“Được…..” Nàng ta đáp lời.
Dường như nữ tử này đã trang điểm vô cùng kỹ lưỡng, lông mày và môi đều tô màu rất đậm, còn búi cả kiểu tóc của phụ nhân, nhìn thoáng qua giống như đã già đi mấy tuổi.
Nhưng với dáng người của nàng ta, thon thả nhỏ nhắn, đáng ra phải là thiếu nữ mới đúng.
Không lâu sau.
Giọng nói nàng ta có chút run rẩy nhưng vẫn từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Người mặc xiêm y màu đen chính là Đại hoàng tử, tên là Kỳ Phương, tính tình bốc đồng thẳng thắn, rất khó thu phục. Mặc xiêm y màu xanh lá chính là Tam hoàng tử Kỳ Cẩn, tính tình hắn ta âm trầm ngoan độc…..Người mặc xiêm y màu đỏ là Vương Dịch của Công bộ, ông ta là một người hà khắc, cay nghiệt…..”
Thiếu niên ngạc nhiên, cười chế giễu: “Thì ra ngươi nhận biết được?”
Không chỉ có người của hoàng thất mà ngay cả người của Công bộ cũng nhận biết được. Cũng không phải bất kỳ nữ tử nào cũng có cái bản lĩnh này.
“Nhưng ngươi nói sai rồi, Tam hoàng tử không được gọi là ngoan độc, mà Vương Dịch lại càng không phải là người cay nghiệt, từ trước tới nay thanh danh của ông ta trong triều rất tốt.”
Thiếu niên ngừng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết người mặc xiêm y màu trắng kia là ai không?”
Người đứng trước mặt hắn ngay lập tức co rúm lại, dường như phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế được nỗi sợ hãi có từ trong xương cốt.
Nàng ta nói: “Là, là Tấn Sóc Đế sao? Có hơi xa, ta không nhìn rõ cho lắm…..”
“Đúng vậy.”
“Còn người mặc xiêm y tím bên cạnh?” Thiếu niên nghĩ thầm, hắn ta chưa từng nhìn thấy người này.
Nàng ta kinh ngạc nhưng vẫn có thể nói ra được tên của người đó.
Nàng ta nói: “Chung Niệm Nguyệt?”
Nàng ta ngừng lại một chút, thất thanh nói: “Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?”
“Hửm? Tại sao không thể xuất hiện ở đây? Chung Niệm Việt? Tên này nghe có hơi nữ tính.”
*Nguyệt(月) và Việt(越) đều phát âm là Yuè nên thiếu niên đó nghe nhầm và tưởng là chữ Việt.
Nàng ta mím môi, nói: “Bởi vì nàng chính là nữ tử.”
“…..” Thiếu niên ngạc nhiên nhướng mày: “Vậy mà Tấn Sóc Đế lại mang nữ tử đi theo?”
“Sao lại không? Sở dĩ ở huyện Thanh Thủy thất bại chính là do nàng, Tấn Sóc Đế mang theo nàng bên người để chắn độc.” Nàng ta liền đáp lại.
Giống như sợ hắn ta coi thường Chung Niệm Nguyệt, không biết được địa vị của Chung Niệm Nguyệt trong lòng Tấn Sóc Đế.
Thiếu niên trầm mặc một lát nói: “Nếu không có nàng thì cũng chưa chắc sẽ hạ độc được Tấn Sóc Đế. Kế hoạch lần đó quá sơ sài.”
Nữ tử im lặng không nói gì.
Thiếu niên đứng phía trên tường thành, thích thú mà nhìn xuống dưới một lúc lâu.
Nữ tử không nhịn được hỏi: “Ngài…..ngài rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao ngài cũng nhận biết được bọn họ?”
Thiếu niên lập tức bật cười: “Ta ngu sao? Nói cho ngươi biết ta là ai, nếu ngươi quay đầu phục tùng Tấn Sóc Đế vậy chẳng phải ta chết chắc rồi?”
Nữ tử chỉ có thể ngậm miệng lại.
Thiếu niên xoay người bước xuống tường thành, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ngươi cũng đừng lộ mặt nữa, ngươi giả làm nương ta thôi cũng làm không được. Chuyện tốt như vậy mà cũng làm không xong?”
Nữ tử lộ ra vẻ mặt bị nhục nhã.
Nàng ta vẫn còn đang ở độ tuổi xuân xanh, ai lại muốn giả làm nương hắn?
Nếu mà so sánh, nàng ta thà giả làm thiếp thất còn hơn.
Nửa năm trước nàng ta được một đám người cứu.
Bọn họ cho rằng nàng ta cũng là một trong những người chịu trách nhiệm hạ độc ở huyện Thanh Thủy.
Còn thân phận của đám người đó? Nàng ta chỉ biết bọn họ là đám loạn đảng của Định vương.
Nàng ta không muốn ở chung một chỗ với bọn họ.
Thân phận của nàng ta minh bạch như vậy, tương lai tiền đồ vô hạn, thì tại sao phải tham gia cùng bọn loạn đảng?
Nhưng nàng ta không có lựa chọn nào khác.
Sau chuyến đi ở huyện Thanh Thủy, nàng ta đã bị giam lại.
Mỗi ngày đều có người tới hỏi nàng ta đang có chủ ý gì.
Ngoài trừ việc này, nàng ta không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cũng không thể nói chuyện với bất kỳ ai.
Nàng ta chưa từng nghĩ tới, một ván bài đẹp lại bị nàng ta chơi hỏng!
Dường như nàng ta sắp bị không khí ngột ngạt đó làm cho phát điên.
Cuối cùng cũng có người tới cứu nàng ta, vì bọn họ hiểu lầm nàng ta cùng một đám người với bọn họ.
Sao có thể như vậy?
Nàng ta chỉ có thể lá mặt lá trái mà đồng ý.
*Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ dàng trở mặt.
Lúc sau nàng ta được đưa tới trước mặt thiếu niên kia.
Chỉ nghe thấy người xung quanh gọi hắn ta là ‘Tướng công tử’, Tướng công tử này liếc mắt nhìn nàng ta một cái liền nói: “Dùng người ngu như vậy làm việc, khó trách sự việc sẽ hỏng.”
Nhưng nàng ta không thể cãi lại, chỉ có thể cõng cái nồi này trên lưng.
Tướng công tử kia gọi người đưa nàng ta tới từ đường phạt lau nhà.
Mỗi ngày nàng ta đều trải qua cuộc sống không bằng chó mèo, đương nhiên trong lòng tràn đầy sự oán hận. May là không lâu sau đó…..
Thiếu niên kia đột nhiên lên tiếng: “Ta nghe bọn hắn nói ngươi là người may mắn, chỉ cần mang theo ngươi thì bất cứ việc gì cũng thuận lợi, đều có thể chuyển nguy thành an, từ tai họa biến thành may mắn.”
Lúc này nữ tử mới lộ ra nụ cười, ngượng ngùng nói: “Phải, đó chỉ là chút việc nhỏ, là do bọn họ nói có chút khoa trương…..”
Thiếu niên nói: “Khen ngươi thì chỉ cần đồng ý là được. Cần gì phải nói lời giả tạo như vậy?” Nét mặt nữ tử cứng đờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Thiếu niên lại nói tiếp: “Đương nhiên ta phải mang ngươi theo, ta muốn xem thử có giống như lời bọn hắn nói. Bọn họ còn muốn tôn sùng ngươi làm thần nữ.”
Tướng công tử nói không sai.
Sau khi nàng ta vào đám loạn đảng của bọn hắn, có một hôm từ đường bốc hỏa, tất cả bài vị đều bị thiêu cháy chỉ có duy nhất một cái rơi xuống lòng ngực nàng ta.
Ngay lập tức có vô số người chạy tới muốn giết nàng ta, nhưng lại phát hiện bài vị rơi xuống lòng ngực nàng ta chính là của Định vương.
Vì điều này, nàng ta trở thành người có công lớn.
Có một lần khác, trên đường đi bọn họ gặp phải Võ An Vệ.
Cũng là nàng ta tìm đường cứu bọn họ.
Lại có một lần, bọn họ sắp bị bắt vào sơn trại.
Cũng là nàng ta giúp bọn họ tránh được bẫy do sơn trại bày ra,
Vì vậy đám loạn đảng này liền tôn sùng nàng ta thành thần nữ, cho rằng nàng ta có thể mang đến vận may cho bọn họ.
Lúc đầu nàng ta còn không muốn ở chung một chỗ với bọn họ, về sau khi được tôn sùng lên tận trời cao, đương nhiên nàng ta cũng đã tìm được chút niềm vui ở đây.
Đột nhiên thiếu niên lên tiếng, hắn ta nhìn chằm chằm nàng ta nói: “Nếu không có tác dụng vậy thì ngươi cũng không phải là thần nữ, mà chính là yêu nữ, lúc đó ta sẽ thiêu chết ngươi.”
Nữ tử ngơ ngác đứng ở đó, không nghĩ tới thiếu niên này sẽ nói lời tàn nhẫn như vậy.
Rất giống với Tam hoàng tử ngoan độc trong trí nhớ của nàng ta.
Thiếu niên nói xong liền nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Nữ tử cắn môi, bước nhanh đuổi kịp thiếu niên: “Công tử, ngài nhất định phải cẩn thận với Chung Niệm Nguyệt.”
Thiếu niên ngạc nhiên nói: “Vậy sao? Đây là những gì ngươi dự đoán?”
Nữ tử gật đầu một cái.
Thiếu niên nhướng mày: “Ta đã nhớ.” Hắn ta còn cười nói: “Đa tạ nương.”
Nữ tử sao dám nhận làm nương hắn ta, sợ tới mức tay run rẩy, không dám lên tiếng.
Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt hắt xì một cái.
Nàng cúi đầu muốn tìm khăn tay.
Đột nhiên có ba cái khăn tay đưa tới trước mặt nàng.
Tấn Sóc Đế.
Chung Tùy An.
Tiểu nha hoàn Hương Đào.
Cảnh tượng này nhìn có chút xấu hổ.
Một cái là của bệ hạ, một cái là của ca ca tốt, một cái là của nha hoàn trung thành.
Không thể tổn thương bất kỳ ai.
Tấn Sóc Đế liếc Chung Tùy An một cái.
Tuy rằng là huynh trưởng của Chung Niệm Nguyệt, nhưng mà ở trước mặt hắn vẫn chỉ là một thần tử. Nếu là thần tử thì phải biết điều một chút…..
Chung Tùy An thì nghiêng đầu nhìn Hương Đào.
Tiểu nha hoàn này còn cướp công của hắn?
Đứng ở đầu chuỗi thức ăn, Hương Đào ngơ ngác không biết làm sao, nàng ta chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ngài bị cảm lạnh sao?”
Chung Niệm Nguyệt đưa tay ra, cầm hết cả ba cái khăn tay.
Khóe miệng Tấn Sóc Đế giật giật.
Một cái lau mặt, một cái lau miệng, một cái lau tay.
Sau đó nàng trả lại cho bọn họ.
Khóe miệng Vương đại nhân cũng không nhịn được mà giật giật vài cái.
Nghĩ thầm, tiểu cô nương này nếu làm việc ở quan trường, chính là một người làm việc tích thủy bất lậu.
*Tích thủy bất lậu: hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
Tấn Sóc Đế nhanh tay lẹ mắt, rót một tách trà cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt không chút khách khí mà cầm lấy, nhấp một ngụm, hắng giọng nói: “Ta cảm thấy có người đang mắng ta, nếu không sao ta lại hắt xì?”
Tam hoàng tử sửng sốt.
Không nghĩ tới có người so với hắn ta lại còn độc đoán hơn.
Tấn Sóc Đế cười nói: “Ai dám mắng ngươi chứ?”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, nói không chừng là có thật.
Có khi Huệ phi đang mắng ta.
Lúc này, Cấm Vệ đi tới mở cửa thành, lạnh giọng nói: “Tại sao lại đóng cửa thành?”
Một đám người sợ hãi, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu, trên miệng hô “Vạn tuế”, sau đó mới nói: “Không phải là do tiểu nhân cố ý, mà là vì quan huyện ra lệnh! Ở đây chỉ là huyện nhỏ lại không có binh lính canh gác, các sơn trại xung quanh lại hung hăng càng quấy, bá tánh đã chịu khổ không ít. Nêu tiểu nhân chỉ có thể đóng cửa thành lại.”
Nước mắt của người đó rơi xuống: “Vốn dĩ các nam tử mạnh mẽ trong huyện có thể rời khỏi đây, nhưng sẽ không còn ai ở lại bảo vệ các nữ quyến và hài tử. Nên chỉ có thể viết thư gửi tới kinh thành, chờ quân chi viện tới, thì mới dám mở cửa thành. Trong triều đã nhận được thư sao ạ?”
Người đó lại dập đầu nói: “Chỉ là tiểu nhân không dám nghĩ tới, bệ hạ lại đích thân đến đây!”
Sau đó đám người phía sau cũng quỳ xuống, vẻ mặt giống nhau.
Chung Niệm Nguyệt vén màn lên nhìn ra bên ngoài: “Bên ngoài có việc gì vậy?”
Tam hoàng tử nói: “Chắc nhìn thấy chúng ta nên sợ hãi.”
Tấn Sóc Đế lạnh nhạt nói: “Hát tuồng.”
Ánh mắt Tam hoàng tử lộ ra vẻ thắc mắc, bọn họ đang diễn gì vậy.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Là giả vờ sao?”
Tấn Sóc Đế: “Đi vào thành đi.”
Rất nhanh cửa thành liền mở ra, người trong thành sợ hãi mà nhìn bọn họ.
Không lâu sau quan huyện cũng chạy tới, quỳ xuống cùng với đám người đó.
Xe ngựa của bọn họ chậm rãi chạy vào.
Hai bên đường không nhìn thấy bất kỳ bá tánh nào, ngay cả người buôn bán cũng không có, trên đường có chút vắng vẻ.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, thật là lạ.
Xe ngựa chạy được một đoạn thì đột nhiên có một nữ tử từ ngõ nhỏ chạy ra.
Nàng ấy mặc áo tang thô ráp, đầu tóc có chút rối loạn, ngã xuống trước xe ngựa.
Chung Niệm Nguyệt giật mình, cảm thấy đau dùm nàng ấy.
Nàng đã từng thấy có không ít cảnh này ở trên phim truyền hình, nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Đại hoàng tử trầm giọng nói: “Dáng vẻ này, là nạn dân sao?”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy, cảm thấy có chút không giống.
Ngoại trừ trong phim truyền hình, thì ở thời cổ đại làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Có mấy ai ngã được trước mặt vua mà không bị mang đi?
Nhưng cũng không phải không thể.
Dù sao thế giới này cũng là một quyển truyện ngọt sủng.
Ngay lấp tức nha dịch quát lên, hai ba tên bước tới bắt lấy nàng ấy.
Nàng ấy vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt vừa có vết bùn lẫn vết máu, lộ ra dáng vẻ đáng thương yếu ớt.
Chung Niệm Nguyệt liền nói: “Dung mạo Tây Thi nha.”
Tam hoàng tử nghe thấy, không nhịn được quay sang nhìn thử.
Mặc dù hắn ta không thích Chung Niệm Nguyệt, nhưng không thể không nói, nữ tử này căn bản không thể so được với Chung Niệm Nguyệt.
Lúc này, Tấn Sóc Đế thả màn che xuống, che đi hai mắt của Chung Niệm Nguyệt, nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã ham mê sắc đẹp?”
Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn.
Không phải Tấn Sóc Đế biết nàng là nữ hài tử sao? Sao lại không cho nàng xem mỹ nữ chứ?
Xem đi xem đại vẫn không chán