HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 64: CHƠI LÀ TÀI TÌNH

Editor: Luna Huang

Mười bảy mười tám thiên kim tiểu thưđều ởđây, một đám cô nương oanh oanh yến yến như vậy đặt chung một chỗ cũng thực đẹp mắt, các nàng ba năm một đống xúm lại nói nói, như làđang chờ cái gì.
Đoàn người Vu Tịnh Hoa tới rồi, lập tức hấp dẫn lực chúý của những người này, chúng vị cô nương liên tục chào hỏi: “Vu nhị tiểu thư, không phải là ngươi nói chơi trò chơi sao, ta xem các vị tiểu thư hầu nhưđều tới, chúng ta chơi cái gì a.”
Vu Tịnh Hoa cười nói “Đừng nóng vội a, đây không phải là kêu thêm vài người vài người.”
Bên kia trên cỏ có một cô nương, nàng là trước chỉ thấy Vu Xá Nguyệt, nhìn thấy Vu Xá Nguyệt lập tức hô: “Vu tam tiểu thư, ngươi cũng tới.”
Một câu nói này của nàng, để rất nhiều người đều hết sức kinh ngạc. Lần này, tất cả mọi người chúý tới Vu Xá Nguyệt một thân thủy lam. Bên ngoài gần đây truyền rất mãnh liệt, chuyện của tướng phủ.
Những tiểu thư này thấy Vu Xá Nguyệt bộ dáng như vậy, mỗi một người đều mỗi một người đều xì xào bàn tán.
“Thiệt hay giả? Vị này chính là Vu tiểu thư kia?”

“Mất đi thai ký còn quá mỹ mạo, khả năng thật là nàng sao…”
“Nghe nói bệnh sỏa của nàng cũng khỏi rồi…”
“Ôi nghe nói căn bản cũng không phải là bệnh, cóâm mưu!”
Những người này không e dè châu đầu ghé tai chỉ trỏ, nhưng Vu Xá Nguyệt bị vây xem cũng không luống cuống.
Nàng thoải mái đi tới, đối với nữ tử gọi nàng ngồi xuống bên người, nói: “Đúng vậy, nhị tỷ tỷ nói bên này thiếu người chơi trò chơi, không nghĩ tới người đã rất nhiều.”
Chúng vị cô nương như trước nhịn không được nhìn chằm chằm nàng, lại là hoài nghi lại là hiếu kỳ.
Vu Tịnh Hoa sợ nàng không chơi, vội vã nói: “Vẫn là nhiều người mới náo nhiệt, phản chính cách tiệc tối còn cóđoạn thời gian, không chơi chút gì cũng không có gì nói.”
Câu này của Vu Tịnh Hoa kéo lại không ít chúý của mọi người, Vu Xá Nguyệt ngồi ở phía dưới cười lạnh một tiếng, bất quá xung quanh ầm ĩ cũng không ai nghe. Nàng khẳng định chơi, không chơi cũng không được.
Ngưng nhi vốn có muốn khuyên nhủ Vu Xá Nguyệt, sau lại ngẫm lại tam tiểu thư bây giờ, căn bản cũng không cần khuyên.
Triệu Mạt Nhi vẫn hát đệm cho Vu Tịnh Hoa đề nghị: “Chơi ném thẻ vào bình rượu đi? Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Người khác đều trêu đùa: “Ôi Triệu tiểu thư, ném thẻ vào bình rượu chỉ ngươi chơi giỏi nhất.”
“Đúng vậy, ngươi lúc nào cũng bách phát bách trúng.”
Triệu Mạt Nhi cười hắc hắc, “Cũng không phải chỉ chơi một cái này, ta nhường các ngươi một chút, ném trúng miệng bình cũng xem như ném trúng.”
Vu Tịnh Hoa lập tức bảo sai vặt rót nước một bên đi tìm bình cùng đũa, sau đó lại nói: “Bình phải một chút mới lấy tới, phản cũng là chờ, chúng ta chơi thứ khác trước. Ân, không bằng đoán chữ? Hoặc làđối thơđi? Phản chính cái này há mồm liền ra, cũng sẽ không quá phiền phức.”
Các tiểu thư khuê các… này đại thể cũng nghiên cứu văn học, nhất là nữ tử cao môn đại hộ, đối với văn thải của mình cũng là thập phần tự tin, đương nhiên tất cảđều đáp ứng, phía dưới một mảnh tán thành.
“Cái này tốt!
“Vậy không khớp, là phải phạt rượu trái cây, xem ai bị phạt nhiều.”
“Cũng tốt!”
Vu Tịnh Hoa nhịn không được mắt liếc Vu Xá Nguyệt một mắt, nàng gọi người lấy giấy bút đến nói: “Đến đây, chúng ta mỗi người viết một chữ, đến lúc đó bắt thăm làđược. Chộp được chữ gì, liền phải làm thơ, bên trong thơ nhất định phải có chữ này. Thế nào?”

Đây cũng không phải là rất khó, mọi người đáp lời, tất cảđều viết chữ, sau đó xếp lại để Thanh Hạnh bên người Vu Tịnh Hoa thu. Sai vặt tỳ nữ lại phân cho mỗi người một cái chén, rót rượu táo đổ, liền bắt đầu.
Thanh Hạnh đem một đống giấy đặt lên bàn, sau đó Vu Tịnh Hoa lấy tay trộn lên “Liền tốt như vậy, mọi người nhìn tự bốc làđược.”
Kế tiếp các vị thiên kim cứ dựa theo trình tự, từng bước từng bước đi lấy tờ giấy, triển khai cho mọi người xem chữ phía trên, sau đó bắt đầu ngâm thơ làm đối.
Vu Xá Nguyệt mặc dùđối với thơ từ cũng không phải đặc biệt có nghiên cứu, nhưng có học thức bằng cấp cũng đủ, hơn nữa nàng không ít câu thơ không biết nên khóc hay cười.
——
Mọi người chơi lửa nóng, rất nhanh thìđã có năm sáu vị vị tiểu thư rút tờ giấy làm. Mặc dù có người của làm quá mức giống nhau, tạm thời còn chưa có người bị phạt.
Vu Tịnh Hoa ngồi ở một bên, mỗi lần có người đến lấy giấy, nàng cũng nhìn lén Vu Xá Nguyệt. Nhưng mà mỗi lần nàng thấy Vu Xá Nguyệt híp mắt nhìn trời, nhất phó hình dạng thảnh thơi thanh nhàn.
Trong lòng Vu Tịnh Hoa thầm hận, nhìn ngươi còn có thể thảnh thơi bao lâu, vài chục năm chưa học thơ từ, sẽ chờ xấu mặt được rồi!
Tiểu thư thứ bảy lấy giấy, chợt nghe rất xa lại có tiếng nói chuyện của nam tử, xen lẫn tiếng bước chân dần dần gần.
Chúng tiểu thư nghe xong cũng đều nhìn sang, thấy đường nhỏ bên kia tới mấy vị công tử, chắc là kết bạn đi ngang qua nơi này đi.
Vị tiểu thư kia vừa cầm tờ giấy còn chưa kịp làm thơ chợt đỏ mặt, nàng đứng ởở giữa đất trống, thấp giọng “Ai nha” một câu.
Đối phương là bảy tám thiếu niên công tử, đều là tửđệ quan lại tới tham gia yến hội, mỗi một người đều cẩm y hoa phục. Vưu kì hai người đứng đầu thập phần tuấn dật, chọc người chúý nhất.
Người thứ nhất thanh sam nhã nhặn nho nhã, một người áo bào trắng nhanh nhẹn như tiên. Không đề cập tới công tử khác nhìn cóđược hay không, phản chính chỉ nhìn hai người kia một cách đơn thuần, cũng đủ lệnh rất nhiều tiểu thưởđây tim đập thình thịch.
Vu Tịnh Hoa nhìn, bỗng nhiên không biết làm sao đỏ mặt.

Vu Xá Nguyệt cũng trong mọi người một mắt nhìn thẳng nam nhân bạch y phục kia, trong lòng nàng có chút lạ quái lạ, cảm thấy người này có chút quen mắt, cũng không quá kỹ lúc nào gặp qua.
(Luna: Bạch y mỹ nhân đó)
Nam tử thanh sam đứng đầu vừa thấy đông đảo cô nương ở bên cạnh nháo, liền dùng cây quạt gõ gõ một cái một cái, nháy mắt mấy cái cười nói: “Ai nha ~ thật xin lỗi, mấy người tại hạ chỉ làđi ngang qua bên này, quấy rầy nhã hứng của vị cô nương rồi.”
Vu Tịnh Hoa cũng coi làđịa chủ, nàng nhanh lên đứng dậy, cướp lời nói: “Hàn thế tử người khách khí, chúng ta cũng chỉ là chơi trò chơi. Nếu là các vị không ngại, cũng có thể ngồi xuống cùng nhau tâm sự.”
Giọng nói của nàng mềm mại mảnh mai, mị nhãn hàm xuân, quả thực cùng trong ngày thường tưởng như hai người.
Ở cổđại, công nhiên mời nam tử ngồi chung xem như là rất to gan. Vị Hàn thế tử kia nói với bạch y nam tử bên người: “Đây có thể hay không quá mạo muội. Ngự Cảnh, ngươi thấy thế nào?”
Vu Tịnh Hoa nghe vậy, cũng khiếp khiếp nhìn về phía nam tử bạch y, khẩn trương không được.
Nhưng mà bạch y nam tửđược xưng là Ngự Cảnh kia cũng không đểý tới Hàn Y, mà là bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vu Xá Nguyệt. Thoáng chốc, ánh mắt hai người đụng vào nhau.
Ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, chậm rãi câu dẫn ra khóe miệng, khẽ cười nói: “Lâu như vậy cũng mệt mỏi, các vị tiện chúng ta ở một bên nhìn, thuận tiện uống chén rượu thế nào?”
Thời gian nghe thấy thanh âm hắn, trong lòng Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên chấn động. Cùng đối phương một đôi mắt tự tiếu phi tiếu, Vu Xá Nguyệt thoáng cái nghĩ tới! Nàng hầu như lập tức ngồi ngay ngắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi