HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI



Xe đánh đến một chỗ khá vắng nhưng khung cảnh không chê vào đâu được. Tay nài thắng xe. Bốn vị phúc tấn xuống xe trước, hai vị A ca xuống xe sau. Bãi cỏ xanh mướt lượn sóng bên cạnh bầu trời trong vắt với vài gợn mây trắng thật cuốn hút người thả trôi nỗi buồn phiền, u uất theo gió. Trong chốc lát, Đông Triều quên mất mình đang là một trắc phúc tấn cao quý mà tháo giày, bước lên trên cỏ, tận hưởng hương đồng nội phảng phất chung quanh. Triệu Giai Nghi và Niên Thu Nguyệt đi theo. Tiểu Uyển mỉm cười. Dận Chân bước đến bên nàng, nói :



-Thấy chưa, gia đã bảo đem nha đầu này theo sẽ chán lắm.



Tiểu Uyển lắc đầu :



-Thiếp lại thấy thích. – Rồi e dè nhìn Dận Chân.



Dận Chân gật đầu :



-Cứ tự nhiên đi.



Tiểu Uyển cười thật tươi, tháo giày ra, đến đùa cùng ba phúc tấn. Dận Chân trông bốn cô gái nô đùa, Thu Nguyệt xuất thân gần với bình dân nhất tết vòng cỏ, Triệu Giai Nghi với Tiểu Uyển hát vài bài, Đông Triều chăm chú lắng nghe, vỗ tay theo đệm nhịp. Dận Chân ít khi thấy họ vui vẻ như thế, từ lúc Tiểu Uyển lấy chàng, đây là lần đầu tiên nàng cười tươi sau cái chết của Hoằng Huy. Dận Tường đến bên Dận Chân, nói :



-Tứ ca không thấy tiếc chỗ này sao ?



Dận Chân nói :



-Giữ một mình cũng không thể giải tỏa bao nhiêu, chi bằng cùng đưa mọi người đến đây.



Đang đùa vui, Đông Triều bỗng nghe tiếng bọn trẻ nào đó đang bàn luận. Nghe qua, hình như diều của chúng bị mắc trên một ngọn cây cao. Tiểu Uyển nói :



-Chúng ta giúp chúng đi.



Triệu Giai Nghi gật đầu, đứng dậy gọi Dận Tường :



-Gia ơi, bên kia diều của bọn trẻ bị mắc trên ngọn cây cao, gia lấy giúp chúng được không ?



-Được ! – Dận Tường đáp lại. - Ở đâu ?



Triệu Giai Nghi chỉ tay. Dận Tường liền chạy đến đó, Dận Chân đi theo. Bốn vị phúc tấn cũng đến đó. Con diều ngự trên ngọn cây cao chót vót. Bọn trẻ đứng ở dưới khóc toáng lên, còn định đánh hai đứa làm đứt dây diều. Tiểu Uyển vốn dịu dàng với trẻ con nên đến dỗ :



-Ngoan nào, thúc thúc kia sẽ lấy diều cho các con, đừng khóc nữa.



Dận Tường xắn tay áo lên, hùng hổ nói :



-Yên tâm !




Rồi Dận Tường phóng lên ngọn cây. Cái cây này khá cao, leo lên tuy không lâu nhưng ngặt một cái hình như dây diều bị dính rối vào trong ngọn cây. Dận Tường không gỡ được cho ngay thẳng nên nói định giật phăng cho dây đứt. Một đứa trẻ thấy vậy thì nhảy dựng :



-Thúc thúc ! Dây gai đó là của con mượn mẹ, chơi xong tụi con phải trả cho mẹ dệt vải nữa.



Dận Chân biết có nhiều người mẹ vì để con vui, sẵn sàng cho con cả cuộn gai – vốn mưu sinh trong ngày hôm ấy – mà không hối tiếc. Dận Chân nói :



-Đừng có bứt dây người ta.



Dận Tường la lên :



-Nhưng nó cứ rối chằng lên.



Đông Triều nói :



-Xuống đi ! Tôi lên lấy cho !



Tiểu Uyển ngạc nhiên. Bọn trẻ nói :



-Con gái sao lại đi leo cây ?



-Muốn ta lấy diều hay muốn ta nghe giảng đạo ? – Đông Triều gườm bọn trẻ.



Bọn trẻ biết không thể đôi co với người này nên nhường đường. Tiểu Uyển và hai vị phúc tấn kêu Đông Triều cẩn thận. Dận Chân hỏi :



-Chân mới khỏi, leo được không ?



Đông Triều nói :



-Bẩm lão gia, leo được ạ. Không dám phiền lão gia đang đau tay.



Nói là làm. Đông Triều nhún người, phóng lên cây, bắt chặt lấy cành cây đầu tiên, đu người, chuẩn bị đến cành cây tiếp theo. Bọn trẻ hỏi :



-Lão gia, đây là…



-Đúng. – Dận Chân cười, nói. – Nha hoàn nhà ta đấy.



Tiểu Uyển đưa mắt nhìn Dận Chân, lắc đầu. Dận Chân ra hiệu cho nàng im lặng. Bao nhiêu lời, Đông Triều nghe hết, cũng tốt, là nha hoàn tốt hơn. Đông Triều leo được lên đến chỗ Dận Tường, thấy Dận Tường vẫn đang loay hoay. Đông Triều thở dài, nói :



-Thế này.



Đông Triều gỡ mấy sợi dây gai chỉ trong vòng một chén trà của người uống vội. Nàng cầm lấy con diều, ném xuống. Bọn trẻ lật đật chạy đến lượm, mừng rỡ vì sợi dây gai vẫn còn nguyên. Đông Triều leo xuống, Dận Tường theo sau. Đông Triều phủi tay, nói :



-Xem ra việc ở khuê phòng cũng có lợi ấy, Thập tam gia nhỉ.



Dận Tường ít thích việc thêu thùa của giới nữ lưu. Nay Đông Triều nói nhờ quen với việc thêu thùa nên gỡ dây ra dễ dàng, Dận Tường chỉ biết cúi đầu trước bốn vị phúc tấn, đặc biệt là A Nghi của hắn.



Bọn trẻ lấy lại được diều, mừng rỡ. Đứa lớn nhất nói :



-Cất diều đi, khéo lại đứt dây nữa. Ta chơi trò khác đi.



-Đánh khăng đi !



Một đứa trẻ kéo Đông Triều lại, nói :



-Tỷ tỷ, chơi đánh khăn đi.



Đông Triều tuy lạnh lùng nhưng với gương mặt nũng nịu, hai má căng phồng, mắt long lanh, không sao cưỡng lại được. Nàng đưa mắt nhìn Dận Chân. Không ngờ Thu Nguyệt cũng nói :



-Gia, lâu lắm thiếp không chơi trò này, gia cho thiếp chơi được không ?



Dận Tường xắn tay áo, tháo giày ra, nói :



-Đệ chơi nữa.



Dận Chân hết cách, đành gật đầu. Thu Nguyệt tháo giày ra, chạy đến xin chơi. Bọn trẻ chấp nhận. Mọi người chia ra hai phe, Tiểu Uyển với Triệu Giai Nghi nhận lời làm trọng tài. Đông Triều bên phe Thu Nguyệt. Thu Nguyệt chỉ cho nàng cách chơi :



-Đầu tiên là dùng gậy đánh cho que gỗ này nảy lên, sau đó đánh que gỗ đi sao cho bên kia không chụp được.



Thu Nguyệt đánh lượt đầu tiên. Nàng xuất thân từ tầng lớp gần như dân thường nên chơi trò này rất rành rẽ, cú đánh của Thu Nguyệt rất xoáy, bọn trẻ đương nhiên chụp không được, Dận Tường có võ, nhanh tay chụp lấy. Vậy là đổi lượt. Ba lượt sau, tới phiên Dận Tường đánh. Dận Tường đánh cao nhưng cuối cùng lại sà xuống thấp, chỉ đủ để qua vạch ranh giới. Đội Đông Triều nháo nhào lên. Đông Triều bèn trượt tới, dùng chân đá que gỗ lên cao, sau đó chụp lấy. Dận Tường há miệng. Đông Triều hỏi Thu Nguyệt :



-Có phạm luật không hả tỷ ?




Thu Nguyệt chưa nói đúng sai thì cả đội Đông Triều đã kêu lên :



-Bắt được rồi ! Đổi bên !



Bên Dận Tường lại la lên :



-Phạm luật rồi ! Dùng tay chứ không dùng chân !



Hai bên cãi nhau kịch liệt, đòi trọng tài phân xử. Tiểu Uyển và Triệu Giai Nghi không rành môn chơi này nên không xử được. Dận Chân nói :



-Đã bảo là bắt, không phải dùng chân đá. Bên này – Dận Chân chỉ Dận Tường. – thắng rồi.



Bọn trẻ bên phe Đông Triều phụng mặt, có đứa còn nhìn Dận Chân với cặp mắt rực lửa. Thu Nguyệt dịu dàng nói :



-Nào, chỉ chơi thôi mà. Đừng cau có.



Qua vài hiệp, tới phiên phe Đông Triều giành lượt đánh. Một tiểu tử giành lượt đánh. Đông Triều hơi chột dạ khi nó đưa mắt nhìn Dận Chân, hồi nãy nó có vẻ ghét Dận Chân nhất. Tiểu tử đó vào vị trí, vung gậy đánh. Vèo ! Lúc đó Dận Chân đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, quay lưng đi, không phát hiện tiếng gió đằng sau. Và khúc gỗ phang thẳng vào đầu Dận Chân. Dận Chân giật mình, quay lại xem ai đã làm. Đông Triều vội vàng giật gậy từ tay tiểu tử kia. Dận Chân thấy Đông Triều cầm gậy trong tay, mặt trông tái mét thì siết chặt nắm đấm. Đông Triều cười cười, vứt cây gậy xuống đất rồi vụt chạy. Dận Chân đuổi theo.



-Tỷ ấy sao vậy ? – Tiểu tử đánh trúng Dận Chân chớp mắt. – Rõ ràng là đệ đánh trúng mà.



Dận Chân phóng vài bước đã bắt được Đông Triều. Dận Chân một tay kéo tay Đông Triều, một tay véo tai nàng. Đông Triều kêu đau, la oai oái :



-Đau muội ! Đau muội ! Thế này còn kinh khủng hơn bị búng trán nữa !



Dận Chân thả tay ra :



-Biết kết quả thế này thì muội đừng có giật cây gậy của tiểu tử kia.



Đông Triều xoa xoa tai, xuýt xoa :



-Đau quá ! Vậy mà huynh bảo muội nên giữ lấy thân cho Nữu Hỗ Lộc tiểu thư. Huynh đâu có thương Nữu Hỗ Lộc tiểu thư.



Dận Chân định nói câu gì đó thì Đông Triều đã đưa mắt ra chỗ khác. Dận Chân dõi theo hướng nàng nhìn. Đông Triều hốt hoảng, chạy lại. Dận Chân cũng đi theo nàng một cách khẩn cấp. Đông Triều giật mình khi thấy một người phụ nữ treo cổ tự vẫn trên cây. Đông Triều nói :



-Huynh có con dao hay gì không ? Mau cắt dây đi !



Dận Chân thường mang theo một con dao bên mình nhưng hôm nay đi thưởng ngoạn nên không mang theo. Chợt, Dận Chân nhớ ra mình có một vật có thể thay dao nhưng lấy ra thì có hơi… Đông Triều giục :



-Nhanh lên !



Dận Chân bèn lấy chiếc kẹp lông vũ trong áo, phóng một phát, cắt đứt dây. Đông Triều đỡ lấy thiếu phụ. Nàng kề tay gần mũi nạn nhân, thở phào :



-Còn sống.



Đông Triều vội vàng dùng biện pháp sơ cứu, làm cho người nạn nhân ấm lên rồi nói :



-Chúng ta cõng người này tìm chỗ nào đó chăm sóc rồi sau đó hỏi han tình hình.



Dận Chân nheo mắt :



-“Ta” thì nói ta, “chúng ta”. Ta cõng ư ?



Đông Triều thở dài :



-Tình hình này mà huynh còn nghĩ đến thể diện ư ?



Dận Chân nói :



-Không, nhưng không ngờ muội lại đề nghị ta nhanh như vậy. – Dận Chân bồng người thiếu phụ đi đến chỗ bọn trẻ.



Dận Chân cùng Đông Triều đưa người thiếu phụ đến chỗ bọn trẻ. Bọn trẻ trông ngóng nãy giờ, chạy ùa đến. Một đứa trẻ quen thiếu phụ này kêu lên :



-Thím Khúc !



Đông Triều hỏi :



-Đệ có quen người này à ?



-Thím ấy ở gần nhà đệ. Chồng thím ấy làm việc rày đây mai đó. Đệ nghe nói hình như mới gần đây tuyên bố xử tử vì tội giết người.



Một đứa trẻ khác nhảy lên, giãy nãy :



-Nói bậy ! Mẹ tớ nói Khúc thúc là một người tốt !




Đông Triều nói :



-Được rồi, quan trọng là tìm chỗ cho thẩm thẩm hồi phục sức khỏe đã, thẩm thẩm bị kiệt sức nên lả đi. Ở đây ai biết nhà thẩm thẩm ?



Bọn trẻ đồng loạt giơ tay. Dận Tường kêu dẫn đường, bọn trẻ chạy ào đi. Dận Chân kêu phu xe chờ một chốc rồi bồng thiếu phụ kia về nhà cô ta. Nhà của bọn trẻ cũng như của thiếu phụ nằm tận vùng ngoại thành, họ chỉ sống tạm bợ trong những ngôi nhà tranh vách đất. Bọn trẻ xộc vào nhà, kêu người nhà ra giúp. Một thiếu phụ mặc áo lam, mẹ của tiểu tử họ Tiêu - một trong những đứa trẻ hồi nãy - lật đật chạy ra, thấy Dận Chân đang bồng Khúc thị thì la toáng :



-Tên bất lương ! Sàm sỡ !



Tiểu Uyển định thanh minh thì Dận Tường đã chống nạnh, mắng Tiêu thị :



-Bà im đi ! Lão gia tôi có lòng cứu người mà lại mắc oán ! – Rồi kể chuyện phát hiện Khúc nương treo cổ tự vẫn.



Tiêu thị đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi. Đông Triều nói :



-Bà có thể chỉ nhà để chúng tôi đưa thẩm thẩm vào nghỉ ngơi.



Tiêu thị gật đầu, dẫn mọi người vào căn nhà tranh vắng vẻ giữa thôn. Đưa vào nhà, Đông Triều tìm cách làm cho Khúc thị tỉnh lại. Đông Triều thở phào, nàng giao Khúc thị cho Tiêu thị an ủi, động viên, còn mình thì chạy xuống bếp xem thử có gì nấu ăn được không. May sao nhà tuy nghèo xơ xác nhưng vẫn còn một đấu gạo và mớ rau gần héo. Có dịp cho Đông Triều thi triển sở trường nấu cháo dinh dưỡng rồi. Tuy nhiên, nói là một chuyện, làm là một chuyện. Cái nồi treo cao quá, Đông Triều không với tới. Đông Triều nhìn trước nhìn sau xem có ai xuống bếp không. Đông Triều hụp người xuống lấy đà, định nhảy lên.



-Giết gà mà lấy đao mổ trâu.



Dận Chân nắm lấy bím tóc Đông Triều, làm Đông Triều không bay lên được. Đông Triều giật bím tóc mình ra. Dận Chân với tay lên trên lấy chiếc nồi đất xuống :



-Đôi lúc cao cũng tốt chứ nhỉ ?



Đông Triều cầm lấy chiếc nồi, bỏ gạo vào, cúi gằm đầu ra ngoài lấy nước vo gạo, rửa rau. Dận Chân níu lấy bím tóc Đông Triều, nói :



-Để ta phụ chẻ củi cho.



Bên trong ba Phúc tấn ngồi vây quanh Khúc thị an ủi, hỏi thăm tình hình. Khúc thị kể rằng chồng của nàng ta tên Khúc Tam Lang được triều đình điều động đi đắp đê, được ba tháng thì hay tin Khúc Tam Lang giết người bạn của mình để cướp tiền lương, phán tội tử hình, Khúc thị nghĩ chồng ra đi nay mai, thà rằng đi trước một bước để kịp đón chồng về âm phủ. Tiêu thị ngồi bên giường bệnh, mắng :



-Sao muội dại dột thế ? Chuyện đâu còn có đó, ngày mai ngày mốt sẽ xử lại vụ án thôi.



Khúc thị lắc đầu, mắt đẫm nước :



-Muội không tin ! Muội đã thử đánh trống kêu oan mấy lần nhưng lúc nào cũng bị đuổi khỏi công đường.



Dận Tường hỏi :



-Cô có tin chắc là chồng mình vô tội không ?



Khúc thị nói chắc như đinh đóng cột :



-Tam Lang người hiền lành, chất phác, đến con kiến cũng không dám giết.



Tiêu thị nói thêm :



-Cậu ta rất tốt bụng, hàng xóm có ai thiếu tiền bạc đều sẵn sàng cho mượn dù nhà rất nghèo.



Đông Triều ngồi đằng sau canh nồi cháo, nghe thấy hết. Đông Triều hỏi Dận Chân :



-Huynh nghĩ thế nào ?



Dận Chân trầm ngâm :



-Phải tra xét thật kỹ.



-Chỉ sợ can hệ đến Thái tử.



Dận Chân để thêm củi vào lò :



-Chuyện đồng trời vừa rồi do hắn gây ra còn có con của Sách Ngạch Đồ nhận tội thay, chuyện này chưa là gì đâu


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi