HOÀNG ĐỒNG HỌC

Hoàng đồng học lần đầu tiên bị người cười gọi là “Tiểu học đệ”, mặt đỏ đến không chịu được, trốn trở về phòng học, còn đóng cửa sổ.

Cậu ngồi ở đàng kia nhìn chằm chằm  sách giáo khoa, nhìn một chút, đột nhiên phát hiện đã quên cùng Đàm Tử Dực nói một tiếng không cần cám ơn, có vẻ anh ấy rất lễ phép.

Cậu vừa bấm bút vừa đem sách gấp lại, rồi lại mở một quyển sách khác ra, đột nhiên có người gõ cửa sổ, cậu sợ đến run cả tay lên, bút  bấm trong tay rơi mất, không biết lăn đến nơi nào.

Cậu cau mày cúi đầu liếc mắt nhìn mặt đất, lại nghe thấy âm thanh gõ cửa sổ.

Hoàng đồng học ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là Đàm Tử Dực đứng ngoài cửa sổ phòng học.

Cậu mở cửa sổ ra, đỏ mặt nhìn đối phương.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày.” Đàm Tử Dực đưa cho cậu một cái kem, sau đó vung vung tay rồi đi, “Tan học mau chóng về nhà nhá, bên ngoài người xấu rất nhiều.”

Hoàng đồng học hai tay nâng cái kem kia, một câu cám ơn  chậm chạp không nói ra, cậu nhìn Đàm Tử Dực đi xa, mãi đến tận chuông vào học vang lên mới hồi hồn.

Đầu tháng chín, ngày còn rất nóng.

Quạt Phòng học  cả ngày chưa từng mở lên, mặc áo sơ mi kín mít, nóng đến nỗi cái trán Hoàng đồng học đều là một tầng mồ hôi mỏng manh, dính dớp vô cùng.

Nhưng bây giờ, kem trong lòng bàn tay  lành lạnh man mát, rất thoải mái.

Cậu nhìn bao bì kia, màu trắng, trên đó viết “Bơ kem”, cậu cúi đầu cách bao bì ngửi một cái, tuy rằng biết rõ là cảm giác sai, nhưng vẫn cảm thấy được vị bơ thơm ngọt mang theo cảm giác mát mẻ .

Cậu ngồi lại vị trí, cẩn thận từng tí mở ra.

Kem là màu trắng, hình chữ nhật, như một khối đậu phụ.

Hoàng đồng học dùng đầu lưỡi liếm liếm, vừa lạnh vừa ngọt, nở nụ cười.

Cậu ăn rất chậm, đến lúc sau kem nhanh tan mới không thể không ăn nhanh hơn, sau đó, cậu chạy đi nhà vệ sinh, đem que kem rửa sạch sẽ, cầm về dùng giấy lau khô, cùng với bao bì, bỏ vào trong túi bút.

Hoàng đồng học khi về nhà trời đã tối rồi, vừa vào tiểu khu đã nhìn thấy Hồ Thuật đang chơi bóng rổ.

Bọn họ không ở cùng một tiểu khu, chỉ có điều từ khu cửa lớn tiểu khu nhà Hồ Thuật đi xuyên qua, có thể đi tắt về nhà, nhà cậu là một phòng thuộc một nhà xưởng gia đình hai tầng ở phía sau tòa nhà cao tầng này, nhà kia đã xây được hơn ba mươi năm, từ lúc cậu sinh ra đã ở nơi đó.

Người ở  nơi đó đều là công chức nhà máy, có điều những người này sau khi nhà xưởng mười mấy năm trước phá sản đóng cửa liền đều bị hạ xuống thành công nhân, có mấy người tự mình đi làm ăn, có mấy người cầm tiền lương hưu mơ mơ hồ hồ sống qua ngày.

Mẹ Hoàng đồng học  chính là một trong những người không có lý tưởng đó, gia đình cậu mãi mãi vang lên tiếng mạt chược.

“Mày làm gì giờ mới về?” Hồ Thuật cũng nhìn thấy Hoàng đồng học, bóng cũng không ném, qua đây nói với cậu.

Hoàng đồng học mỗi lần nhìn thấy Hồ Thuật đều có chút sợ hãi, cậu e ngại những tên côn đồ.

Hồ Thuật đi về phía cậu, cậu sẽ giả bộ không nhìn thấy không nghe thấy, cúi đầu bước nhanh lên trước.

“Nói mày đấy!” Hồ Thuật cao hơn hơn nửa đầu so với Hoàng đồng học, chân dài một vài bước đã đến phía sau Hoàng đồng học, hắn đưa tay kéo cặp sách đối phương, “Mày cái thằng ẻo lả này, nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy à?”

Hoàng đồng học nhíu mày, bị kéo lại.

“Tôi không phải ẻo lả.” Hoàng đồng học vùng ra khỏi tay Hồ Thuật, lùi về sau hai bước, trừng mắt với người trước mắt, “Cậu đừng gọi tôi như vậy.”

Hồ Thuật nở nụ cười: “Tao cứ gọi không đúng đấy thì sao nào? Mày viết thư tình cho lớp trưởng, chuyện này ai chả biết?”

“Tôi không có! Đó là bọn họ  đùa ác thôi!” Hoàng đồng học hô lên, cậu rất ít khi nổi nóng với người khác.

Hồ Thuật thấy cậu giống con thỏ cuống lên, không đùa cậu nữa, “Hừ”   một tiếng nói: “Chết đi đồ đồng tính luyến ái.”

Nói xong câu đó, Hồ Thuật quay lưng đi.

Hoàng đồng học nhìn hắn khom lưng nhặt bóng lên, sau đó lại bắt đầu một mình ném vào rổ.

Cậu đứng ở nơi đó, càng ngày càng tức, nếu như là bình thường, cậu sẽ đi thẳng một mạch , nhưng ngày hôm nay cũng không biết làm sao, tức không chịu được. Hoàng đồng học xoay người vài vòng cũng không tìm thấy hòn đá nào, cuối cùng khẽ cắn răng, từ trong cặp sách lấy ra bút xóa, tàn nhẫn ném vào Hồ Thuật.

“Đệt!” Hồ Thuật bị đụng vào đầu gối, đau đến theo bản năng khom người, “Con mẹ nó mày bị bệnh thần kinh à?”

Hoàng đồng học xả giận, xoay người liền chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi