HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI



Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày sinh nhật của Dận Chân. Đông Triều phụ trách về việc xếp hoa giấy và hoa lụa thay cho hoa thật. Để làm thật giống, Đông Triều cần loại giấy và loại lụa tốt nhất nhưng Dận Chân chỉ cấp cho nàng tiền thưởng nhà vua cho (cực kỳ ít ỏi) khiến cho chất lượng giấy thực tại và trong tính toán của Đông Triều có khoảng cách cực lớn. Những lớp giấy này, hoặc là không thấm màu, hoặc là thấm tốt đến ướt cả giấy. Đông Triều vừa mới làm hỏng một cái hoa giấy nữa.



-Tệ thật !



Đông Triều lầm bầm sửa lại bông hoa. Nàng không dám lãng phí lấy một tờ giấy nào Dận Chân đưa cho mình. Bản thân nàng cũng không muốn.



-Nha đầu. – Dận Tường bước đến chỗ bàn Đông Triều làm việc. – Làm hỏng nữa sao ?



Đông Triều chấm bút, phết màu lên hoa giấy :



-Vâng, nhờ Tứ gia cả đấy. Màu bị thấm qua giấy cả.



Dận Tường cười cười, cầm bông hoa giấy bị hỏng, xoay xoay như chiếc bông vụ. Đôi mắt chàng ta đưa đẩy qua lại như đánh đu. Dận Tường quan sát bông hoa giấy ở mọi góc độ.



-Xem ra không phải vì Tứ ca mà có cả ngươi nữa.



Đông Triều nhíu mày. Dận Tường đặt bông hoa giấy gần mắt Đông Triều, đưa tay chỉ vào vết thấm loang trên giấy :



-Cái này là do nghĩ quá mà ra.



Đông Triều biết không giấu được. Nàng đặt bút lông xuống, lấy hai tay chống cằm, thở dài. Dận Tường chắp hai tay ra sau, đi đi lại lại :



-Quả là đáng để lo lắng, chỉ còn hai ngày nữa là tới tiệc sinh nhật Tứ ca mà chẳng đâu vào đâu.



-Tôi thấy phục Phúc tấn vì tỷ ấy chẳng cuống lên như thế.



Sau cái đêm đó, Tiểu Uyển vẫn trò chuyện với Đông Triều như thường, còn sẻ bớt gánh nặng trên vai nàng nữa. Thật tốt.



-Đúng là như vậy. – Dận Tường gật gù.



Đông Triều mỉm cười được độ một thoáng rồi nghiêm mặt :



-Chuyện gì đây ?



-Chuyện gì ?



Đông Triều thở dài :




-Nếu không có việc nhờ thì Thập tam gia đâu gặp riêng tôi làm gì.



-Chuyện là thế này... – Dận Tường kéo ghế ngồi. – Trong cung... thật ra... có một tú nữ đang... Tứ ca.



-Đang cái gì ? – Đông Triều nhích tới gần.



Dận Tường thì thào :



-Trong cung... có một tú nữ đang... ngấp nghé… Tứ ca.



Đông Triều há hốc miệng :



-Sắp có cây mọc trên mây sao ?



Dận Tường gằn giọng :



-Thật đấy. Ta đã tận mắt chứng kiến đến ba lần rồi.



-Ai vậy ?



-Đó là tú nữ hầu trong cung Đức phi. Ta thấy rõ cách nàng ta nhìn Tứ ca. Con mèo mù cũng nhận ra.



Đông Triều vẫn giữ nguyên giọng điệu và khẩu hình :



-Sắp có cây mọc trên mây sao ?



Dận Tường đập bàn, gằn giọng :



-Nha đầu, ta nói thật đấy. Ta tự hỏi có nên đứng ra làm mai cho họ không…



Đông Triều nghe vậy, mặt tái cả đi. Nàng thở dốc :



-Không thể vậy ! Tứ gia đã có các phúc tấn rồi, nàng ấy sẽ khổ cả đời mất. Nàng ta cũng sẽ làm khổ nhiều người.



-Người ta đã quyết rồi mà. Vả lại, nghe phong thanh rằng nàng ta định làm điều gì đó cho Tứ ca nữa. Ta nghĩ mình nên giúp…



Khuôn mặt Đông Triều đang tái nhợt, tự dưng đỏ bừng. Nhưng quái lạ là giọng nàng lạnh đi :



-Thập tam gia !



-Hả ?



-Tú nữ đó là ai ?



Đông Triều gặn hỏi Dận Tường bằng mọi cách. Dận Tường không trả lời, chỉ cười cười. Đông Triều nhăn mặt :



-Tôi nghiêm túc đấy.



-Đương nhiên là nghiêm túc rồi. – Dận Tường bật cười. – Ngươi đang ghen mà.



-Thập tam gia !



Dận Tường trông điệu bộ Đông Triều, biết nàng sắp trở qua câu hỏi mẹo thường ngày để hỏi cung mình. Biết mình không có kinh nghiệm để chống đỡ những câu hỏi này, Dận Tường bịt tai ngay. Đông Triều nhìn xoáy vào mắt chàng ta một lúc lâu. Dận Tường nhắm tịt luôn cả hai mắt. Khi chàng ta mở mắt ra, Đông Triều đã biến đâu mất. Dận Tường lật đật chạy đi tìm. Chạy ra cửa thì cửa khóa.



-Nha đầu ! – Dận Tường đập cửa. – Này !



Đông Triều đứng chặn ngay cửa :



-Thế nào ? Ngài định thế nào ?



-Nha đầu ! Ngươi quên đóng cửa sổ rồi !



Đông Triều mỉm cười :



-Nếu ngài muốn mất mặt thì cứ việc, chung quanh đây có nhiều gia nhân lắm.



-Nha đầu. – Dận Chân bước tới.



-Vâng ?



-Thập tam đệ đâu ?



Đông Triều cười cười. Dận Chân nghiêm mặt nhìn nàng :




-Nha đầu, thả Thập tam đệ ra !



-Nhưng...



-Quá lắm rồi !



Đông Triều miễn cưỡng mở khóa cho Dận Tường ra. Dận Chân nói với Đông Triều :



-Nha đầu, ta biết muội không vừa lòng chuyện đó. Ta cũng chẳng lấy làm hay ho gì.



Đông Triều được thể, nói luôn :



-Muội không chấp nhận chuyện có thê thiếp nhiều thế mà cứ nạp thêm.



-Nhưng như thế là phụ lòng người ta ! – Dận Tường cãi.



Đông Triều nói :



-Mất lòng trước được lòng sau. Nếu nạp thêm, chẳng những làm khổ nàng ta, còn khổ cả các phúc tấn, đặc biệt là đích phúc tấn !



-Cả trắc phúc tấn chứ nhỉ ? – Dận Tường tỏ ‎vẻ châm chọc.



Dận Chân trầm ngâm hồi lâu rồi nói :



-Thập tam đệ, nha đầu này rất thương A Nghi, ta thiết nghĩ đệ cũng nên như vậy.



A Nghi ? Đông Triều với Dận Tường ngớ người ra. Cả hai chẳng hiểu chuyện gì, Triệu Giai Nghi có liên quan gì đến việc này đâu ? Chợt, Đông Triều ngộ ra rằng...



-Nha đầu này không cho đệ nạp tú nữ đó làm trắc phúc tấn đâu. – Dận Chân nói đúng những gì Đông Triều dự đoán.



Đông Triều thở ra một hơi, kèm với cả gánh nặng trong lòng mình. Đông Triều giương mắt lên thách thức với Dận Tường :



-Tôi sẽ tìm cách thuyết phục A Nghi từ chối. Ngài đừng có hòng.



Dận Tường chớp mắt :



-Tứ ca, chẳng lẽ Tứ ca không biết tú nữ đó...



Dận Tường chưa hết câu thì bị buộc phải dừng lại để thét lên một tiếng. Đông Triều lén ra sau đấm vào huyệt bên hông chàng ta. Tuy lực Đông Triều dùng rất nhẹ nhưng đủ để Dận Tường rên rỉ. Đông Triều giả bộ tội nghiệp :



-Ôi, Thập tam gia, tôi nghĩ ngài nên đi tới chỗ ngự y. – Nàng gầm gừ. – Trước khi bị đau thêm lần nữa.



Dận Tường chỉ tay vào mặt Đông Triều :



-Nha đầu... nhớ... – Rồi loạng choạng đi khỏi.



Đông Triều le lưỡi trêu chàng ta.



-Nha đầu. – Dận Chân hỏi. – Có đủ giấy xếp hoa không ?



Đông Triều mỉm cười :



-Đủ chứ ạ !



Lo đầy đủ cho chỗ giấy để xếp hoa, Đông Triều vướng phải một vấn đề khác. Con dao nàng quen sử dụng để cắt giấy cùn mất. Đông Triều thử mài đi mài lại mãi mà chẳng được như ‎mong muốn.



-Đã tới hạn rồi sao ? – Đông Triều cắt thử một mảnh vải vụn và kết quả chẳng tốt đẹp gì.



Xảo Tuệ không hiểu Đông Triều chê con dao chỗ nào. Dao vẫn rất sắc, chỉ cắt sai theo ‎dự định của Đông Triều có vài li. Xảo Tuệ khẽ khàng :



-Phu nhân, con dao vẫn rất sắc mà.



-Sắc ư ? – Đông Triều ngắm nghía con dao rồi trỏ tờ giấy nàng vừa lấy dao rạch. – Nó đã làm hỏng tờ giấy xếp kia. Hỏng rồi !



-Tiện nữ kính chào gia ! – Gia nhân chỗ Đông Triều nói.



Dận Chân bước vào. Xảo Tuệ vội vàng thi lễ. Đông Triều còn ấm ức với con dao nên chưa đứng dậy hành lễ. Xảo Tuệ hốt hoảng, ra ám hiệu cho Đông Triều. Dận Chân khẽ lắc đầu, xua tay, ngầm bảo Xảo Tuệ lui ra. Xảo Tuệ run rẩy, sợ chủ bị Dận Chân phạt nhưng phong thái Dận Chân vẫn rất điềm tĩnh nên cũng yên tâm lui ra.



-Nha đầu. – Dận Chân lên tiếng. – Có chuyện gì vậy ?



Đông Triều giật mình. Nàng bỏ con dao xuống, cúi đầu thi lễ. Dận Chân nói :



-Đứng lên đi. Có chuyện gì mà muội thất thần vậy ?




Đông Triều đưa con dao ra, nói :



-Con dao này không còn sắc nữa. Cắt hết chính xác rồi.



Dận Chân ngắm nghía con dao, gật gù :



-Đã cùn rồi.



-Muội không còn kinh phí để làm dao mới nữa, chỉ còn đủ tiền để mài thôi.



Dận Chân trầm ngâm một lát rồi nói :



-Ta biết có một chỗ mài dao rất tốt.



-Dẫn muội đi đi ! – Đông Triều van nài.



-Được, cải nam trang rồi theo ta, ta chờ ở ngoài.



Đông Triều hơi chột dạ. Dận Chân bắt nàng cải nam trang, tức là nơi ấy không phải chỗ trong Hoàng cung. Đông Triều mạo muội hỏi :



-Chỗ đó của chị Phong Di giới thiệu phải không ạ ?



Dận Chân quay lưng, thẳng bước đi thay cho câu trả lời.



-Kệ huynh.



Đông Triều quay ra cắt đặt mọi việc cho Xảo Tuệ rồi cải nam trang, ra chỗ Dận Chân đợi sẵn. Lần này không đi bằng xe ngựa như lúc đến Phúc phủ mà đi bằng ngựa. Dận Chân vận trang phục giản dị hơn mọi hôm dù mọi hôm chàng đã hay vận trang phục giản dị. Hôm nay Dận Chân vận vải thô và đi ngựa.



-Đi ! – Dận Chân đưa tay ra.



Đông Triều nắm lấy tay chàng, leo lên lưng ngựa. Dận Chân nói :



-Có gì thì ôm ta cho chặt.



-Vâng ạ !



Dận Chân thúc ngựa đi. Nơi mài dao ở ngoại thành. Đông Triều để ‎tâm một chút, thấy tất cả những gì tốt đẹp đối với Dận Chân đều ở ngoài bức tường của Tử Cấm thành. Ngựa phi được ba tuần trà, Dận Chân cho thắng ngựa.



-Huynh không đùa muội chứ ?



Chỗ mài dao Dận Chân nói là căn nhà lá, được vây xung quanh bởi hàng trăm ngôi mộ không tên. Khói rèn và khói của hương đốt xông lên trời cùng lúc. Dận Chân xuống ngựa trước.



-Người thợ nói rằng cái nghề của lão đã gián tiếp giết chết nhiều người nên gặp ai chết dọc đường, lão đều mang về chôn. – Dận Chân đỡ Đông Triều xuống.



Đông Triều nói :



-Vậy thì lão đừng mài nữa.



-Lão không mài nữa thì lấy đâu nơi tốt cho muội mài dao ?



-Nhiều lúc thấy rắc rối nhỉ ? – Đông Triều thở dài.



Dận Chân đập cửa :



-Ông lão, có khách đây !



Không có ai trả lời. Dận Chân đập cửa lần nữa :



-Ông lão !



Đông Triều bán tín bán nghi. Nàng đạp cửa. Đằng sau cánh cửa, có một ông lão độ tuổi trung niên nằm sóng xoài trên nền, trên người lênh láng máu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi