Nghe những náo nhiệt bên ngoài lắng dần, Tự Cẩm biết là đã sắp xếp thu dọn xong. Ngoài cửa sổ thấy Trần Đức An sai Thuận Toàn giám sát dạy dỗ hai tiểu thái giám mới tới vẩy nước quét nhà. Còn hắn ta thì chạy như một cơn gió tới phía Ngự thiện phòng. Tự Cẩm đặt ly trà xuống, Vân Thường vén mành vào, trong tay cầm một quyển sách dầy.
“Chủ tử, đây là danh sách quà tặng của nương nương các cung khác, nô tỳ đã ghi chép đầy đủ vào sách.” Nói xong Vân Thường hai tay dâng lên. Giờ Tự Cẩm thăng vị Tần, không cần xưng tiểu chủ nữa mà được coi như là chủ tử chính thức trong cung.
Tự Cẩm không tiếp nhận mà chỉ nói: “Ngươi cất cho kỹ, bên quý phi có nói gì không?”
“Dạ, Hoa cô cô bên cạnh quý phi nương nương nói, chủ tử không cần phải tự mình tới tạ ơn, quý phi nương nương phải nghỉ ngơi dưỡng thai không tiếp khách.” Vân Thường khẽ nói, cẩn thận nhìn chủ tử. Lòng dạ Quý phi nương nương kiêu ngạo, ngay cả tạ ơn cũng không thèm nhận, rõ ràng trong mắt nàng ta chẳng coi ai ra gì.
Tự Cẩm cười cười không để ý, chính nàng còn chả muốn tới chỗ Quý phi quỳ xuống tạ ơn đâu, đúng là trùng với ý nàng. Nhìn Vân Thường tức giận bất bình, trong lúc nhất thời vẫn không thể thay đổi suy nghĩ được tạ ơn cũng là thể diện vinh quang của người cổ đại.
Thật khổ quá.
“Hoàng hậu nương nương có nói gì không?”
“Hình như không có, nhưng chủ tử, từ ngày mai người phải thỉnh an Hoàng hậu nương nương mỗi ngày.”
Tự Cẩm thật sự không nhớ chuyện này, bất giác sững sờ. Chính ngũ phẩm Tần cũng không có kim sách kim bảo, không cần làm lễ sắc phong. Mặc dù có thể xưng chủ tử nhưng trong hậu cung này được làm lễ sắc phong mới là chuyện cực kỳ vinh dự, Tự Cẩm còn phải tiếp tục cố gắng nhiều.
Lần này nàng thăng lên ba cấp, vốn đã là chuyện phá vỡ quy tắc trong cung, nhất định sẽ khiến mọi người phản đối. Nhưng hoàng đế đã chuẩn bị sẵn lý do, có việc cha nàng tiếp quản phụ trách chuyện chuyển khẩu đằng trước nên trong mắt mọi người lại biến thành hoàng đế đền bù tổn thất đối với nàng và Tô gia, cho nên lúc đó chẳng có ai đứng ra phản đối.
Tự Cẩm cảm thấy mặc dù hoàng đế rất xảo trá nhưng vẫn luôn chiếu cố hỗ trợ mình. Đương nhiên bây giờ trong mắt hoàng đế nàng cùng lắm cũng chỉ mới là người của hắn một nửa. Nhưng có thể được hắn hao tâm tổn trí bảo vệ như thế thì cũng chính là chỗ dựa lớn nhất cho nàng ở hậu cung.
Tự Cẩm bấm tay tính toán một chút, không thiệt thòi.
Tự Cẩm đang tính toán nhỏ nhặt thì bên ngoài vọng tới tiếng bước chân quen thuộc, hoàng đế bệ hạ lại tới ăn chực.
Tự Cẩm vội vàng dẫn Vân Thường đi ra ngoài đón. Phòng ngoài đã thu thập thỏa đáng, quét dọn sạch sẽ, toàn là mùi đồ gia cụ bài trí mới, mở cửa sổ cho thoáng gió cũng không cảm thấy khó ngửi.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Tự Cẩm quỳ xuống hành lễ, còn chưa kịp khom người thì đã được Tiêu Kỳ nâng lên.
“Không cần đa lễ, mau đứng lên đi.” Tiêu Kỳ vừa cười vừa nói.
Tự Cẩm nghe thanh âm thì biết tâm trạng hoàng đế đang thoải mái nên yên tâm, vừa cười vừa nói: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Dù sao nàng cũng là người có linh hồn hiện đại, do đó lúc ở chung với hoàng đế không thích có cung nữ và thái giám bên trong hầu hạ. Vốn Tiêu Kỳ cũng không để ý chuyện này, nhưng hắn đến đây ngày càng nhiều lần, hắn vừa đến thì toàn bộ người hầu hạ bên cạnh Tự Cẩm lui ra ngoài hết. Quản Trường An đứng trong phòng cảm thấy đi cũng không được ở cũng không xong, một người đứng góc tường quá không được tự nhiên.
Tiêu Kỳ thấy Quản Trường An lúng túng đứng đó bèn vung tay lên đuổi hắn ta ra ngoài, còn giễu cợt Tự Cẩm, “Nàng tính chuyện xấu gì.”
Tự Cẩm nghiêm trang nói: “Hoàng thượng đến thăm thần thiếp, chúng ta sẽ phải nói chuyện, nếu bên cạnh có nhiều người sẽ không được tự nhiên ạ, thần thiếp cũng khó nói, nhìn cũng khó chịu.”
Tiêu Kỳ suy nghĩ đầy ảo tưởng, tự động cho rằng Tự Cẩm đang ghen, ngay cả cung nữ hầu hạ bên người cũng không chấp nhận. Một người đàn ông được nữ nhân của mình quan tâm như thế trong lòng hắn cũng rất cao hứng. Vì vậy hắn thường xuyên qua lại, trong Di Cùng Hiên dần dần hình thành một quy tắc. Hắn mà đến, thì trong phòng không gọi không ai được vào.
Nhưng dần dần Tiêu Kỳ cũng phát hiện, thế này lại rất tiện cho hắn nói chuyện với Tự Cẩm. Trước kia bên cạnh có người hầu hạ, nói cái gì cũng phải cân nhắc kỹ càng, giờ không có người lại thoải mái hơn rất nhiều.
Ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, thật sự là lòng dạ hẹp hòi, nhưng lần này ngược lại chó ngáp phải ruồi, đấy cũng là lý do hắn tới đây nhiều hơn.
Rất tự do tự tại.