HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CỨU HỎA HẰNG NGÀY

Đại Tề, Đông Đô.

Mưa dầm liên miên suốt một tháng trời, cuối cùng hôm nay trời cũng sáng tỏ, Nguyễn Âm suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình sẽ bị mốc như thế này.

Tỳ nữ Tiểu Hà mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, cho người thay người chiếc chăn bông sạch sẽ. Bởi vì trời mưa nên mọi thứ trong phòng như được bao bọc trong một tầng ẩm thấp.

Tiểu Hà bận tới bận lui, khuôn mặt thanh tú cũng dần dần đỏ lên, nàng cầm lấy khăn tay bên eo tùy tiện lau vài cái rồi tới bên cạnh Nguyễn Âm nói: “Trong phòng đang dọn dẹp, không bằng cô dời bước đến tiểu viện ngồi đi.”

Nguyễn Âm nhắm hờ hai mắt, vẻ mặt lười biếng, chỉ thấy lông mi nàng như một bức tranh được vẽ bằng mực tàu, khuôn mặt như cánh hoa đào, tựa như trăng non. Chiếc váy dài màu hồng thắt eo khoe ra vòng eo nhỏ nhắn làm tôn lên dáng người của nàng.

“Cuối cùng trời cũng trong trở lại rồi, Tiểu Hà, không bằng chúng ta lẻn ra ngoài chơi đi?” Hai mắt của Nguyễn Âm đột nhiên sáng lên.

Tiểu Hà nhìn tiểu thư với vẻ mặt khó khăn: “Ông lớn đã phân phó xuống dưới nói không cho cô ra ngoài.”

Nghe vậy Nguyễn Âm tức giận đến mức giơ tay lên định đập bàn, Tiểu Hà nhanh chóng nằm lên bàn cầu xin thương xót: “Cô của ta ơi, người buông tha cho cái bàn này đi, trong tháng này đã đổi hai mươi ba cái bàn rồi, ông lớn nói nếu người còn dám đập hư bàn thì sẽ để người tự làm một cái.”

Tay của Nguyễn Âm đóng băng trên không trung, cuối cùng chậm rãi di chuyển đến sau đầu: “Ta chỉ muốn gãi đầu thôi, em suy nghĩ nhiều quá.”

Tiểu Hà thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà tiểu thư không tiếp tục bốc đồng.

Nguyễn Âm bước nhanh ra sân, nàng vươn vai đi về tiểu đình trong viện. Sau khi ngồi xuống  trong viện nàng liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn bàn đá, khóe môi cong lên.

Bàn đá rất nặng, nhưng Nguyễn Âm chỉ cần dùng một tay nhấc lên một cách dễ dàng. Đặt bàn đá và ghế đá ở nơi có ánh mặt trời chiếu vào trong viện, Nguyễn Âm đặt đệm lên ghế đá rồi nheo mắt ngồi xuống bàn phơi nắng.

Tiểu Hà bưng trà tới tình cờ nhìn thấy cảnh này, nàng ấy sợ tới mức vội vàng đặt trà xuống: “Sao cô lại di chuyển bàn đá ra chỗ khác vậy.”

“Ta muốn phơi nắng.” Nguyễn Âm thoải mái thở dài.

“Ông lớn nói đừng dùng sức bừa bãi, nếu bị phát hiện sẽ bị cấm túc.” Tiểu Hà vội vàng nói.

Nguyễn Âm ngước nhìn nàng và thở dài, “Ta bây giờ có khác gì bị cấm túc đâu?”

Nguyễn Âm trời sinh có sức mạnh to lớn, có thể nhẹ nhàng biến một viên đá thành bột, có thể dễ dàng trèo lên một ngọn cây cao chót vót, chưa kể còn có thể trực tiếp làm người khác bị thương khi tiếp xúc với mình.

Lúc đầu Nguyễn Âm không thể kiểm soát sức mạnh của mình, hầu như tất cả những ai tiếp xúc với nàng đều sẽ bị thương ở các mức độ khác nhau, cuối cùng chính anh trai đã giúp nàng kiểm soát sức mạnh của mình.

Ít nhất khi vỗ vai ai đó cũng sẽ không đến mức khiến người ta gãy xương.

Cũng vì sức mạnh trời sinh này mà lời đồn về nàng ở Đông Đô nhiều lắm, cho dù nàng có ngoại hình đẹp đi chăng nữa thì vẫn không thể gả ra ngoài khi đủ mười tám tuổi được. 

“Đó là bởi vì cô làm cho tiểu thơ nhà họ Giang sợ đến mức hôn mê bất tỉnh, đến nay còn ốm đau nằm trên giường.” Tiểu Hà bình tĩnh nói.

Nói đến vấn đề này, Nguyễn Âm cảm thấy đau lòng, “Do nàng ta nói xấu ta trước.”

Tuần trước nàng tham gia yến hội, tiểu như nhà họ Giang kia chế nhạo Nguyễn Âm là gái lỡ thì không thể gả đi được, Nguyễn Âm nghe thế bắt một con sâu bỏ vào trong cổ áo của nàng ta, ai ngờ chỉ có như vậy đã dọa nàng ta sợ đến mức ngất đi.

“Mặc dù ông lớn đã ở trong cung mấy ngày nay, nhưng nếu ngài ấy trở về thì không chừng cô sẽ phải đứng tư thế kim kê độc lập đấy.” Tiểu Hà nhắc nhở.

*Kim kê độc lập từ gốc là 金鸡独立, là một dạng đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau. Trong yoga có thể hiểu nó như Virksasana.

Nguyễn Âm nhớ lại cảm giác khó chịu khi làm động tác kim kê độc lập, ngay lập tức thu lại tất cả những suy nghĩ chạy ra ngoài chơi. Nàng oán hận liếc nhìn Tiểu Hà, sau đó đứng dậy nói: “Vậy ta tìm u trò chuyện.”

Tiểu Hà khuyên được vị đại phật này trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bàn đá ghế đá nàng vội sai vài người hầu di chuyển nó về chỗ cũ.

***

Nguyễn Âm chạy thẳng vào trong sân chỗ mẹ Nguyễn ở và kêu lên từ xa, “U ơi!”

Lúc này mẹ Nguyễn đang thêu hà bao, thấy Nguyễn Âm bước vào, mặt mày bà dịu dàng nở một nụ cười, vội bảo bà vú bên cạnh mang điểm tâm và trà lên, phân phó xong mới hỏi: “Sao bây giờ lại đến đây?”

“Ở trong sân chán lắm rồi.” Nguyễn Âm nhìn chằm chằm hà bao trong tay mẹ Nguyễn hỏi, “U thêu cái này làm gì, không phải trong nhà còn có tú nương và hạ nhân à?”

“Có chút thời gian rảnh rỗi nên nương thêu nó cho thầy bay. Cái hà bao cũ đã mang nửa năm, cũng đã cũ lắm rồi nên u muốn thêu một cái khác cho thầy.” Mẹ Nguyễn nói chuyện nhưng động tác tay vẫn không hề dừng lại.

Nguyễn Âm ghen tị nhìn hà bao, bất mãn nói: “U bất công quá, u chỉ biết thêu cho thầy thôi,  không chịu thêu cho con một cái.”

“U thêu cho con vài cái rồi còn gì, nhưng con có mang cái nào đâu.” Mẹ Nguyễn liếc nàng một cái.

Nguyễn Âm ngượng ngùng cười, thấy mẹ Nguyễn đang thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ mà lòng ngứa ngáy, đưa tay ra hứng thú nói: ” U để con thêu thử một cái đi.”

Thân thể của mẹ Nguyễn vô hình run lên, “Đừng, con cứ ngồi nhìn đi.” Bà nhớ những cây kim nào từng bị Nguyễn Âm chạm vào đều không còn nguyên vẹn.

Bị mẹ Nguyễn cự tuyệt, Nguyễn Âm đành phải thành thật ngồi đó vừa ăn vặt vừa uống trà, nàng nhớ tới dáng vẻ lo lắng của Nguyễn Thiên Hồng mấy ngày trước liền hỏi: “Thầy vào cung đã ba ngày rồi, sao còn chưa về nữa? “

Bàn tay đang cầm kim của mẹ Nguyễn dừng một chút, sau đó trở lại trạng thái tự nhiên, “Đây là chuyện của triều đình, u cũng không biết.”

Trong lòng Nguyễn Âm đã có những hình dung đại khái, hai năm nay sức khỏe của Hoàng Đế ngày càng sa sút, một thời gian trước còn bệnh nặng, sau này phải dựa vào Thái Y viện để duy trì mạng sống.

Đương nhiên người bình thường không biết những chuyện này, nhưng nàng có một người anh trai là thống lĩnh cấm vệ quân đương triều cho nên biết nhiều hơn những người khác một chút.

Gần đây Đông Đô được canh phòng nghiêm ngặt hơn trước, việc kiểm tra cổng thành cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Anh trai Nguyễn Thư Ý của nàng đã ở bên ngoài mười ngày liên tiếp, có thể thấy được đã xảy ra chuyện lớn.

Nguyễn Âm đoán được đại khái nhưng trong lòng nàng cũng không dễ chịu, hoàng đế hiện tại chính là minh quân, dưới sự cai trị của ngài ấy Đại Tề ngày càng thịnh vượng, dân giàu nước mạnh.

Chưa kể phụ thân nàng thân là thái phó, vốn có quan hệ thân thiết với hoàng đế, lúc nhỏ nàng cũng gặp qua vài lần, hoàng đế cũng đối xử với nàng rất tốt. Nếu thật sự là như vậy thì nàng cũng không dám nghĩ tới nữa.

***

Trong cung điện hơi âm u, mùi thơm của long diên hương không thể che lấp được mùi thuốc đông y nồng nặc. Cung nhân quỳ trên mặt đất bên cạnh long sàn, bầu không khí trầm mặc đáng sợ.

Gần đó có một cậu bé chừng mười ba tuổi đang quỳ trên mặt đất, diện như quan ngọc, môi đỏ răng trắng nhưng nét mặt căng thẳng và đôi mắt đỏ hoe, lại cắn răng không dám rơi một giọt nước mắt nào.

*Diện như quan ngọc(面如冠玉): Mặt như ngọc trên mũ. Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc, chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp

Mặc dù hoàng đế chưa đến bốn mươi nhưng mái tóc bạc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt rất nhiều khiến ông ấy trông càng thêm già dặn.

“Thầy.” Hoàng Đế thở hổn hển gọi một tiếng.

Nguyễn Thiên Hồng tiến lên một bước, cất giọng khô khốc, “Thần ở đây.”

“Thầy có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt trẫm đã hỏi gì không?” Hoàng đế nói rất chậm, như thể đã dùng hết sức lực.

Nguyễn Thiên Hồng nhớ năm đó hoàng đế mới mười tám tuổi, chỉ là một thiếu niên hăng hái nên đã hỏi ông một câu.

“Vị vua sáng suốt nên thế nào.” Nguyễn Thiên Hồng nhẹ nhàng đáp.

Hoàng đế nhìn Nguyễn Thiên Hồng, biểu hiện như thể một học trò hỏi thầy của mình, “Vậy bây giờ trẫm đã làm được.”

Nguyễn Thiên Hồng nghẹn họng, nghiêm giọng nói: “Đương nhiên ngài ngự đã làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.”

Hoàng đế nở nụ cười mãn nguyện như một đứa trẻ được khen ngợi, “Trẫm rất biết ơn công lao dạy dỗ của thầy trong nhiều năm qua, cũng mong sau này thầy tiếp tục phụ tá Sơ Nguyệt.”

Lời ủy thác bình thường làm toàn thân Nguyễn Thiên Hồng không khỏi run lên, hốc mắt cũng đỏ bừng.

“Đây là lần đầu tiên trẫm thấy thầy như thế này, trông có chút mới mẻ.” Hoàng đến trêu chọc bằng giọng điệu yếu ớt, “Người đều sẽ chết đi, mà trẫm cũng coi như được giải thoát rồi, thầy nên vui mừng cho trẫm mới phải.”

Nguyễn Thiên Hồng làm sao có thể vui được? Ông cay đắng hé môi, nhưng không nói được lời nào.

“Sơ Nguyệt.” Hoàng đế hướng về Bạch Sơ Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, “Đại Tề sẽ giao cho con.”

Bạch Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.

Nói một hồi, hoàng đế hít sâu một hơi, giọng nói trở nên yếu ớt hơn, “Trẫm nhìn thấy Khê Nhân rồi, hóa ra nàng ấy luôn đợi trẫm, đừng sợ, trẫm đến đây…”

Hai mắt Hoàng đế trống rỗng, hô hấp trở nên gấp gáp, toàn thân không ngừng run nhẹ.

“Đức cha!”

“Ngài ngự!”

Nhưng một hồi, trên giường không còn động tĩnh gì nữa.

Nguyễn Thiên Hồng và Phúc công công đều quỳ xuống, cung điện im lặng, bầu không khí buồn tẻ bao trùm khắp nơi khiến người ta không thở nổi.

Một lúc sau, giọng nói mệt mỏi của Nguyễn Thiên Hồng nhẹ nhàng phát ra, “Phúc công công.”

Phúc công công đứng dậy lui ra ngoài điện, bên ngoài đại sảnh, bên ngoài điện mênh mông toàn là người quỳ, ông lớn tiếng tuyên bố: “Thánh thượng băng hà!”

Ngay lập tức thần tử bi thương, cung phi khóc đến tắt thở, âm thanh ngoài điện cũng dần trở nên ồn ào.

Trong điện yên tĩnh, Nguyễn Thiên Hồng bước tới đỡ Bạch Sơ Nguyệt, chịu đựng sự bi thương nói: “Ông hoàng cả, tiếp theo chúng ta có rất nhiều việc phải làm.”

***

Không bao lâu toàn bộ Đông Đô đều biết chuyện này, cấm vệ quân giới nghiêm toàn thành, cả Đông Đô như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, nặng nề, áp lực.

Nguyễn Âm đang nói chuyện với mẹ Nguyễn, quản gia của nhà họ Nguyễn vội vàng chạy tới, “Thưa bà, thưa cô, bây giờ khắp nơi trong thành đều là cấm vệ quân.”

“Cái này …” Mẹ Nguyễn ngừng thêu hà bao.

Quản gia cúi đầu: “Thánh thượng băng hà…”

Điểm tâm Nguyễn Âm vừa cầm lên cũng rơi xuống, nàng không ngờ tin tức này lại đến nhanh như vậy.

“Cậu nhà đang tuần tra ở gần đây, bảo thị vệ đưa tin đến, bây giờ ông lớn rất bận, tạm thời không thể về nhà. Trong thành hơi hỗn loạn nên tốt nhất là đừng ra ngoài.” Quản gia lại nói thêm.

Mẹ Nguyễn thở dài: “Ra vậy, ngươi đi xuống trước đi.”

Nguyễn Âm vẫn còn đắm chìm trong cú sốc vừa rồi, có đôi khi rõ ràng chúng ta có thể đoán trước được điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng khi nó thực sự xảy ra vẫn không thể thừa nhận nổi

Vị hoàng đế từng khen ngợi sức mạnh trời sinh của nàng đã ra đi như vậy…

_________

Tác giả có lời muốn nói: Mở hố truyện cổ đại nào ~ lại là tình chị em (tui cũng không biết vì sao lại cố chấp với tình chị em như vậy [che mặt]), dù sao cũng là ngọt ngọt ngọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi