HOÀNG HẬU BỊ PHU QUÂN MẶT DÀY TÍNH KẾ

Minh Hoàn nhéo nhéo mặt Lưu Đàn.

Là thật.

Nàng không nhịn được mà nhíu mày.

Sao còn chưa tỉnh lại nữa? Giấc mơ này chân thật quá đi mất.

Lưu Đàn thấy Minh Hoàn vừa tỉnh lại đã bóp mặt hắn. Hắn có chút khó hiểu: “Sao thế?”

Minh Hoàn nằm bò ra trên vai hắn: “Không có gì.”

Lưu Đàn được Minh Hoàn ôm, cả người hắn chợt cứng đờ. Cơ thể Minh Hoàn vừa thơm vừa mềm đang dán chặt vào hắn. Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới việc đêm qua nàng chủ động làm cho hắn, thoáng chốc, cơ thể lại có phản ứng.

Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Minh Hoàn, Lưu Đàn nuốt nước bọt: “Hoàn Hoàn ơi…”

Minh Hoàn cọ cọ má lên cằm hắn: “Điện hạ, chàng lại mọc râu nữa rồi, đâm vào mặt ta đau quá.”

Đàn ông mà, đều sẽ mọc râu.

Thẩm mỹ của triều đại này là đàn ông phải ngăn nắp sạch sẽ, để một bộ râu dài cũng không phù hợp với thẩm mỹ hiện tại. Nếu nhếch nhác lôi thôi thì trên râu còn có khả năng sẽ sinh ra chấy rận, cho nên đa số đàn ông quý tộc sẽ cạo sạch râu.

Bởi vì đã qua một đêm, trên cằm Lưu Đàn hơi lún phún màu xanh. Hắn cố ý lấy cằm cọ cọ lên má Minh Hoàn: “Sợ đau thế à?”

Minh Hoàn “dạ” một tiếng: “Chúng ta dậy đi thôi. Còn đi thỉnh an Thái phi nữa.”

Lưu Đàn không ngờ nàng chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn khẽ nhướng mày: “Ngoan vậy sao? Nàng sẽ không kể tội ta trước mặt Thái phi đấy chứ?”

Minh Hoàn hơi khó hiểu: “Vì sao phải kể tội?”

Lưu Đàn kéo nàng dậy: “Không có gì.”

Nàng đã không thèm để ý tới những chuyện không vui lúc trước thì hắn cũng không cần phải nhắc lại nữa, nói ra rồi trái lại sẽ rước lấy bực dọc.

Minh Hoàn xuống giường thay một bộ quần áo khác, Lưu Đàn thì vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Động tác của nàng tao nhã, ung dung, căn bản không nhìn ra, một người con gái trong sáng đáng yêu như vậy, hôm qua lại có thể làm chuyện ấy với hắn.

Dường như nhận thấy ánh mắt của Lưu Đàn, Minh Hoàn khẽ cau mày rồi quay đầu liếc hắn: “Điện hạ?”

Đôi con ngươi của Lưu Đàn ngày càng sâu thẳm: “Hoàn Hoàn sao thế?”

Minh Hoàn lắc đầu: “Không có gì. Ta chỉ tò mò vì sao chàng luôn nhìn ta chằm chằm thôi.”

Đương nhiên là bởi vì Minh Hoàn rất đẹp.

Minh Hoàn còn muốn chải đầu. Nàng ngồi trước gương trang điểm, đám thị nữ cũng đi vào hầu hạ nàng và Lưu Đàn. Nhưng Minh Hoàn nghiêng đầu, nhìn về phía Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng tới chải đầu cho ta đi.”

Cả đám thị nữ đều sững sờ.

Các nàng đều biết rõ tính tình Lưu Đàn. Điện hạ cũng không phải người kiên nhẫn, lại quen biết Vương phi chưa lâu. Với thân phận tôn quý của điện hạ, sao có thể tự hạ thấp mình để chải đầu cho Vương phi chứ.

Thị nữ đi theo bên người Minh Hoàn là Sào Ngọc cũng ngây người.

Những người khác không hiểu được ý Minh Hoàn nhưng Sào Ngọc thì lại hiểu.

Sào Ngọc biết Minh Hoàn hận Lưu Đàn. Nàng hận Lưu Đàn ép nàng lấy hắn mà không hề quan tâm một chút nào tới tâm nguyện của nàng. Nàng lại càng hận những lời lẽ uy hiếp của Lưu Đàn.

Thế nhưng — lúc này Minh Hoàn lại chủ động muốn Lưu Đàn chải đầu cho nàng.

Lưu Đàn thoáng do dự: “Ta không biết chải.”

Sức lực của hắn hình như hơi lớn chút. Hôm qua xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà vuốt ve nàng, vậy mà cũng bóp nàng bị đau.

Ngay bây giờ, Lưu Đàn chỉ sợ khi hắn đang chải đầu cho nàng thì sẽ không cẩn thận mà kéo rụng tóc nàng.

Minh Hoàn cầm lược lên: “Chuyện đơn giản thế này mà điện hạ cũng không biết ạ? Hay là nói, điện hạ căn bản không muốn chạm vào ta?”

Minh Hoàn đã phát giác ra, hình như Lưu Đàn đối xử với nàng có mấy phần xa cách, giống như là không hiểu nàng cho lắm.

Sống chung với Lưu Đàn bao nhiêu năm nay, Minh Hoàn hiểu Lưu Đàn rất rõ.

Nàng muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Lưu Đàn nói: “Được, ta chải cho nàng.”

Hắn lia mắt qua đám thị nữ: “Đều đi ra ngoài hết đi.”

Đám thị nữ cúi đầu, căn bản không dám nhìn hai người rồi lũ lượt lui ra ngoài.

Lưu Đàn cầm lấy chiếc lược ngà trong tay Minh Hoàn.

Mái tóc dài của nàng mềm mại vô cùng, mang theo hương thơm rất dễ chịu. Lưu Đàn dùng lược ngà nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, một lược chải đến ngọn.

Sau đó Minh Hoàn chọn trâm cài tóc. Nàng lấy ra một cây trâm ngọc cùng với một cây trâm vàng gắn bảo thạch rồi khua khua trước mặt Lưu Đàn: “Điện hạ cảm thấy cái nào đẹp hơn?”

Thực ra Lưu Đàn cũng không phân biệt được cái nào đẹp hơn.

Chẳng qua, ở trong mắt hắn, Minh Hoàn có đeo cái gì nhìn cũng đẹp cả.

Lưu Đàn tiện tay chỉ một cái: “Cái này đẹp.”

Minh Hoàn để lại cây trâm ngọc.

Da dẻ nàng trắng nõn. Hai tay nàng cầm trâm ngọc, vậy mà trong khoảng khắc lại không phân được rõ tay nàng hay là ngọc trong sáng hơn.

Lưu Đàn ngắm nhìn bàn tay nhỏ của Minh Hoàn, lại nhịn không được mà nghĩ tới chuyện đêm hôm qua.

Nhớ tới đêm qua Minh Hoàn … cái đó vì hắn. Lòng Lưu Đàn vẫn có vài phần rạo rực. Hắn nắm chặt tay Minh Hoàn, khẽ hôn vào lòng bàn tay nàng.

Xong xuôi, hai người đi gặp Thái phi. Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế cũng đang ở đây. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hoàn, rõ ràng trong mắt Sở Tinh Trạch lóe lên vẻ choáng ngợp.

Minh Hoàn cũng chú ý tới điểm này.

Nàng nhớ tới sự việc lúc trước Lưu Đàn giết Sở Tinh Trạch chủ yếu là bởi vì Sở Tinh Trạch ôm dị tâm dành cho nàng.

Để tránh cho Lưu Đàn hiểu lầm nàng và Sở Tinh Trạch có cái gì, sau khi đi ra từ chỗ Thái phi, Minh Hoàn mới nói ra một câu lơ đãng: “Ta luôn có cảm giác ánh mắt Sở tam công tử nhìn ta rất kỳ quái. Lần sau ta không muốn tới chỗ Thái phi gặp hắn nữa đâu.”

Lưu Đàn hơi híp mắt lại.

Ánh mắt Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn rất kỳ quái à?

Lúc xế chiều, Minh Hoàn ở bên hồ nước cho cá ăn, Sở Tinh Trạch đi tới: “Chị dâu.”

Minh Hoàn thầm nghĩ Lưu Đàn hay ghen như thế, bây giờ nàng và Lưu Đàn cũng không thân thiết lắm, bị người ngoài chia rẽ tình cảm thì không hay.

Nàng đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Sở tam công tử tới bên này tản bộ à? Ta cho cá ăn cũng mệt rồi, giờ phải đi về đây.”

Sở Tinh Trạch ngăn Minh Hoàn lại. Hắn nói: “Tính tình anh họ không tốt. Chị dâu gả cho hắn, sau này khó tránh khỏi phải khoan dung nhiều hơn chút.”

Minh Hoàn nói: “Ta cảm thấy điện hạ rất tốt. Tam công tử chớ nói tới những chuyện này nữa, để cho người ta nghe được thì không hay đâu. Ta về đây.”

Nàng lạnh mặt khước từ. Sở Tinh Trạch thấy nàng lãnh đạm như vậy. Hắn nếm được mùi vị bị từ chối, trong lòng thực ra cũng không hề vui vẻ.

Cách đó không xa, sắc mặt Lưu Đàn lạnh đi.

Chỉ chốc lát sau, Minh Hoàn đang đi ngang qua một hòn núi giả thì đột nhiên bị người nắm chặt cổ tay, ấn nàng lên trên đó.

Minh Hoàn bị dọa cho sợ hết hồn. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Đàn nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ.”

Trong mắt Lưu Đàn có cơn thịnh nộ đang bốc lên: “Nàng vừa mới nói gì với hắn hả?”

Minh Hoàn rất ít khi nhìn thấy Lưu Đàn giận dữ thế này. Nói thật, đây là lần đầu tiên Minh Hoàn nhìn thấy Lưu Đàn tức giận thế.

Nàng chớp chớp mắt, rồi nói: “Tay ta đau. Điện hạ, chàng thả tay ra!”

Lưu Đàn cũng không buông tay.

Hắn muốn biết, Minh Hoàn rốt cuộc đã nói chuyện gì với những gã đàn ông khác.

Ham muốn chiếm hữu hắn dành cho Minh Hoàn quá mạnh. Hắn không thích nàng nói một câu với bất cứ gã nào.

Minh Hoàn nhìn sắc mặt hắn u ám thế này, thực ra trong lòng nàng cũng sợ. Người này và Lưu Đàn mà nàng biết, cũng không giống như là cùng một người.

Minh Hoàn nói: “Cổ tay ta đau quá…”

Nước mắt nàng lã chã rơi xuống, nóng hôi hổi rơi lên mu bàn tay Lưu Đàn.

Đáy lòng Lưu Đàn bỗng nhiên có chút bối rối. Hắn thả lỏng tay, quả nhiên, cổ tay Minh Hoàn bị hắn nắm tím bầm cả lên rồi.

Lưu Đàn lập tức cảm thấy đau lòng. Hắn bắt đầu hối hận vì đã thô lỗ với nàng như thế.

Hắn không tra hỏi nàng nữa. Dù sao thì Sở Tinh Trạch vẫn còn đang ở trong phủ, hắn trực tiếp xử lý Sở Tinh Trạch là được.

Lưu Đàn đắp thuốc cho Minh Hoàn.

Minh Hoàn không rõ vì sao tính tình Lưu Đàn sẽ trở nên nóng nảy dễ nổi giận như vậy, thế nhưng, nàng có thể nhìn ra được Lưu Đàn vẫn còn thích nàng.

Mặc dù như thế, nên tủi thân thì Minh Hoàn vẫn tủi thân.

Sau khi cổ tay được đắp thuốc xong, Minh Hoàn cúi đầu nói: “Điện hạ, chàng đã cưới ta, vì sao không tốt với ta chút?”

Lồng ngực Lưu Đàn chợt đau nhói.

Thực ra thì, hiện giờ Minh Hoàn đã đối xử với hắn tốt lắm rồi, là hắn không khống chế được bản tính của mình, luôn nổi cơn ghen.

Vừa nhìn thấy người khác tiếp cận Minh Hoàn là trong lòng hắn sẽ khó chịu.

Lưu Đàn nói: “Là ta không đúng. Hoàn Hoàn à, nếu nàng cảm thấy oan ức thì ta mặc cho nàng đánh chửi đấy.”

Minh Hoàn nói: “Ta đánh chàng mắng chàng làm gì chứ. Ngộ nhỡ chàng nổi giận muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ không có sức chống lại.”

Lưu Đàn nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng: “Ta sẽ không giết nàng đâu. Vừa nãy là ta sai, ta không nên hung dữ với nàng. Hoàn Hoàn, nàng đừng giận, được không?”

Rõ ràng đêm qua và sáng sớm hôm nay, Minh Hoàn đều rất tốt với hắn nhưng hắn lại không khống chế được tính tình mà làm nàng bị thương.

Lưu Đàn nhìn cổ tay Minh Hoàn rồi cúi đầu hôn một cái.

Minh Hoàn thấy hắn như vậy nên hiển nhiên cũng nguôi giận. Mặc kệ thế nào, điện hạ cũng quan tâm tới nàng.

Lúc này Minh Hoàn mới nói: “Lúc sáng, ta đã nói với điện hạ là ánh mắt Tam công tử nhìn ta không đúng. Ta nói với điện hạ nhưng điện hạ không để ở trong lòng. Vừa nãy Tam công tử nói chuyện với ta, lẽ nào ta có thể mặc kệ hay sao?”

Lưu Đàn nghe nàng giải thích xong thì hết giận ngay lập tức. Hắn ôm lấy vai Minh Hoàn rồi hôn một cái lên má nàng: “Là ta lỗ mãng quá.”

Minh Hoàn mở cổ áo của hắn ra, sau đó nàng hung dữ cắn một cái vào cổ hắn, để lại một hàng dấu răng nho nhỏ.

Lưu Đàn cũng không cảm thấy đau, ngược lại, hắn thấy tim đập thình thịch, muốn được thân mật với Minh Hoàn.

Nhưng Minh Hoàn lại không có suy nghĩ đó.

Buổi tối nằm trên giường, Minh Hoàn cuộn tròn trong lòng Lưu Đàn. Nàng ngủ rất say nhưng Lưu Đàn thì không ngủ được.

Hắn chọc chọc Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ơi.”

Minh Hoàn luồn tay vào vạt áo Lưu Đàn, bám vào hắn mà ngủ tiếp: “Dạ.”

Lưu Đàn lại chọc nàng: “Hoàn Hoàn ơi.”

Minh Hoàn dụi mắt: “Sao thế ạ?”

Lưu Đàn cắn thùy tai nàng: “Chuyện hôm qua, nàng có thể làm thêm lần nữa không?”

Minh Hoàn nói: “Nhưng mà cổ tay của ta bị điện hạ làm bị thương rồi, bây giờ vẫn còn đau.”

Lưu Đàn: “…”

Lưu Đàn ôm chặt Minh Hoàn rồi vuốt ve cơ thể nàng, xong lại cúi đầu hôn cần cổ nàng.

Minh Hoàn thoáng do dự, sau đó nàng chủ động cởi áo Lưu Đàn ra. Nàng ngồi lên hông Lưu Đàn. Cơ bụng của Lưu Đàn nổi lên rất rõ, rất rắn rỏi cường tráng.

Minh Hoàn cúi đầu xuống. Mái tóc dài xõa ra trên người, theo động tác của nàng, tóc đen mềm mại rơi trên bụng Lưu Đàn.

Khi được bờ môi mềm mại của Minh Hoàn chạm vào, Lưu Đàn thật không dám tin.

Minh Hoàn thật sự là quá trêu người, quá quyến rũ. Bả vai của nàng gầy yếu mong manh, gương mặt đẹp tinh xảo, trong con ngươi mang theo tình ý rất dịu dàng.

Minh Hoàn hôn Lưu Đàn mấy lần rồi ghé vào bên tai hắn: “Điện hạ cẩn thận một chút, chàng tốt với ta chút nhé.”

Đây là lần đầu tiên của Lưu Đàn, hiển nhiên là hắn càng căng thẳng hơn Minh Hoàn.

Ngày hôm sau, Lưu Đàn tỉnh lại. Nhìn Minh Hoàn trong vòng tay mình, hắn lại nhớ tới sự việc ngày hôm qua. Hắn cảm thấy bản thân hình như hơi mất mặt chút xíu.

Cũng là lần đầu tiên nhưng hắn lại cần Minh Hoàn hướng dẫn.

Có điều, Lưu Đàn không có đâm chọc bừa bãi. Minh Hoàn cũng không hề bị thương, trên giường cũng không có nhiều vết máu.

Minh Hoàn cũng sớm tỉnh dậy. Lưu Đàn đang ôm lấy hai má nàng, ngẫm nghĩ rồi hỏi ra câu mà hôm qua hắn chưa hỏi: “Hoàn Hoàn này, hôm qua nàng có thoải mái không?”

Hắn được thể nghiệm cảm giác trước nay chưa từng được thể nghiệm. Hắn rất thích. Cho nên hắn muốn biết mình có làm cho Minh Hoàn cũng thoải mái hay không.

Minh Hoàn: “…”

Hôm qua nàng châm trước cho lòng tự trọng của Lưu Đàn nên có đau cũng không kêu ra tiếng. Nhưng mà, lẽ nào trong lòng Lưu Đàn không tính ra được hay sao. Hắn thì to lớn như thế, còn nàng lại nhỏ nhắn. Hôm qua nàng cũng đã bị chảy máu thì sao mà thoải mái cho được.

Minh Hoàn nói: “Điện hạ rất lợi hại. Ta thích lắm.”

Lưu Đàn ôm chặt lấy eo Minh Hoàn: “Vậy, có muốn thêm lần nữa không?”

Minh Hoàn: “Điện hạ chàng tha cho ta đi.”

Đương nhiên là Lưu Đàn phải cho người cảnh cáo Sở Tinh Trạch một trận, để cho hắn đừng có suy nghĩ gì với Minh Hoàn. Nhưng nể tình quan hệ họ hàng, Lưu Đàn sẽ không đích thân ra mặt, mà sai người lén ra tay.

Thế nhưng, trước khi hành động thì người dưới tay Lưu Đàn lại phát hiện ra một việc.

Sở Tinh Trạch muốn sát hại Sở Tinh Tế ở Mục Châu.

Lưu Đàn cũng phát hiện ra bên cạnh mình vậy mà đã bị Sở Tinh Trạch cắm người vào từ lâu rồi.

Sự việc bại lộ, Sở Tinh Trạch bị Sở Tinh Tế dẫn về Hiến Châu. Con vợ lẽ sát hại con trai trưởng, đây là tội lớn. Sở Tinh Trạch đã bị đưa về Hiến Châu, dù sao chăng nữa, Sở Tinh Tế chắc chắn sẽ không để cho hắn sống tiếp.

Sau đám cưới, Minh Hoàn đương nhiên phải về nhà lại mặt. Nàng muốn về thăm cha và anh.

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, Minh Hoàn đã ngồi trước gương trang điểm.

Đêm qua, Minh Hoàn không cho Lưu Đàn chạm vào. Nàng nói rằng nàng rất buồn ngủ, dẫn tới Lưu Đàn không được thỏa mãn dục vọng, cho nên, hắn rất không vui.

Hắn cũng không muốn cho Minh Hoàn quay về.

Ngộ nhỡ Minh Hoàn quay về xong sẽ không muốn trở lại nữa thì sao?

Minh Hoàn kẻ xong lông mày. Nàng vừa muốn cầm hộp son lên thì bị Lưu Đàn lấy mất.

Nàng hơi giận: “Điện hạ, chàng đừng náo loạn!”

Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn trở về nhà, có phải là sẽ không muốn cùng ta quay lại đây nữa không?”

Minh Hoàn không hiểu nổi suy nghĩ của Lưu Đàn: “Cái này sao mà được. Ta đã gả cho điện hạ, đương nhiên là sẽ quay về đây với điện hạ.”

Lưu Đàn không tin, hắn nói: “Nếu như nàng không muốn quay lại, ta sẽ trói nàng mang về.”

Minh Hoàn: “… Được rồi.”

Nàng luôn có cảm giác đầu óc Lưu Đàn hình như có vấn đề, nhưng mà cũng chỉ có thể thuận theo hắn.

Minh Hoàn và Lưu Đàn cùng trở về Minh phủ. Lúc quay trở lại, hai người ngồi trên xe ngựa, Lưu Đàn nói giọng chua chát: “Nàng gặp được cha với anh trai nàng thì hoàn toàn quên mất ta rồi.”

Đa số thời gian Minh Hoàn sống trong cung. Nàng không thể gặp người nhà thường xuyên, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lưu Đàn, đương nhiên nàng sẽ càng vui vẻ hơn chút.

Minh Hoàn nói: “Sao ta có thể quên điện hạ được. Người ta thích nhất chính là điện hạ mà.”

Lưu Đàn hỏi: “Thật không?”

Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Lưu Đàn nói: “Đêm nay…”

Minh Hoàn vẫn còn sợ đau. Nàng sợ Lưu Đàn không biết nặng nhẹ, chuyện phòng the không hài hòa. Nàng muốn để qua một thời gian nữa mới làm, nói không chừng qua một thời gian nữa là nàng sẽ tỉnh mộng.

Minh Hoàn nói: “Điện hạ đã mệt mỏi cả ngày, tối hôm nay phải nghỉ ngơi cho khỏe.”

Sau khi trở về thì trời đã tối. Minh Hoàn sai thị nữ múc nước cho nàng tắm rửa. Thùng nước rất lớn, bên trên còn rải một lớp hoa hồng.

Minh Hoàn đang thiu thiu ngủ.

Lưu Đàn đột nhiên tiến vào. Hắn vừa cởi quần áo vừa nói: “Ta cùng tắm với Hoàn Hoàn.”

Minh Hoàn thoáng cái tỉnh lại: “Thùng không chứa nổi hai người đâu.”

Lưu Đàn bước vào thùng tắm, chen chúc chung một chỗ với nàng: “Chứa được.”

Minh Hoàn cũng chưa biết thế nào thì đã bị Lưu Đàn giam vào trong lòng. Ở trong thùng nước lại bị hắn bắt nạt.

Bởi vì chỗ này nhỏ, Minh Hoàn không vùng ra được, chỉ có thể bị hắn giữa lấy thắt lưng. Nước và cánh hoa hồng vương đầy mặt đất.

Sau đó, nàng bị Lưu Đàn ôm ra khỏi mặt nước, đặt lên một cái bàn dài bằng gỗ lim.

Đêm dài đằng đẵng. Cuối cùng hai người vẫn quay về giường. Lưu Đàn tiếp tục bắt nạt nàng trên chiếc giường rộng lớn.

Ngày hôm sau, vành mắt Minh Hoàn đỏ ửng, Lưu Đàn nhấc cằm nàng lên, hỏi bên tai nàng: “Đêm qua có sảng khoái không?”

Dù ban đầu nàng không hiểu gì cả, Lưu Đàn thì ù ù cạc cạc nhưng sau khi thử qua một lần, Lưu Đàn vẫn chiếm được quyền chủ đạo, khiến cho nàng không cách nào chống lại.

Đêm qua, Minh Hoàn bị Lưu Đàn ép nói ra rất nhiều lời yêu thương. Nàng bị Lưu Đàn thuần phục hoàn toàn, cả người vừa ngoan vừa mềm, cắn gối không nói nên lời.

【 HẾT 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi