HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 49: ĐẾN ÉP TRẢ NỢ

Editor: Luna Huang

Vẫn còn tại chỗ Bạch Liên kêu la giùng giằng từ trong lòng sai vặt ra, nàng tức hô to một câu: “Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!” Sau đó chính là một cái tát bay tới.
Một thanh âm thanh thúy vang lên a, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi ra ngoài xa như vậy đều nghe chân chân thiết thiết.
Sai vặt bị tát không để ý tới Vu Xá Nguyệt, hắn kinh ngạc dùng một tay bụm mặt, chỉ vào chỉ vào Bạch Liên hô to: “Ngươi cư nhiên đánh ta? Ngươi mới không biết xấu hổ! Rõ ràng là chính ngươi nhào tới!”
“Ngươi bớt ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi biết ta là ai không!” Bạch Liên dù sao cũng là một nữ tử cổ đại bảo thủ, giữa ban ngày bị người ôm, đem nàng tức tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng.
Nhưng sai vặt là người của khố phòng a, người khác nịnh bợ hắn còn không kịp, tỳ nữ này lại vẫn dám đánh hắn! Hắn khí thế hung hăng đi vào vài bước cả giận nói: “Ta quản ngươi là ai! Chính là ngươi không tự kiềm chế!”
Bạch Liên đã hổn hển, nàng không chút nào thối lui rống trở lại: “Ngươi đi hỏi thăm một chút! Bạch Liên ta là người bên cạnh đại phu nhân! Tin đại phu nhân rút đầu lưỡi của ngươi hay không!”
Tại thời khắc khẩn yếu này, Bạch Liên tự xưng là người của đại phu nhân, không chỉ là tức giận thốt ra, cũng là bởi vì nàng ngay từ đầu khinh thường địa vị của Vu Xá Nguyệt.

Trong cơn tức giận Bạch Liên còn muốn đưa tay lên đánh người, nhưng sai vặt này đã là có phòng bị, hắn không có khách khí, một tay hất tay của Bạch Liên, còn hung hăng đẩy nàng một cái. “Ta tưởng là ai không biết xấu hổ như vậy! Nguyên lai là Bạch Liên cô nương a!”
Bạch Liên ngồi dưới đất, có chút kinh ngạc, ý tứ của người này là hắn nhận biết mình? Nhận biết mình còn dám động thủ? Bất quá nhận thức là tốt rồi, Bạch Liên ngước cổ cười nhạt, “Hừ, biết ta là ai ngươi còn dám động thủ!”
Nhưng mà trên mặt sai vặt biểu tình thập phần khoa trương, “Ôi ~ toàn bộ hạ nhân quý phủ người nào không biết đại danh của Bạch Liên cô nương, nghe nói người trần truồng đều bị tất cả hộ viện nhìn thấy. Ngươi trái lại còn không biết xấu hổ gọi Bạch Liên, thực sự là không ngại mất mặt!”
“Ngươi câm miệng!” Hai mắt Bạch Liên trợn tròn, tức giận quát lên “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi ít vu hãm ta!”
Bên kia Ngưng nhi bị Vu Xá Nguyệt lôi kéo đi thật xa, nghe động tĩnh còn vẫn quay đầu lại nhìn quanh, trong miệng tấm tắc nói: “Hắn cư nhiên đánh nữ… Tiểu thư, người lại là cố ý?”
Vu Xá Nguyệt từ chối cho ý kiến “Hiện tại hiểu ta rồi?”
Ngưng nhi cười cười, cũng không phải sao, tính cách mới này của tiểu thư thực sự là càng ngày càng đòi hỉ.
Sai vặt bị Bạch Liên tát một cái chọc tức, sinh động như thật bắt đầu miêu tả chuyện đêm hôm đó, chân thật hình như chính mắt nhìn thấy.
Bạch Liên chưa từng bị trực tiếp mắng như vậy, ngồi dưới đất ô ô khóc lên.
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ đưa tới không ít sai vặt tạp công qua đây, qua đây rì rầm hỏi: “Ai? Đây là thế nào?”
“Hỉ Nhạc, ta vấy thấy ngươi đánh người a.”
“Đúng a ~ nhân gia lớn lên đẹp mắt như vậy, cận ngươi ngươi còn không vui… Đánh người ta làm gì.”
Sai vặt gọi Hỉ Nhạc khinh bỉ nói “Ngươi biết cái gì! Nàng chính là Bạch Liên!”
“Ôi a!”
“Thực sự sao? Nàng chính là người cởi hết y phục nằm ở bên ngoài?”
Bạch Liên thấy nhiều nam nhân như vậy vây bắt trêu chọc, quả thực xấu hổ vô cùng. Hơn nữa những nam nhân kia nói để trong lòng nàng hốt hoảng, nàng thét lên, “Các ngươi đang nói cái gì! Không phải là ta! Ta không có ——”
Thế nhưng… Sai vặt tạp công này vẫn ở chỗ cũ chỉ chỉ chõ chõ trêu đùa, “Tấm tắc, đều bị người thấy hết còn qua chỗ chúng ta ~”
“Nàng làm sao tốt như vậy?”

Bên tai thanh âm này hình như ma âm, Bạch Liên bịt tai, trong lòng nàng báo cho báo cho, những người này là nói bậy hoặc là nhận lầm người! Nhưng vô luận như thế nào, nàng vẫn như cũ có thể nghe chân chân thiết thiết.
“Ta là nàng ta cũng sẽ không ra khỏi cửa…”
“Vì sao không đổi tên?”
“Tấm tắc, thật là loại người gì cũng có a ~”
Bạch Liên gắt gao cắn môi, không có người nào cùng nàng đề cập chi tiết của buổi tối đó, Ngưng nhi dĩ nhiên chưa nói cho nàng biết, mà nàng dĩ nhiên cũng không hỏi thăm… Nàng khóc lảo đảo đứng lên, cố sức đẩy những sai vặt trước mắt này ra, đuổi theo phương hướng của Vu Xá Nguyệt.
Cả người Bạch Liên đều đang run rẩy, Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên không quản mình, liền trực tiếp cùng Ngưng nhi hai người đi! Trong lòng nàng bỗng nhiên mọc lên một oán hận. Vu Xá Nguyệt đối đãi mình như vậy, sau này nàng nhất định trả trở lại!
Hỉ Nhạc thấy Bạch Liên chạy, bỗng nhiên nhớ tới chính sự “Nha! Đúng rồi! Vừa rồi có vài người xông vào ——”
Người bên cạnh trấn an nói, “Sẽ không có gì, ai dám trộm đồ ở khố phòng?”
Hỉ Nhạc lẩm bẩm “Trái lại hôm nay ngươi không trực ban, bị nhìn thấy ta cũng không thể thiếu một trận mắng.”
——
Bạch Liên cũng biết phương hướng của khố phòng, nàng đuổi đến phương hướng kia một hồi, quả nhiên đã nhìn thấy bóng lưng của Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi.
Đáy mắt nàng hiện lên một tia tàn nhẫn, mà thanh âm hư nhược kêu “Tiểu thư ~ tiểu thư ngươi chờ ta một chút nha ~”
Vu Xá Nguyệt chỉ quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó như trước cùng Ngưng nhi bước nhanh đi tới phía trước. Trong lòng Bạch Liên đè nặng một cơn tức, cố ý khập khễnh truy ở phía sau.

Vu Xá Nguyệt cũng không quản, căn bản không chịu quay đầu liếc nhìn nàng nhiều một cái. Trong lòng Bạch Liên thầm mắng một câu, tiểu bào đuổi theo. Đi tới phụ cận lại bắt đầu khập khiễng. Nàng thập phần nhu nhược nói “Tiểu thư, Bạch Liên còn tưởng rằng bị bỏ lại rồi. Ai nha…”
Bạch Liên tựa hồ là đau chân khó nhịn, Ngưng nhi nhịn không được quan sát nàng một mắt.
Cứ như vậy quẹo hai lần, Ngưng nhi chỉ tay khố phòng trước mặt “Tiểu thư ngươi xem, đây là nó rồi.”
Kho môn đại sưởng, các nàng cách thật xa chỉ thấy một lão thái thái cao đứng ở trước khố, nàng cầm trong tay một quyển sổ sách, thập phần có hình dạng phái đoàn. Năm sáu sai vặt mang cái rương dời ra ngoài. Mặt khác có ba nha hoàn lấy đồ ra lau bụi.
Vu Xá Nguyệt dẫn người đến gần, mấy sai vặt kia đều thả chậm động tác nhìn qua. Vị tiểu thư này bọn họ trước chưa từng thấy, không biết là khách nhân của nhà ai, làm khách còn phải đến khố phòng nhìn?
Lão thái thái kia đã nhận ra, quay đầu mờ mịt nhìn Vu Xá Nguyệt. Nàng đang muốn mở miệng hỏi, Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu đi hỏi Ngưng nhi “Nàng chính là?”
Ngưng nhi ngầm hiểu, chỉ vào lão thái thái nói: “Vị này chính là Vương ma ma của khố phòng.”
Lão thái thái này có thể quản khố phòng, đầu óc khẳng định thập phần lanh lợi, cử động này của Ngưng nhi để cho nàng một chút chỉ biết người tới là ai. Trước nghe nói đồn đãi “Tam tiểu thư mất thai ký, thanh minh”, vị kia đây là tam tiểu thư?
Tuy rằng tướng mạo tam tiểu thư từ sửu bát quái biến thành mỹ nữ. Nhưng ở những năm gần đây Vu Xá Nguyệt ngu dại, nàng lấy được không ít, nàng vừa thấy được Vương ma ma liền muốn hành lễ Vương ma ma/
Nên đến hôm nay Vương ma ma nhiều nhất là cảm thấy nàng khỏi bệnh khó có thể tin, nhưng dù sao cho tới nay đều là cha không thân thân nương không thương, nàng cũng không cho rằng Vu Xá Nguyệt từ nay về sau là có thể đặt ở trên đầu mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi