HOÀNG ĐỒNG HỌC

Hoàng đồng học hoảng sợ như con thỏ nhỏ bị nhéo ở lỗ tai.

Ánh mắt cậu trợn tròn lên, nhìn học trưởng đang ở chỗ ngồi sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy đi ra, Hoàng đồng học cảm giác giống như nghe thấy có người huyên náo vui cười loáng thoáng, nhưng cậu không chú ý những người kia đang nói cái gì, tất cả sự chú ý đều tập trung ở trên người học trưởng.

Đầu tiên phải xin lỗi đúng chứ?

Hoàng đồng học thấy mình phải xin lỗi trước, ngày trước học trưởng muốn sờ đầu của cậu, nhưng cậu trốn ra, sau đó học trưởng không để ý đến cậu luôn.

Nhất định còn đang tức giận.

Vì lẽ đó, lúc Đàm Tử Dực đi tới cửa, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Hoàng đồng học hiếm khi nói chuyện lớn tiếng.

Cậu nói: “Học trưởng em xin lỗi!”

Đàm Tử Dực nhìn cậu, vốn là mặt lạnh đột nhiên liền nở nụ cười.

“Đừng lôi kéo nữa.” Đàm Tử Dực lấy cùi chỏ chạm một phát vào cánh tay nữ sinh kia.

Nữ sinh cười thả Hoàng đồng học ra, khinh bỉ anh, nói: “Đụng một chút cũng không cho, lòng dạ hẹp hòi.”

Chị bỏ lại câu nói này, vẫy tay cùng Hoàng đồng học rồi đi, để lại hai con người có tình cảnh khó nói này ở lại cửa lớp.

“Cho anh à?” Đàm Tử Dực chỉ chỉ quả táo Hoàng đồng học ôm  trong lồng ngực.

Hoàng đồng học gật đầu liên tục, đưa quả táo cho anh rồi nói: “Học trưởng em xin lỗi.”

“Xin lỗi vì cái gì?” Đàm Tử Dực nhận quả táo, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hoàng đồng học ngượng ngùng không dám nhìn anh, chỉ có thể nhìn chằm chằm thẻ tên đối phương: “Lần trước anh muốn sờ tóc của em, em lại chạy đi.”

Đàm Tử Dực thở dài, anh nghĩ, cũng đúng, sau đó em nói em chán ghét những tên côn đồ lưu manh, lúc đó lại không biết anh đang ở đó.

“Nhận lời xin lỗi của em.” Đàm Tử Dực nói, “Sắp vào lớp rồi, trở về đi thôi.”

Anh cố ý tỏ ra rất lạnh nhạt cũng không là giả, chỉ là gần đây tự dưng hiểu ra, có lẽ chính mình cùng người bạn nhỏ này không phải là cùng một thế giới, mình là kiểu người mà em ấy ghét nhất.

Hoàng đồng học ngẩng đầu nhìn anh một chút, đột nhiên hỏi: “Vậy anh muốn sờ đầu của em nữa không?”

Đàm Tử Dực sửng sốt một chút, bật cười.

Nào có ai như vậy? Đáng yêu giống đứa trẻ? Dùng cách này đến đòi hòa hảo, cũng chỉ có cậu làm được.

Đàm Tử Dực nhẹ nhàng xoa xoa tóc mềm của Hoàng đồng học, cười nói: ” Còn ghét anh không?”

Hoàng đồng học mặt đã đỏ chót, cậu nói: “Học trưởng, anh thường hay đánh nhau sao?”

Chuông vào học vang lên, Đàm Tử Dực nói: “Em đi về lớp trước đi, buổi tối anh qua tìm em.”

Hoàng đồng học lúc trở lại lớp phát hiện bạn cùng bàn đang cãi nhau cùng bạn gái, hắn thậm chí nói với bạn gái: “Có thể đừng cố tình gây sự như thế hay không? Còn không bằng Hoàng Đồng để cho tôi bớt lo.”

Nữ sinh vừa nghe tên Hoàng Đồng, mắt đỏ hơn, đột nhiên liền đi lại chỗ bàn học của Hoàng Đồng, đem tất cả đồ bên trong đều ném lên trên bàn.

Đã vào học rồi, bọn họ vẫn còn cãi nhau như cũ.

(ở chỗ này hình như có bug, đoạn trên nói tan học buổi tối mọi người về hết rồi, HĐ cũng ở tiết tự học buổi tối đưa táo cho học trưởng rồi quay trở về, không hiểu sao lúc về lại thành cả lớp vẫn còn đang có tiết trên lớp?)

Thầy còn chưa tới, Hoàng đồng học chạy tới bảo vệ đồ của mình, cau mày nhìn bạn cùng bàn.

Nữ sinh hỏi bạn cùng bàn: “Anh nói đây là cái gì? Đều là anh cho cậu ta đúng không? Thực ra anh cũng chỉ là đồng tính luyến ái chứ gì? Một tên đồng tính luyến ái, lại còn đùa bỡn tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi