HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 35: ĐẤU TRÍ ĐẤU DŨNG

Editor: Luna Huang

Bạch Liên thấy Vu Xá Nguyệt sắp ngủ, nhịn không được quay không khí bóng tối liếc mắt, trong lòng không cầm được lẩm bẩm: Thật là, ngay thời điểm ngủ ngon nhất lại gọi mình, nàng toán một người nào a!
Vu Xá Nguyệt nằm ở trên giường híp mắt, nhìn gò má của Bạch Liên, nhìn chằm chằm miệng lầm bầm của nàng một hồi. Sau đó khinh cười rộ lên, nếu như tất cả mọi người cùng Bạch Liên một dạng, vậy nàng sẽ không buồn.
Một đêm này cũng coi như tường an vô sự, Bạch Liên trên đường quá hai lần, Vu Xá Nguyệt đều ở lúc nàng động mà tỉnh lại.
Lần đầu tiên, Bạch Liên thận trọng trong phòng đi vòng vo hai vòng, không biết nhìn cái gìđó. Lần thứ hai nàng chỉ làđứng dậy đi hai bước rồi ngồi trở lại, tiếp tục dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật.
Vu Xá Nguyệt có thể phát hiện cửđộng của Bạch Liên, thế nhưng Bạch Liên nhưng không biết Vu Xá Nguyệt tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, cũng là Vu Xá Nguyệt tỉnh trước, nàng vẫn duy trì thói quen sinh hoạt tốt nhất, trạch nữ sát thủ hậu cần cùng trạch nữ thông thường không giống a.

Vu Xá Nguyệt sau khi tỉnh lại chỉ thấy Bạch Liên dựa vào đầu giường ngủ ngon, liền hung hăng đá Bạch Liên một cước. Bạch Liên đang ngủ kinh hô một tiếng, mặt hướng trên mặt đất nhào tới, sau đó hốt hoảng bò dậy.
Vu Xá Nguyệt ngồi lên, đầu mày ngả ngớn “Ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng?”
“Không, không có. Ta không có.” Bạch Liên có chút hoảng trương “Tiểu thư ta, ta giữ một đêm, không ngủ… Người, người hiện tại rời giường sao.”
“Ân, hôm nay sớm một chút đi ra ngoài, đưa địa phương này cho người dọn.”
Vu Xá Nguyệt rửa mặt, như trước ăn mặc quần áo cũ hôm qua.
Bạch Liên vẫn đã cảm thấy sáng sớm hôm nay không đúng lắm, nhưng là vừa sờ không trúng đến cùng làm sao. Ngưng nhi gọi người mang đồăn sáng tới cũng cảm giác được Bạch Liên không đúng lắm, còn nhìn nhiều nàng hai mắt.
Vu Xá Nguyệt ăn xong, đểđũa xuống vấn “Ngươi đêm qua không ngủ?”
Bạch Liên hoàn hồn, lập tức đáp “Đúng vậy.”
“Vậy một hồi Ngưng nhi đi với ta đến chỗ tổ mẫu, ngươi trở về nghỉ một lát đi. Nhớ kỹ gọi Ti Ti cùng Tiểu Linh dọn dồ dùng được ra ngoài, người nhân gia đến, miễn cho trễ nãi.”
“Vâng…” Trong lòng Bạch Liên một trận dỗi, thế nào đến chỗ lão phu nhân tốt như vậy sẽ không để cho nàng đi! Một hồi công tượng nhiều như vậy, nàng làm sao có thể an an tâm tâm ngủ a!
Sau đó Vu Xá Nguyệt lĩnh Ngưng nhi vui vẻ ra cửa, Bạch Liên không vui liếc mắt Ti Ti cùng Tiểu Linh đang thu dọn đồđạc một cái, tức giận mới nói “Được rồi được rồi chớ thu thập, nào có cái gì tốt còn dùng được! Bảo công tượng đều ném đi!”
Ti Ti cùng Tiểu Linh quái dị liếc nhau.
——
Quần Tinh trai.
Lão thái thái đang cùng Vu Lệ Hương nói chuyện, chợt nghe một tiếng nhẹ nhàng “Tổ mẫu buổi sáng tốt lành ~” Nhẹ nhàng tiến đến, Vu Xá Nguyệt người còn chưa vào cửa, thanh âm hỉ tư tưđến trước.
Nghe thấy thanh âm hỉ khí, lão phu nhân không có cách nào khác tâm tình không tốt. Nàng nhìn thấy Vu Xá Nguyệt đẩy cửa mà tiến đến, trên mặt lộ ra một nụ cười thật to. Vu Xá Nguyệt không có thái ký trên mặt thủy linh động nhân, thấy lão phu nhân trong lòng hỉ tư tư.

Vu Lệ Hương trước đang cùng lão phu nhân nhàn thoại, lúc này cũng cười chào hỏi Vu Xá Nguyệt “Tam tỷ tỷ, đây là cái gì gió gì thổi ngươi tới, thật không nghĩ tới tam tỷ tỷ còn có thời gian chủđộng tới thăm tổ mẫu.”
Lời nói này của nàng tuy rằng chua ngoa, nhưng Vu Xá Nguyệt tựa hồ không nghe được, vào cửa trực tiếp chạy tới chỗ lão phu nhân, cười hì hì nói “Ta đây không biết thế nào, hai ngày này tỉnh táo lại, đặc biệt nhớ tổ mẫu.”
“Ngươi đã khỏe so với cái gì cũng tốt.” Lão phu nhân chào hỏi nàng “Ngươi mau tới xem một chút, ta và tiểu tứ vẫn còn chọn xiêm y cho ngươi, ngươi tựđến rồi.”
Vu Xá Nguyệt đi tới trước bàn, dán chặt lão phu nhân, nhìn y sam cùng hộp trang sức than thở “Nha! Thật làđẹp mắt! Rất đa tạ tổ mẫu.”
Lão phu nhân thấy nàng không có chạy đến chỗ y phục đồ trang sức, mà là kéo mình, trong lòng thoải mái rất nhiều. Nàng phủi phủi quần áo nói “Đây là tối hôm qua phường đưa tới, hiện làm chậm, trước ăn mặc những thứ này đi.”
Vu Lệ Hương đang ngồi ở ghế trên các xiêm y gần nhất, cười xen mồm “Tổ mẫu thật tốt với tam tỷ tỷ, bình thường chúng ta một hai tháng cũng không có nhiều như vậy ~”
Vu Xá Nguyệt lúc này nhìn tứ muội muội này nhiều vài lần, đây là nàng lần đầu tiên cùng Vu Lệ Hương trực tiếp nói. Trước lúc này nàng còn không biết vị này tứ muội là cái phẩm hạnh gì, ngày hôm nay phải nhìn kỹ một chút.
Nhưng màánh mắt của Vu Lệ Hương căn bản không thấy người khác, ánh mắt của nàng đều đặt ở trên y phục, Vu Xá Nguyệt tựa hồở trong mắt nàng nhìn thấy một tia hướng tới.
Nàng đương nhiên là hướng tới, Vu Lưu Vân sống an nhàn sung sướng ngủ nướng chưa bao giờ sáng sớm thỉnh an, Vu Tịnh Hoa bị cấm túc trong viện, còn lại mấy người đều là héo úa, đương nhiên nàng đắc ý nhất.
Nàng sáng sớm cứ tới đây xum xoe, không nghĩ tới còn vừa vặn thấy phường tống y phục, người gặp có phần. Tổ mẫu tính sao cũng có thể cho bản thân một chút. Thực sự không được nàng chủđộng xin, Vu Xá Nguyệt kẻ ngu si ai cũng sợ, vậy cũng có thể chủđộng đi.
Vu Xá Nguyệt không sai biệt lắm đoán ra nghĩ cách của Vu Lệ Hương, bất quá nàng từ trước đến nay làđúng loại tiểu cô nương tâm tư xuy chi dĩ tị này. Nàng vội vàng làm đại sự sinh tử tồn vong, không rảnh cùng tiểu nha đầu này phản ứng, vẫn là gạt lão thái thái quan trọng nhất.

Vu Xá Nguyệt bỏ quên chờđợi của Vu Lệ Hương, tự mình lôi kéo tay áo của lão phu nhân mà bắt đầu làm nũng “Ai nha ~ tổ mẫu ngươi thật sự là quá tốt! Y phục này đủ cho Nguyệt nhi mặc một năm ~ Nguyệt nhi chưa thấy qua quần áo đẹp mắt như vậy ~”
Lão phu nhân bị nàng dụ trực nhạc a “Ngươi sỏa hài tử này, y phục mùa hè sao có thể mặc mùa đông a! Sau này làm tiếp cho ngươi.”
“Nha! Còn làm tiếp ý phục a!” Vu Xá Nguyệt mặt lộ vẻ kinh ngạc, kích động lôi tay của lão phu nhân “Nguyệt nhi còn tưởng rằng.. Thực sự là cảm tạ tổ mẫu! Tổ mẫu ngươi thế nào tốt như vậy a! Nguyệt nhi, Nguyệt nhi áy náy ~”
Vu Xá Nguyệt sát ngôn quan sắc, diễn vừa đúng, nhìn lão phu nhân trong lòng run lên, lại có chút xấu hổ. Nàng cư nhiên quên mất, trong phủ này trên dưới bình thường “Quên” cấp chi phí cho Vu Xá Nguyệt. Quan trọng nhất, hài tử này không truy vấn vì sao thiếu chi phí, hôm nay tiếp tế tiếp viện tiếp tế tiếp viện nàng trái lại còn phải cảm tạ bản thân…
Trong lòng lão phu nhân không biết là cảm giác gì, dù cho Vu Xá Nguyệt cửđộng như vậy có thể là bởi vìđầu óc còn sỏa, nhưng chính là sỏa hài tử mới để cho nàng cảm động a.
Nàng vỗ vỗ tay của Vu Xá Nguyệt ôn nhu nói “Được rồi được rồi, đây đều là bù cho ngươi, sau này a tổ mẫu cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ. Ngươi là tiểu tâm can của tướng phủ ta.”
Vu Lệ Hương bĩu môi, không nhịn được thâu mắt trợn trắng. Dù cho nàng tuổi còn nhỏ nhưng cũng làđã hiểu, tổ mẫu đây là không dựđịnh chia đồ!
Vu Xá Nguyệt cười híp mắt lại “Ân! Nguyệt nhi thích tổ mẫu nhất, ngoại trừ tổ mẫu, người khác đều phải xếp sau! Có tổ mẫu ở, bát hoàng tử kia cũng không dám tới Nguyệt nhi giết!”
Lão phu nhân nghe nàng nhắc tới chuyện hôm qua, thở dài nói “Ngươi nha ~ yên tâm đi. Bát hoàng tử không nhúc nhích được tướng phủ.” Hôm nay tam cô nương trở nên thảo nhân thích như vậy, đó chính là một, há là một hoàng tử phế vật có thể nhúng chàm. Tôn nữ nàng xem trọng, vậy sau này đều là tài phú của tướng phủ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi