HOÀNG ĐÌNH

Dịch giả: Tiểu Băng

oOo

Đi chừng một canh giờ, phía trước bỗng trở nên rộng thoáng hẳn, trong tầm mắt của Trần Cảnh xuất hiện một tòa đạo quán nằm ngay giữa sườn núi. Ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh thông thoáng, nhưng rõ ràng mới chỉ hơn một canh giờ trước, hắn đã bay qua bay lại khu vực này không biết bao nhiêu lần, có thấy đạo quán nào đâu!?

Đạo quán này kéo dài từ chân núi lên tới giữa sườn núi, nhà nối tiếp nhà, tầng tầng dãy dãy, trong không trung mơ hồ nghe có tiếng tụng kinh lãng đãng. Người đốn củi đi thẳng vào trong đạo quán. Nơi này rất thanh tĩnh, chẳng thấy ai để dẫn đường, y đi một lèo tới đại điện, thấy trong ấy có một đạo nhân đầu đội tử kim quan, mặc áo choàng xanh đang khoanh chân ngồi, dáng người nhỏ nhắn, mặt mũi đẹp như ngọc.

Trong đại điện còn có chừng hai ba mươi người nữa, có người râu tóc đã lớm chớm bạc, mà có người trông mới chỉ chừng mười hai mười ba, ai cũng ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần nghe đạo nhân ngồi trên đài ngọc ở giữa điện giảng đạo.

Người đốn củi bước nhanh vào, ngồi ở hàng sau cùng. Không ai quay sang nhìn y, ngay cả lão đạo ngồi ngay phía trên y cũng vậy.

Trần Cảnh trong lốt bướm lặng lẽ đậu lên một gốc cây ngay bên cửa đại điện, nghe đạo nhân ở trong kia đang giảng về thuật kỳ hoàng, chứ không phải pháp thuật tiên gia. Hắn nghi hoặc, nhìn những đạo sĩ đang ngồi dưới đất, ai cũng khí tức thanh linh, rõ ràng là người dòng đạo gia luyện khí mới có.

Hắn nghe một hồi, nghĩ nếu bọn họ đều đã ngồi hết cả ở trong này, vậy ta đi một vòng xem sư tỷ có bị họ nhốt ở chỗ nào đó không. Theo hắn thấy, trong cả đại điện này, chỉ có lão đạo đang giảng bài là có chút cao thâm khó lường, giống như đã đắc đạo thành tiên. Có lẽ, chỉ có ông ta mới kiềm chế được Diệp Thanh Tuyết, còn những người còn lại chẳng qua mới chỉ là luyện tinh hóa khí mà thôi, pháp lực thua kém rất xa.

Trần Cảnh không dám dùng pháp lực, chỉ bay lên một cách bình thường nhất, bay khắp nơi trong đạo quán, từ bên này sang bên kia, phòng nào cũng xông vào xem xét, nhưng không tìm thấy người. Khi tới một thư phòng, thấy trong phòng có hàng dãy sách, thì hắn tò mò bay tới xem. Nhìn thấy trong một hàng sách có quyển "Thần du tinh không quyết", hắn càng thêm nghi hoặc. Nhìn tiếp, quyển bên cạnh là "Cưỡi mây đạp gió", rồi đến "Thiên cương địa sát, không biết là pháp thuật gì, lại tới một quyển "Như Lai diệu pháp". Hắn đang muốn bay qua nhìn kỹ, thì cửa bỗng mở ra.

Một đồng tử đi vào, chỉ chừng bảy tám tuổi, mặc đạo bào xanh, khuôn mặt kháu khỉnh đáng yêu. Nhìn một cái thấy ngay Trần Cảnh, nó chớp mắt ngạc nhiên:

- Ô, có con bướm.

Sau đó, nó hỏi ngay:

- Bướm nhỏ, mày tới để học trộm pháp thuật có phải không?

Trần Cảnh đương nhiên không trả lời, nhưng cũng không bay đi, mà bay lòng vòng trong không trung. Đồng tử bỗng ra vẻ thần bí, nói nhỏ:

- Bướm nhỏ, ta nói cho mày biết nha, những pháp thuật này đều là giả hết, là sư phụ bày ra ở đây để gạt những kẻ tới trộm sách.

Trần Cảnh nghĩ thầm quyển "Thần du tinh không quyết" mà mình đã từng được học kia rõ ràng là thuật trường sinh đại đạo thật sự, sao bây giờ lại biến thành vật gạt người? Nhất định là lão đạo sĩ kia đã lừa gạt đồng tử này, để thằng bé không lật ra học, để khỏi bị mất căn bản.

Đồng tử thấy con bướm vẫn lần chần không đi, cho rằng con bướm không tin lời mình nói, nên nói tiếp:

- Sư phụ đã nói cho ta biết, tất cả thuật pháp đều là giả dối, chỉ là người ta ảo tưởng mà thôi.

Trần Cảnh ngẫm nghĩ, không biết sư phụ đồng tử lừa thằng bé là có ý gì, nhưng hắn không quan tâm, vì đã có người đang đi tới đây, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng:

- Sư huynh, huynh đang nói chuyện với ai thế?

Giọng nói non nớt, là giọng bé gái.

- Ta đang nói chuyện với bướm nhỏ.

Đạo đồng quay đầu lại, ngoài cửa đi vào một nữ đạo đồng tóc búi cao, tuổi cũng bằng thằng bé đạo đồng kia, môi hồng răng trắng.

Nữ đạo đồng nhìn nhìn vào trong, hỏi:

- Bướm ở đâu?

Nam đạo đồng quay đầu lại, khẽ kêu lên:

- Bay đi mất rồi!

Nữ đạo đồng bĩu môi, chen vào trong phòng, vừa đi vừa nói:

- Hừ, lại muốn gạt muội, không có cửa đâu. Sư phụ bảo muội tới nói với huynh, từ hôm nay, bắt đầu học thuật biến hóa.

- Ta không lừa muội, muội không biết đâu, mới vừa rồi có một con bướm ở đây, nhất định là muốn tới trộm học pháp thuật của núi Phương Thốn chúng ta, nhưng bị ta lừa bay đi đấy.

Đạo đồng đi qua đóng cửa sổ lại, chỉ vào hàng giá sách:

- Năm ngoái, có một con linh quỷ chạy tới định trộm pháp thuật, cũng bị ta lừa đi luôn.

- Huynh lừa? Đừng hòng gạt muội, sư phụ nói sách ở đây có muốn trộm cũng chẳng trộm được, chỉ đọc tại chỗ được mà thôi, không mang ra khỏi núi Phương Thốn sơn được.

Nữ đạo đồng nói rất nhanh:

- Con linh quỷ mà huynh nói kia không chừng đã xem hết rồi cũng nên.

Nam đạo đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy nữ đạo đồng nói có lý, không biết phải nói sao, đành bảo:

- Tất cả thuật pháp đều là ảo tưởng, không có đạo tâm, dù có tu được thần thông vô biên, thì cũng sẽ có một ngày bị thiên đạo ma diệt.

Nữ đạo đồng lại bĩu môi, đầy khinh thường:

- Huynh dám nói như vậy với sư phụ không?

- Hiện giờ ta chưa nói được, chờ tới khi ta nói được, nhất định sẽ tới nói với sư phụ.

Nam đạo đồng đáp.

- Hừ, để tí nữa muội nói với sư phụ giùm cho.

Nữ đạo đồng đắc ý, nam đạo đồng lại không thấy sợ, chỉ hỏi:

- Sư phụ bảo bây giờ bắt đầu học hiên cương địa sát thuật, vậy học biến cái gì trước?

- Đương nhiên là biến thành gỗ.

- Ừ!

Đạo đồng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:

- Vậy phải tập tới chừng nào?

- Sư phụ bảo chừng nào huynh có thể biến thành một cây bồ đề thì mới học sang phép tiếp theo.

Cửa đã đóng lại, âm thanh càng ngày càng xa.

Trần Cảnh không nghe được hai đứa bé nói gì nữa, vì lúc này hắn đã bay tới giữa sườn núi, tới chỗ cao nhất, nhìn những gian đạo quán chập chùng nối tiếp nhau dựa theo thế núi, núp trong núi đá và cây cối, hình như theo một pháp thế nào đó.

Đương nhiên hắn không nghe được nữ đạo đồng bảo sách ở nơi này không mang đi được, nhưng hắn biết ở đây nhất định có cao nhân, ít nhất là người đã khiến nơi này thành một nơi tiên sơn phúc địa.

Trần Cảnh bay lòng vòng một hồi, thì bay lên cao, xuyên qua sương trắng giữa sườn núi, bay lên đỉnh núi, sau đó nhìn trở xuống, thì không nhìn thấy tông môn trong núi Phương Thốn kia nữa. Hắn không tìm được Diệp Thanh Tuyết, quyển "Thần du tinh không quyết" kia không biết là ai đã mang trở về đây, cũng chưa hẳn là bản hắn đã từng học. Theo hắn thấy, muốn lấy đồ ra khỏi núi Phương Thốn này không khó, nhưng mà hắn vốn không có ý muốn trộm sách, nên chẳng bày ra thêm việc làm gì. Hắn đương nhiên không nghe được nữ đạo đồng nói sách của nơi đây không mang đi được, nếu hắn nghe được, tự nhiên sẽ hiểu vì sao Thúy Bình nương nương lại cảm thấy ngạc nhiên khi biết Diệp Thanh Tuyết có thể lấy đồ từ nơi này mang ra ngoài.

"La Phù có kiếm tiên."

Thúy Bình nương nương đã từng nói như vậy. Lúc ấy Trần Cảnh đã nghe ra được ý sợ hãi trong giọng của nương nương. Nương nương nói Diệp Thanh Tuyết khả năng đã đi vào trong đó, Trần Cảnh cũng nghĩ Diệp Thanh Tuyết nhất định đã đi vào đó, bởi vì Trần Cảnh học kiếm, nhưng lại không có phương pháp tế kiếm thuật hoàn chỉnh, với tính cách của Diệp Thanh Tuyết, nhất định sẽ đi La Phù.

La Phù nằm ở phía Bắc châu Lô, trong truyền thuyết là ở vùng cực Bắc, lúc nào cũng có hoa tuyết bay bay, một năm bốn mùa đều là tuyết. Trần Cảnh vẫn luôn không tin cho lắm, nhưng khi hắn sắp tới châu Lô thì đã thấy trong không khí có tuyết rơi. Hắn còn nhớ rõ, lúc hắn đi ra từ trong miếu thần ở Tú Xuân loan, thì tuyết lớn đang bay tán loạn.

Càng đi lên hướng Bắc, tuyết càng lớn, trước mắt chỉ thuần một màu trắng, vô cùng đơn điệu. Những bông hoa tuyết chẳng khác gì một hình thức kiếm thuật của La Phù kiếm tiên.

Nói đến kiếm tiên, không chỉ Thúy Bình nương nương thấy sợ, mà bản thân Trần Cảnh cũng sợ. Hắn là người luyện kiếm, làm sao không biết người được xưng là kiếm tiên đáng sợ tới cỡ nào.

Từ Ly Hận Tử lần trước tới Tú Xuân loan cũng có thể nhìn ra, La Phù đích thực có một bộ kiếm thuật truyền thừa hoàn chỉnh.

"La Phù ở nơi sâu nhất của vùng đất tuyết, lấy hàn băng luyện kiếm ý, kiếm là người, một kiếm đánh ra, vạn dặm đều biến thành băng." Thúy Bình nương nương đã từng đánh giá La Phù như thế.

Nhưng khi Trần Cảnh tiến vào châu Lô, khắp bầu trời đều là tuyết trắng, thì có một vệt ánh kiếm từ giữa màn hoa tuyết chém thẳng vào thân bướm của hắn. Tuyết rơi rất dày, khiến ánh kiếm rất khó nhận biết, vả lại bầu trời vốn đang rất lạnh, không thể cảm nhận được khí tức lạnh băng lẫm liệt đó.

Con bướm màu lam nhạt bỗng lóe sáng, biến mất.

- Ý!

Trong gió tuyết vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

Con bướm xuất hiện cách chỗ cũ hơn mười dặm, nhưng kiếm kia không tha cho nó, lại lóe lên một luồng sáng trắng, trong hư không vang lên tiếng kiếm ngân nho nhỏ, cơ thể con bướm lại lóe sáng lên một cái, nó lại biến mất.

- Kiếm linh! Thuấn kiếm thuật!

Trong hư không vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc, âm thanh nghe rất trẻ tuổi, và là giọng nữ.

Trong gió tuyết hiện ra một thanh kiếm màu trắng, trong suốt như băng, thân kiếm trơn láng, không có một hoa văn nào, và nó không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm. Khẽ rung lên, kiếm hóa thành một làn ánh sáng hòa nhập vào cơn gió tuyết, biến mất, cũng là thuấn kiếm thuật.

Từ khi rời khỏi Tú Xuân loan, trên đường đi, Trần Cảnh gặp rất nhiều kẻ địch, song dù là vô tình hay cố ý, hắn đều không hề dừng lại đấu phép với ai, mà chỉ dùng thuấn kiếm thuật bỏ chạy, cũng không có ai tiếp tục truy đuổi kịp sau khi hắn bỏ chạy. Nhưng tới lúc này, hắn đã gặp được một cái, và chỉ thấy kiếm, không thấy người.

Trần Cảnh thân hóa bươm bướm, bay nhanh trong gió tuyết, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh mạnh mẽ khóa chặt lấy mình, trong lòng báo động nguy hiểm mãnh liệt.

Trần Cảnh không tránh nữa, hắn biết mình đã bị kẻ địch quấn lấy.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một vòng tròn gợn sóng, những bông hoa tuyết bay tới đó đều bị chém đứt, sau đó có hai thanh kiếm xuất hiện giữa không trung. Một thanh không có chuôi kiếm, chỉ có lưỡi kiếm mỏng manh, thanh thứ hai thì chỉ giống một vệt ánh kiếm, không giống thực chất, chỉ có hình dạng kiếm mà thôi. Giữa ánh kiếm ấy, có một con bướm màu lam nhạt đang vỗ cánh muốn bay đi.

-----oo0oo-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi