HOÀNG ĐỒNG HỌC

Không ai chịu được hấp dẫn như vậy, Đàm Tử Dực tất nhiên cũng không được. Đều là con trai hai mươi nồi bánh chưng rồi, muốn làm cái gì với nhau lại quá rõ ràng.

Đàm Tử Dực nắm lấy cái tay đang không an phận của Hoàng đồng học, lấy lại bình tĩnh, hỏi cậu:”Nghĩ kỹ chưa?”

“Dạ? Nghĩ cái gì ạ?”

Ánh mắt Hoàng đồng học đã không còn tỉnh táo, cậu lén lút dự định làm việc này đã lâu, sau khi kết thúc thi đại học muốn cho học trưởng một niềm vui bất ngờ.

Thời gian dài như vậy học trưởng đối với cậu tốt bao nhiêu, cậu biết rõ ràng, nhưng mình toàn làm cho đối phương thất vọng, Hoàng đồng học rất hổ thẹn.

Thích một người vốn là một chuyện đáng yêu tốt đẹp, nhưng cậu để học trưởng thích đến ba năm lại giống như rất giày vò anh, mỗi lần Hoàng đồng học nhớ tới lúc, học trưởng hỏi cậu có còn thích bạn học cùng bàn hay không, cậu đều cảm giác mình chính là đứa khốn nạn ngu xuẩn.

Hiện tại, cậu không còn ngu như vậy, rõ ràng cậu không muốn rời xa học trưởng, cậu muốn đối tốt với đối phương, muốn làm đối phương hài lòng, nhớ những lúc anh ấy đối xử với mình không giống như với người khác, cũng muốn đối xử như thế với anh. Hoàng đồng học nói:”Học trưởng, anh chưa hôn em à.”

Đàm Tử Dực tự xưng là người định lực tốt, chỉ có đối mặt với Hoàng đồng học thì như mất đi lý trí.

Lúc hai đôi môi dán vào nhau , Đàm Tử Dực phát hiện người trong ngực đang phát run, anh ôm thật chặt lấy đối phương, hận không thể đem cả người tiến vào trong thân thể của mình.

“Không sợ sao?” Đàm Tử Dực tùy ý để Hoàng đồng học cởi quần của anh, cười hôn một cái lên chóp mũi đối phương.

Hoàng đồng học kìm nén, trong đầu đã bị chập, cái gì cũng không nghĩ nữa, bằng không cái gì cũng không làm tiếp được.

Thấy cậu không trả lời, Đàm Tử Dực cũng không truy hỏi nữa, hai người trốn ở trong chăn, cởi sạch sành sanh.

Một chút dũng khí cỏn con Hoàng đồng học đã tiêu hao hết, lúc trần trụi bị học trưởng đặt ở dưới thân, toàn thân bắp thịt đều căng thẳng, như một bộ thi thể nhắm hai mắt mím môi, chờ đợi người đến.

Đàm Tử Dực bị cậu làm cho bật cười, cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi của cậu, sau đó chậm rãi hướng xuống phía dưới.

Cổ, ngực, cái rốn, bụng dưới, sau cùng là tới chỗ đó.

Hoàng đồng học căng thẳng đổ mồ hôi, hô hấp đã loạn không biết tiết tấu.

Đàm Tử Dực nhẹ nhàng vỗ về cậu, đầu lưỡi mới đụng tới chỗ kia, Hoàng đồng học trực tiếp “Ừm”   một tiếng, một âm này dinh dính nhơn nhớt, dính đầy mùi vị tình dục, Hoàng đồng học kinh ngạc với âm thanh mình phát ra, thẹn thùng che kín mặt của mình.

Cái kia của người bạn nhỏ nhìn là lạ, cũng chính là cậu bạn nhỏ. Người bạn nhỏ dù cho đã mười tám tuổi rồi vẫn là người bạn nhỏ.

Đàm Tử Dực bị cậu hấp đẫn không chịu nổi, từ bắp đùi cậu bắt đầu, một đường hôn qua, cuối cùng ngậm lấy “cậu bạn nhỏ” của người bạn nhỏ.

Trong đầu Hoàng đồng học bắt đầu nổ pháo hoa bùm bùm chíu chíu, giống như giao thừa năm ấy cậu cùng học trưởng cùng nhau ở trong nhà xem, đều giống nhau, cái gì cũng quên hết.

Cái gì cũng không tồn tại.

Chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, làm những chuyện khiến người ta thẹn thùng.

Bọn họ một mực trên giường chơi đùa đến hoàng hôn buông xuống, mồ hôi thấm ướt ga trải giường, bởi vì nhiều lần Hoàng đồng học phát ra âm thanh, Đại Hoàng chạy tới dò xét, nhìn “chủ nhân nhỏ ” của nó rốt cuộc bị làm sao vậy.

Hai người không có làm đến bước cuối cùng, dùng tay, dùng chân, dùng miệng, cho nhau ăn no.

Sau đó Hoàng đồng học sắc mặt ửng hồng nằm nhoài trong lồng ngực học trưởng không chịu ngẩng đầu, Đàm Tử Dực hôn cái trán ướt nhẹp mồ hôi của cậu nói:”Lần này trong nhà không có chuẩn bị, trước tiên cứ như vậy tạm đã, có điều lần sau, dù em có khóc lóc nói đau, anh cũng sẽ không dừng nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi