làm cho Trần Cảnh cảm thấy rất có đạo lý.

- Ta cũng không có pháp bảo gì.

Trần Cảnh hướng về không trung nói.

- Cũng không nhất định phải là pháp bảo, pháp thuật cũng được.

Trần Cảnh căng thẳng, linh cảm được người này muốn nói gì, nhưng vẫn nói:

- Ta chỉ biết kiếm thuật, cũng không biết pháp thuật gì đặc biệt.

- Kiếm thuật khó học được, cũng khó điêu luyện, không dốc hết tâm tư thì khó mà thành. Cho dù ngươi dạy ta kiếm đạo Âm Dương và Tru Tiên thời kì hồng hoang, ta cũng không muốn học. Ta thấy ngươi vừa xem một quyển sách, vẻ mặt chăm chú, có lẽ cũng không tệ, ngươi chỉ cần giao nó cho ta, ta sẽ mặc ngươi rời đi.

Diệp Thanh Tuyết từng nói, người luyện kiếm nhất định phải có một trái tim kiên định, không thể lay chuyển. Ngoài ra còn phải có sự kiên quyết cùng nhuệ khí, để có thể kiên quyết cầu đạo dù có bỏ mình, càng phải có nhuệ khí thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

- Đệ có chứ?

Khi Diệp Thanh Tuyết khuyên Trần Cảnh không nên học kiếm thuật nhưng không thành, nàng đã hỏi Trần Cảnh như vậy.

Lúc này, Trần Cảnh đột nhiên nghĩ đến câu hỏi năm đó của Diệp Thanh Tuyết. Sau đó hắn trả lời như thế nào, hắn không cách nào nhớ nổi. Hắn thầm than thở: "Đúng là vẫn ảnh hưởng đến ký ức, e rằng một ngày nào đó, ký ức của mình sẽ vỡ vụn, rối loạn."

Nghe thấy kiếm đạo Tru Tiên và Âm Dương trong lời Sơn Thần, hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng làm gì cũng không thể nhớ nổi.

Hắn bước từng bước theo hướng đi ra khỏi cốc, đồng thời đáp:

- Ta và ngươi đều là thần linh sống trong trời đất này, tuy rằng mệnh dài hơn nhiều so với người trần, thế nhưng cũng có tam tai lục nan, cũng sẽ dính nhân quả, khó tránh khỏi một ngày gặp phải kiếp nạn, giống như ta ngày hôm nay. Nếu như ngươi có thể thả ta, ân tình ngày hôm nay, ngày sau tất báo.

- Ha ha... Hứa suông ai cũng làm được. Ngươi có bản lĩnh gì để chứng minh ngươi có năng lực thực hiện lời hứa?

Tiếng nói lanh lảnh vang vọng trên không trung.

- Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào.

Trần Cảnh ngừng bước, vì hắn phát hiện mình lại xuất hiện bên cạnh đầm nước.

- Nếu ta cứ dồn ép khi ngươi còn dưới cốc này, khó tránh khỏi có phần không quân tử. Bên trái ngươi là vách núi, ngươi đi qua rừng cây, theo vách núi đi tới đỉnh núi là được rồi.

Giọng nói này cũng không còn the thé, lửng lơ mơ hồ như trước, mà là vang lên rõ ràng từ thinh không phía bên trái. Trần Cảnh nhìn về phía bên trái, một vách núi dựng đứng không biết đã xuất hiện từ lúc lúc nào ở nơi đó. Hắn nhớ rõ trước kia cũng không có một vách núi như vậy.

Hắn tập trung quan sát, phép vọng thần theo tâm mà hiện ra, nhưng không có gì thay đổi. Hắn không khỏi thầm than thở phép vọng thần càng ngày càng không đủ. Mà không chỉ riêng phép vọng thần, cho tới bây giờ, ngay cả những pháp thuật trong sắc phù cũng có quá nhiều pháp thuật quái lạ, hoàn toàn không hữu dụng. Như thuật độn thủy, nếu không phải tự hắn lĩnh ngộ một phần huyền diệu của "thế", thì mấy năm trước, lúc đấu phép với Ngô Mông, hắn đã không thể độn ra khỏi núi được.

Hắn thầm nghĩ: "Chẳng trách trong trời đất lại lưu truyền nhiều thần thông diệu pháp như vậy, còn có một vài huyền thuật có thể nhìn thấu cửu u địa phủ." Trước kia, hắn vẫn xem thường những pháp thuật này, nhưng sau khi rơi vào trong thành Tần Quảng, hắn mới hiểu được sự mạnh mẽ của những thần thông, pháp thuật huyền diệu này.

Trần Cảnh đi thẳng về phía vách đá lạnh lẽo trơn nhẵn đã ngả sang màu xám đen vì bao cơn mưa gió, bước chân bình thản như đang tản bộ. Ngẩng đầu nhìn, phía trên vách đá lại lớn hơn phía dưới, làm cho người ta cảm giác một loại đầu nặng chân nhẹ, như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Hắn đột nhiên sinh ra một ảo giác rằng có lẽ Sơn Thần sẽ mượn cơ hội để trấn áp mình dưới ngọn núi này.

---------------------------

Chú thích:

[1] "Hô cửu thiên tốn phong xuy vạn vật, hoán hư vô nhược thủy hiển chân hình. Thiên địa biến sắc, thế giới quy khư":

+Tốn phong hay gió Tốn: ở đây có thể hiểu là gió từ hướng Tây Nam (theo trong Tiên Thiên Bát Quái đồ), ý chỉ tính chất của gió có thể linh hoạt thổi qua khắp mọi nơi, lúc nhẹ thì mơn man, lúc mạnh lại cuốn được vạn vật. Với mạch truyện, gió Tốn mang ý nghĩa ngọn gió mạnh nhất, có thể thổi quét đi tất cả.

+ Nhược thủy: Theo truyền thuyết, trên biển Bột Hải có ba hòn đảo được cho là nơi tiên ở, gọi là Ðảo Bồng Lai (gọi tắt là Bồng đảo); đảo Dinh Châu (hay Doanh Châu, tức là Dinh đảo); và đảo Phương Trượng (tức là Phương đảo). Mà nước biển này ở xung quanh ba hòn đảo này rất nhẹ, đỡ không nổi một hạt cải, nên gọi là Nhược thủy (nước Nhược). Như vậy, hiểu đơn giản, Nhược thủy hay nước Nhược là dòng nước chỉ xuất hiện tại nơi ở của thần tiên, và không có vật gì có thể nổi ở trên mặt nước, tức là có khả năng nhấn chìm vạn vật.

+ Như vậy, có thể tạm dịch [1] như sau:

"Gọi gió Tốn từ chín tầng trời thổi đi vạn vật, kêu nước Nhược chảy ở hư vô hiện rõ dáng hình. Trời đất đổi sắc, thế giới trở lại như thuở sơ khai."

[2] Phù văn: loại chữ để viết bùa.

-----oo0oo-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi