Ánh mắt của Tam hoàng tử, phò mã, ngay cả hạ nhân đứng bên trong đại sảnh đều bất giác dừng trên người Chung Niệm Nguyệt.
Tam hoàng tử thì không nói tới.
Nhưng sao ánh mắt của phò mã lại như vậy.
Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Bởi vì công cứu giá của nàng có liên quan tới Định Vương nên mới không được để người ngoài biết, nên bọn họ nghĩ không có lý do gì để Tấn Sóc Đế đối xử tốt với nàng. Khi nào ở bên ngoài, nhất là ở nơi có nhiều người thì Tấn Sóc Đế sẽ không thân cận với nàng.
Nhưng vừa nãy, giọng điệu của Tấn Sóc Đế có phải thân cận quá rồi không.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Đau eo hồi nào, ta là đang muốn hành lễ với bệ hạ.”
Tấn Sóc Đế cười nhìn nàng: “Xưa nay không hề thấy ngươi biết quy củ như vậy.”
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, cũng không biết nên trả lời những lời này như thế nào.
Tấn Sóc Đế cũng không cần nàng phải trả lời, hắn vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống trước đi, chút nữa đứng tới mệt mỏi thì ngươi còn muốn oán trách trẫm?”
Lời nói này lại càng thân cận hơn.
Ánh mắt mà phò mã nhìn Chung Niệm Nguyệt lại càng thêm sợ hãi.
Ai có thể làm cho Tấn Sóc Đế nói được những lời này chứ?
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.
Thôi, cứ ngồi đại cho xong chuyện.
Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt đi tới bên cạnh Tấn Sóc Đế ngồi xuống, dáng vẻ hào phóng tự nhiên, không chút lo sợ hay run rẩy.
Tấn Sóc Đế nhìn thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm hơn, tiện tay cầm lấy ấm trà rót cho nàng một tách.
Đúng là Chung Niệm Nguyệt đang cảm thấy có hơi khát nước, liền duỗi tay ra muốn cầm lấy.
Đột nhiên Tấn Sóc Đế đè tay nàng lại.
Bàn tay Tấn Sóc Đế hơi lạnh, không dùng nhiều sức lực.
Chung Niệm Nguyệt thắc mắc mà nhìn hắn, nàng đang tính rút tay lại nhưng hắn lại nắm chặt tay của nàng hơn, dùng sức cỡ nào cũng không rút lại được.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Mà thôi, Niệm Niệm không nên uống trà này. Thức ăn và nước trà trong phủ Trưởng công chúa, không biết bọn họ có suy nghĩ gì khác không.”
Phò mã vừa nghe thấy liền vội vàng cúi sát đầu xuống, nói: “Bệ hạ, thần…..không dám. Thức ăn trong phủ…..” Ông ta lắp bắp, muốn nói thức ăn rất sạch sẽ, bọn họ không dám bỏ thêm bất cứ thứ gì vào thức ăn. Nhưng Tấn Sóc Đế lại không nói thẳng ra, chỉ nói là ‘có suy nghĩ gì khác không’ nên ông ta cũng không thể tiếp lời được.
Tấn Sóc Đế không hề quan tâm tới ông ta, vẫn như cũ mà nắm lấy tay Chung Niệm Nguyệt.
Hắn quay sang nhìn Tam hoàng tử hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy nữ nhi Phùng gia mà mẫu phi ngươi chọn cho ngươi chưa?”
Trái tim Tam hoàng tử run lên, không biết vì sao mà Tấn Sóc Đế biết được.
Rõ ràng những lời này đều là do Trang phi âm thầm nói với hắn ta.
Tam hoàng tử chỉ có thể nói: “Không, chưa nhìn thấy.”
“À?” Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút: “Vậy bây giờ ngươi có thể đi nhìn một chút.”
Tam hoàng tử: “…..Dạ.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy không nhịn được mà thở dài, không có lý do gì mà đột nhiên Tấn Sóc Đế lại nhắc tới việc này, hắn chỉ là không muốn Trang phi nhúng tay vào việc hôn sự của Tam hoàng tử thôi. Nhưng tại sao Tam hoàng tử lại còn đồng ý?
Việc Tam hoàng tử sợ hãi Tấn Sóc Đế đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt của hắn ta.
Hắn ta không chút nghĩ ngợi liền xoay người đi ra ngoài.
Cái gì mà nữ nhi Phùng gia, bây giờ hắn ta không có một chút tâm trạng nào để quan tâm.
Chưa nói tới, nữ nhi Phùng gia còn là biểu tỷ của hắn ta.
Giống như Huệ phi, muốn hợp tác cho Chung Niệm Nguyệt và Thái Tử, mẫu phi của hắn ta cũng như vậy, cũng muốn hắn ta thành thân với người bên nhà mẹ đẻ.
Tam hoàng tử đứng ở đó một lát, thì nhìn thấy Trưởng công chúa đang chậm rãi đi tới.
Nhưng hắn ta cũng không thể đứng ngây ngốc mãi ở đó, hắn ta cũng đi vào trong cùng Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nhìn Tấn Sóc Đế cung kính hành lễ, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh, đồng tử bà ta co lại.
“Chung tiểu thư…..cũng ở đây sao?” Trưởng công chúa nhẹ giọng nói.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng nói: “Ân, trong hoa viên có hơi lạnh.”
Trưởng công chúa nhìn lò sưởi tay trong tay nàng, nói: “Là do chỉ có một lò sưởi tay nên không đủ ấm.”
Chung Niệm Nguyệt: “Cầm hai cái thì quá nặng.”
Trưởng công chúa cười nói: “Được. Lần tới nếu ta còn tổ chức yến tiệc, ta sẽ sắp xếp chu toàn hơn một chút.”
Tấn Sóc Đế lạnh mặt nhìn bà ta nói chuyện với Chung Niệm Nguyệt.
Chờ đến khi Trưởng công chúa nói xong, Tấn Sóc Đế mới hỏi Tam hoàng tử: “Sao rồi?”
“Nhi thần…..nhi thần không thích.”
Tấn Sóc Đế trả lời: “Ừ.” Cũng không tính là quá ngu xuẩn.
Trong đầu Chung Niệm Nguyệt cũng hiện lên suy nghĩ giống vậy.
Đế vương giống như Tấn Sóc Đế, đương nhiên là hắn muốn cho nhi tử của mình tự trưởng thành. Dù sao hoàng tử cũng đã tới tuổi này, nếu không có suy nghĩ kia thì mới đúng là kỳ lạ. Hoàng cung thì sao có thể nuôi dạy ra được một tiểu bạch thỏ chứ? Đương nhiên Tấn Sóc Đế sẽ kiêng kị ngoại thích.
*Ngoại thích: Gia đình phía mẹ hoặc vợ vua.
Trang phi đã là nữ nhi của Phùng gia.
Lại chọn thêm một nữ nhi Phùng gia.
Thì ra hệ thống gì?
Cho dù Tấn Sóc Đế muốn đề bạt nhi tử của hắn, vì hắn ta chọn ra một thê tử có gia thế cao nhưng chắc chắn hắn sẽ không chọn nhà mẹ của Trang phi.
Trưởng công chúa đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe.
Tấn Sóc Đế hỏi bà ta: “Lần trước Trưởng công chúa tổ chức yến tiệc thì mời Thái Tử đến. Lần này ngắm hoa thì mời Tam hoàng tử. Nói thử xem, lần sau sẽ là Đại hoàng tử sao?”
Trưởng công chúa quỳ bên cạnh phò mã.
“Thưa bệ hạ, không phải là do ta tự ý mời. Tất cả đều là trùng hợp, xin bệ hạ minh giám. Bệ hạ có thể hỏi lý do vì sao Tam hoàng tử đến đây, thật sự không phải là chủ ý của ta….”
Dứt lời, Trưởng công chúa liền dập đầu xuống, trâm cài rơi xuống, búi tóc có chút rối loạn.
Nhưng không biết tại sao.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Tấn Sóc Đế vẫn không nói gì.
Trưởng công chúa nhìn thấy vậy, liền dập đầu thêm một cái nữa, lần này vang lên một tiếng ‘bộp’ rõ ràng: “Bệ hạ, thực sự là ta không hề có suy nghĩ như vậy. Bệ hạ cũng biết, mấy năm qua ta không tổ chức yến tiệc, năm nay làm vậy là vì nhi tử của ta cũng đã mười chín nhưng vẫn chưa thành thân, nên ta có chút lo lắng,…..xin bệ hạ minh giám.”
Một tiếng ‘bộp’ lại một tiếng ‘bộp’ vang lên.
Chung Niệm Nguyệt và Tam hoàng tử đều nhìn thấy trên sàn đã dính một chút máu.
Chung Niệm Nguyệt nheo mắt lại.
Nghĩ thầm, Trưởng công chúa này đúng là một người có dã tâm.
Tam hoàng tử yên lặng đứng ở đó nuốt nước miếng, trong đầu không hề nghĩ tới con đường mà Trang phi đã vạch sẵn ra cho hắn ta.
Mà chỉ nghĩ nếu một ngày nào đó phụ hoàng cũng chất vấn hắn như vậy, hắn ta cũng dập đầu giống vậy thì có tác dụng không?
“Đưa Tam hoàng tử ra ngoài.” Tấn Sóc Đế nói.
Ngay lập tức có tiểu thái giám bước tới đưa Tam hoàng tử ra ngoài.
Tam hoàng tử cảm giác được áp lực đang đè ép hắn ta, không nhịn được mà nghĩ thầm, đúng là hiếm khi phụ hoàng đối xử tốt với hắn ta, không muốn để hắn ta nhìn thấy máu.
Hắn ta không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Chung Niệm Nguyệt vẫn còn đang ngồi ở đó…..
Không biết nàng có sợ hãi không?…..Nhưng mà lá gan của nàng lớn lắm mà.
Tam hoàng tử nghĩ thầm, nếu phụ hoàng giữ Chung Niệm Nguyệt ở bên trong, thì có phải chứng minh là phụ hoàng cũng không thật sự đối xử tốt với nàng không? Mặt khác lại nghĩ, hay là phụ hoàng thấy hắn ta không can đảm bằng Chung Niệm Nguyệt?
Tam hoàng tử suy nghĩ miên man.
Nghĩ thầm, khi tiến cung phải nói cho mẫu phi chuyện này.
Mà lúc này ở bên trong.
Nhìn thấy Trưởng công chúa vẫn còn dập đầu, giống như không hề biết mệt mỏi là gì, cả người Chung Niệm Nguyệt đều nổi gai ốc.
Theo bản năng, nàng muốn rút tay lại nhưng vẫn không thể rút lại được, vẫn như cũ mà bị Tấn Sóc Đế nắm chặt tay.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà nhìn sang Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế xoa nhẹ tay nàng, giống như đang nâng niu một món bảo vật. Hắn rũ mắt nhìn về phía Trưởng công chúa: “Năm xưa, bởi vì hoàng tỷ muốn đạt được mục đích mà không ngần ngại vu hãm trẫm cùng Dư gia…..”
Tấn Sóc Đế cũng không nói Trưởng công chúa đã làm gì.
Trưởng công chúa ngay lập tức có tật giật mình, lúc đó đột nhiên nhìn thấy bốn người Dư gia chết bất đắc kỳ tử, những người còn lại trong gia tộc đều bị lưu đày biên cương. Ngày xưa, Dư gia là một gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy nhưng đến hôm nay lại không ai nhớ tới. Khi đó bà ta cảm thấy sợ hãi không ít, liền kêu hạ nhân đóng cửa phủ lại, không dám lộ diện ra ngoài.
Nhưng tại sao hôm nay lại nhắc tới?
Trưởng công chúa khó khăn ngẩng đầu lên.
Nhưng lại nhìn thấy Tấn Sóc Đế đang nắm tay Chung Niệm Nguyệt.
Để người ngoài nhìn thấy một màn này…..đúng là Tấn Sóc Đế không để tỷ tỷ của hắn vào trong mắt!
Còn nhìn thấy bà ta vì lo sợ chật vật mà dập đầu.
Trưởng công chúa cắn chặt răng, đè cảm giác không cam lòng xuống, nhỏ giọng nói: “Năm đó, năm đó là ta làm sai, nhiều năm qua, ta chưa từng ngủ ngon giấc. Bệ hạ vẫn còn nhớ rõ những chuyện đó, chẳng lẽ hôm nay bệ hạ vẫn nghi ngờ ta sao?”
Dứt lời, nước mắt bà ta liền chảy xuống.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, kỹ thuật diễn của ngài đúng là tốt thật, nói khóc liền khóc!
Cho dù nàng không biết hậu quả của việc đó như thế nào nhưng nàng chắc chắn Trưởng công chúa chẳng thật sự ăn năn hối lỗi.
“Hoàng tỷ muốn trẫm không nghi ngờ nữa thì phải để ý một chút. Phải biết được cái gì nên đụng cái gì không nên đụng.”
Trái tim Trưởng công chúa đập nhanh hơn.
Tấn Sóc Đế nhìn ra được bà ta muốn lấy Chung Niệm Nguyệt làm bè sao?
Nhưng biểu hiện của Tấn Sóc Đế lúc ở săn xuân không giống như hôm nay, lúc đó không phải hắn muốn lấy Chung Niệm Nguyệt làm bia ngắm sao?
Thật ra hôm nay bà ta lợi dụng Chung Niệm Nguyệt để thăm dò xem vị trí của nàng ở đâu trong lòng Thái Tử.
Nhưng Tấn Sóc Đế tới quá nhanh.
Hơn nữa còn nhắc nhở bà ta không được ra tay, nhất cử nhất động của bà ta đều nằm dưới mí mắt của hắn, hắn vẫn có thể bóp chết bà ta như cũ.
Hắn không sợ, nâng Chung Niệm Nguyệt lên cao thì sẽ có một ngày nàng bị ngã chết sao?
Làm gì có ai muốn để lộ bảo vật cho người ngoài thấy chứ?
Trưởng công chúa suy nghĩ liên tục, nhắm mắt lại, nhưng bà ta vẫn dập đầu một cái thật mạnh, miệng nói liên tục: “Ta nhớ rõ, nhớ rõ…..”
Đột nhiên trong đầu bà ta hiện lên một suy nghĩ.
Chung tiểu thư này mới bao nhiêu tuổi chứ?
Quyền lực tối cao đối với một số người, thì chính là dùng cả đời để mơ ước, với một số người khác thì chính là nỗi sợ hãi.
Đột nhiên Tấn Sóc Đế quay đầu sang nhìn: “Trẫm kể cho Niệm Niệm nghe một câu chuyện xưa.”
Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên, nói: “Ân, bệ hạ nói đi.”
“Tiền triều có một Lệ quý phi và một Vương quý nhân, Lệ quý phi rất được sủng ái lại vô cùng tài hoa, vì vậy gia tộc nàng ta cũng nước lên thì thuyền lên, trong kinh thành không ái dám động vào chỉ một lòng nịnh bợ. Chỉ là đến lúc chết, Lệ quý phi vẫn không có được một nhi tử dưới gối. Từ đó về sau nhà mẹ nàng ta cũng suy tàn theo. Nhưng Vương quý nhân kia mặc dù không được sủng ái nhưng lại sinh được một nam một nử. Cho nên có người nói, nàng ta mới là người được hoàng đế sủng ái. Bởi vì sợ nàng ta bị người khác đố kỵ nên hoàng đế mới sủng ái Lệ quý phi, để nàng ta chắn đao cho Vương quý nhân. Nhưng trong cung đều là những người cân hồng đính bạch, sau khi Vương quý nhân sinh hạ hoàng nữ xong liền vì buồn bực mà chết.”
*Nước lên thuyền lên::sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo; lớn thuyền lớn sóng
*Cân hồng đính bạch: Một người khi có quyền thế, ở trên đỉnh cao thì sẽ được người ta nịnh nọt. Khi mất hết quyền lực thì trở mặt đối địch với mình.
“Niệm Niệm nói xem, ai mới là người trong lòng của hoàng đế?”
Dường như Chung Niệm Nguyệt đã hiểu được ý của Tấn Sóc Đế.
Cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lệ quý phi và Vương quý nhân đều là phi tử của hoàng đế.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Đều không phải.”
Tấn Sóc Đế: “Phải.” sau đó hắn nói tiếp: “Ân sủng của đế vương, có thể mang cho ngươi tiền bạc cùng địa vị, nhưng cũng sẽ là một mối họa. Niệm Niệm có sợ không?”
Hắn muốn để cho tiểu cô nương biết rõ, miễn cho một ngày nào đó, nàng lại giống như lần đầu tiên gặp hắn mà sợ hãi mơ thấy ác mộng.
Hắn muốn để cho tất cả nhìn thấy rõ hắn muốn nâng Chung Niệm Nguyệt lên địa vị cao nhất.
Lúc này Trưởng công chúa dựng lỗ tai lên nghe, mong muốn Chung Niệm Nguyệt nói ra lời nào đó mà thể đâm Tấn Sóc Đế một dao.
Xem đi xem đại vẫn không chán