HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI



Đêm xuống, Đông Triều bấm đốt tay tính rằng hôm nay Dận Chân không đến chỗ mình. Nhưng chắc chắn nàng và Dận Chân sẽ gặp nhau vì Dận Chân đi vòng vòng trước cửa phòng nàng mấy bận rồi. Đông Triều thổi tắt đèn, giả vờ như ngủ say. Một lúc sau, nàng len lén thế cái gối ôm vào cái chăn, theo đường cửa sổ ra tiểu đình.



-Huynh chờ có lâu không ?



Dận Chân ngồi ở đó nhâm nhi trà :



-Không đâu.



Đông Triều ngồi xuống ghế. Nàng vồn vã hỏi :



-Thế nào rồi huynh ? Hoàng thượng có ban lệnh không huynh ?



Dận Chân nhét cái bánh phù dung vào miệng nàng :



-Ta nghe Phúc tấn nói muội đi vòng vòng trước cổng chờ ta về. Khá là không may mắn.



-Thật là không may mắn. – Đông Triều nói ậm ừ qua chiếc bánh.



Đông Triều nhấm nháp hương vị chiếc bánh phù dung tan ra trong miệng. Bánh này do Tiểu Uyển đích thân làm cho Dận Chân ăn đêm. Đông Triều rất thích. Dận Chân nói :



-Hoàng A mã đã chấp nhận cho điều tra.



Mắt Đông Triều sáng rực. Dận Chân khẽ lắc đầu :



-Đừng mừng vội. Muội đã nói việc điều tra cần theo hai hướng, đúng không ?



Đông Triều gật đầu :



-Đúng là như vậy.



Dận Chân nói :



-Chúng ta chỉ có thể điều tra theo hướng thứ nhất.



-Xem số tiền kia về đâu ?



-Xem thử đê nào kém chất lượng.




Đông Triều ngạc nhiên :



-Vậy thì việc điều tra sẽ không thể thành công ! Chúng ta đánh động như thế, bọn tham ô sẽ đủ thời gian để phi tang tất cả rồi.



Dận Chân nhấp một ngụm trà :



-Ta đồng ý với muội.



Đông Triều thở dài :



-Thập tam gia không thể thuyết phục Vạn tuế gia sao ?



Dận Chân nói :



-Không hề. Thập tam đệ đã trình bày vấn đề rõ ràng và Hoàng A mã cũng chấp nhận điều tra theo hai hướng cùng một lúc.



Đông Triều nghiêng đầu :



-Thế ai sẽ điều tra theo hướng còn lại ?



Dận Chân im lặng hồi lâu mới trả lời :



-Quân của Hoàng A mã.



Đông Triều nhíu mày. Nàng nghĩ Khang Hy phần nào đoán được số tiền tham ô kia sẽ đi về đâu và Khang Hy sẽ xử trí như thế nào. Nàng hiểu hoàn cảnh lịch sử bây giờ là thế, buộc phải sống như thế. Nhưng bản thân là thám tử, Đông Triều muốn mọi chuyện được đưa ra ánh sáng. Dận Chân búng trán nàng :



-Ta cũng nghĩ như muội. Sáng mai ta sẽ dâng sớ xin Hoàng A mã cho ta tiếp tục điều tra theo hướng còn lại.



Đông Triều sửng sốt :



-Huynh sẽ tiếp tục theo đuổi bọn tham quan ấy sao ?



Dận Chân hỏi lại nàng :



-Muội muốn buông xuôi sao ?



Đông Triều dứt khoát :



-Không bao giờ ! Mục đích của việc điều tra này là lấy lại số tiền đã mất ! Muội không thể chỉ lo lập công rồi quên mất mục đích chính !



Dận Chân gật gù :



-Giỏi lắm ! – Dận Chân rót cho Đông Triều một ly trà. – Ta lấy trà thay rượu thưởng cho nha đầu.



Đông Triều nhăn mặt :



-Huynh thưởng muội hay phạt muội ? Trà đắng nghét !



Bên Dận Chân thảo luận kế sách vây bắt để lấy lại số tiền cho quốc khố, bên Dận Tự cũng hội họp với nhau, bàn cách đối phó. Dận Chân uống trà cho tỉnh táo, Dận Tự lấy rượu làm nóng người. Bốn anh em mỗi người một chén rượu. Dận Đường đập bàn, tức tối :



-Chúng ta đã nhã nhặn hỏi mà còn từ chối ! Thật là không biết điều !



Dận Hề nhai đứt một miếng thịt, nói qua tiếng nhồm nhoàm :



-Đệ thì thấy hơi quá lộ liễu.



Dận Đường nạt :



-Lộ liễu ? Ta thấy ả Nhược Băng ấy mới lộ liễu. Chúng ta chưa kịp kết tội mà đã đưa ra chứng cứ biện minh cho mình !



Dận Tự lặng lẽ nhận xét :



-Ít ra thì có thể bịt miệng tất cả chúng ta.



Dận Trinh nói :



-Hôm nay đệ và Ngạch nương đến thỉnh an Hoàng A mã, đệ có thăm dò vài câu về Nhược Hy Cách cách. Hoàng A mã tỏ vẻ rất thích người con dâu này. Hoàng A mã chờ mong Nhược Hy Cách cách sớm sinh một hoàng tôn cho người để phò trợ Thái tử sau này.



Dận Đường cười khẩy :



-Có khi nào Hoàng A mã nói vậy với Phúc tấn của đệ đâu !




Dận Tự đập bàn :



-Thôi đi. – Dận Tự gằn giọng. – Chúng ta ở đây để bàn về chuyện Tứ A ca lĩnh trọng trách điều tra vụ án đê điều, không phải về Nhược Hy Cách cách !



Mấy anh em im lặng. Dận Tự trấn an được mấy người em còn quá khờ dại của mình rồi thì quay sang lo cho mình. Dận Tự thở dài :



-Chúng ta đã dấn sâu vào vũng lầy rồi. Đã dấn sâu vào vũng lầy rồi.



Dận Hề an ủi :



-Bát ca, không sao đâu. Hoàng A mã chỉ lệnh cho Tứ ca điều tra về những chỗ có đê bị hỏng, đâu có lệnh cho Tứ ca điều tra xem số tiền kia đi về đâu.



Dận Trinh lắc đầu :



-Trong tay Tứ ca có hai người hỏi cung rất giỏi, chắc chắn sẽ điều tra ra được chỉ bằng vài câu hỏi.



Dận Đường nói :



-Vậy thì hãy sai sát thủ giết hết tất cả.



-Lúc nào cũng biết chém giết, đệ nghĩ Tứ ca không tính đến đấy sao ?



Dận Đường cúi gằm đầu. Dận Tự thở hắt :



-Đó là cái cớ rất thích hợp để rảnh tay chuyện điều tra đê hỏng mà tập trung vào điều tra số tiền thâm thủng.



Dận Trinh nói :



-Bát ca đừng lo. Hoàng A mã đích thân điều tra vụ việc số tiền thâm thủng thì đã có ý cho mọi chuyện êm xuôi cả rồi. Dù sao cũng có một phần của Thái tử trong đó.



Dận Đường gật đầu :



-Đúng vậy ! Đúng vậy !



Dận Trinh mỉm cười lạc quan, nói tiếp :



-Đệ nghĩ Tứ ca sẽ không thể làm gì được đâu.



Dận Tự vẫn tỏ vẻ bi quan. Dận Hề rót rượu cho Dận Tự :



-Bát ca, không sao đâu mà !



Dận Tự lắc đầu :



-Ta nghĩ Hoàng A mã đã biết chuyện này từ khá lâu. Vậy mà đến bây giờ vẫn cho điều tra. Tứ ca đã tìm cách để Hoàng A mã nhúng tay vào việc này, chắc chắn sẽ có cách để Hoàng A mã lệnh cho mình điều tra về số tiền đã mất.



Ba người còn lại ngơ ngác. Dận Tự tiếp lời :



-Tứ ca đã nắm được điểm yếu của Hoàng A mã.



-Là gì ? – Dận Hề bật cười. – Tứ ca không có quen thân với bất cứ đại thần nào, cũng chẳng có thế lực về tiền bạc, chỉ là một tên lính gác đỡ tên cho Thái tử, làm sao có thể nắm được điểm yếu của Hoàng A mã chứ?



Dận Tự uống một ngụm rượu, thở ra một hơi :



-Một chuyến vi hành đủ khiến cho bao nhiêu quan viên điêu đứng. Tứ ca đã nắm được điều đó. Tứ ca đã tận dụng tất cả lòng thương dân của Hoàng A mã và nỗi lo cho số phận của Đại Thanh trên đất Trung Nguyên, và chắc chắn Tứ ca sẽ lay động được Hoàng A mã.



Phúc phủ trước sau vẫn còn sáng đèn, đêm xuống phủ đầy tuyết, lữ khách tìm đến quán trà rất nhiều. Khang Hy cảm thấy trống vắng trong lòng, cũng tìm đến quán trà để lấp đầy khoảng trống. Hôm nay Dận Nhưng say khướt, muốn tìm đến nói chuyện quá khó kể chi cho con trai một lời khuyên giúp con ý thức được địa vị của mình.



-Vạn tuế gia. – Thái giám nói khẽ. – Đằng sau còn sáng đèn, có cần vào thăm Tiểu Xuân cô nương không ạ?



Khang Hy rất muốn vào thăm con nhưng trông lên bầu trời, lắc đầu :



-Đêm đã khuya, có lẽ nàng đã ngủ say rồi.



Một tiểu tử chạy đến chỗ Khang Hy, mừng ra mặt. Mọi hôm hắn ân cần lau bàn, hỏi ông dùng gì và yêu cầu của ông như thế nào. Nhưng hôm nay hắn không làm vậy, hắn chỉ reo lên :



-Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Tiểu Xuân vẫn còn thao thức ở đằng sau, lo ông có mặc đủ ấm không.



Khang Hy nghe vậy, liền đẩy ghế, nhờ tiểu tử ấy dẫn đường vào trong. Hắn nhảy cẫng lên, xô rầm cửa, la to cho mọi người đằng sau biết :



-Lão gia đến ! Lão gia đến !



Tiểu Xuân ra đón đầu tiên. Khang Hy cảm động nắm lấy tay nàng, âu yếm nhìn vào đôi mắt hiền làm trái tim ông rung động. Tiểu Xuân dìu Khang Hy vào trong phòng. Nàng rót trà nóng cho Khang Hy :




- Lão gia có khỏe không ạ ?



Khang Hy nhấp một ngụm trà :



-Nếu ta không khỏe, ta có thể đến thăm nàng và con sao ?



Tiểu Xuân lém lỉnh nói :



-Lão gia rất thương con, thiếp sợ lão gia không quản thân mà lặn lội đến đây.



Khang Hy bật cười :



-Chỉ thương con thôi sao ?



Tiểu Xuân ngượng ngùng, cúi gằm mặt. Khang Hy nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói :



-Ta luôn muốn đến thăm nàng và con thường xuyên. – Khang Hy nhìn cái bụng lùm lùm của Tiểu Xuân một cách dịu dàng. – Nhưng không tiện.



Tiểu Xuân mỉm cười :



-Thiếp biết lão gia bận trăm công ngàn việc, lại còn gia đình của mình, lão gia đến đây là quý hóa lắm rồi. Hài tử rất ngoan, thiếp cũng không gặp bất trắc gì.



Nói với nhau đôi ba lời. Tiểu Xuân chợt buồn bã nói :



-Thiếp rất xin lỗi vì hôm đó đã làm lão gia tức giận.



Khang Hy vỗ vỗ bầu má Tiểu Xuân, thở dài :



-Ta không sao. Ta rất thích tính tình khẳng khái, cương trực của nàng.



Ngày đầu tiên gặp nhau, Khang Hy đã rất ấn tượng với hình ảnh người thiếu nữ đánh trống kêu oan bằng hai bàn tay đẫm máu. Một nữ tử mà có khí khái như vậy, Khang Hy thấy xấu mặt cho những cận thần trong triều đình, không dám tố giác bọn sâu mọt hại nước, chỉ mong hưởng nhàn.



-Nhờ nàng mà Hoàng thượng đã tỉnh ngộ.



Tiểu Xuân nói :



-Thật tốt quá ! Dân chúng rất biết ơn ngài nếu ngài quan tâm đến đời sống của dân chúng hơn.



Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Xuân làm Khang Hy cảm thấy rối bời. Nếu ông vạch trần hết thì có ít nhất một hoàng tử của ông liên quan đến, nếu ông bỏ mặc, khuôn mặt cười kia sẽ được thay bằng khuôn mặt của lòng căm hận. Trong phút chốc, Khang Hy thốt nên tâm sự của mình :



-Nếu chuyện này được phanh phui, con trai của ta sẽ bị liên can. Tiểu Xuân, nàng nghĩ thế nào ?



Tiểu Xuân lúng túng :



-Thiếp là phận tôi đòi, lại ít chữ nên thiếp không dám nói.



Khang Hy lắc đầu :



-Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nàng và con, cứ nói !



Tiểu Xuân nghĩ ngợi một lúc rồi hít một hơi sâu :



-Con cái là do chúng ta sinh ra, nếu có thể tha thứ thì nên tha thứ một lần. – Tiểu Xuân sờ bụng mình. – Nếu hài tử này có làm gì bất trắc, thiếp nguyện lê gối cầu xin cho nó một cơ hội.



-Vậy...



Tiểu Xuân lại nói :



-Nhưng... với lão gia, không phải chúng dân cũng là con của ngài sao ?



Khang Hy như bị một hồi trống dập dồn làm tỉnh ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi