HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Trong Khôn Trữ Cung, Hủ Liên đã lau khô nước mắt, ngoại trừ đôi mắt có chút ửng đỏ, tất cả đã trở về bình thường. Tay cô vẫn luôn vô ý vuốt ve bụng, dường như muốn cảm nhận dấu hiệu của sinh mệnh bên trong.

“Chờ Hoàng Kì tới, mẹ sẽ không thể nào giữ con lại nữa.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng động tác trên tay lại cứng ngắc một chút, cô biết hiện tại là không thể trầm luân, chí ít cũng phải chờ tất cả mọi chuyện được thu xếp xong mới có thể đi theo hài tử chưa ra đời của mình.

Cô suy nghĩ một chút, độc này nhất định là do trâm cài trong tay nữ hài tử kia quẹt phải mới có thể xâm nhập vào cơ thể, khả nghi nhất chính là Lan Quý phi, nhưng không có bằng chứng cũng không thể nào xuống tay.

Cửa mở, Hủ Liên sửng sốt, đem tay đặt lên đùi, thân thể cũng không tự chủ được mà run run. Qua hồi lâu, tiếng bước chân kia tiến lại gần, thân thể Hủ Liên cũng thả lỏng xuống, cô nghe ra được tiếng bước chân này là của Điền Triết Hiên.

“Hủ Liên?” Điền Triết Hiên gọi tên cô, vết thương trên khóe miệng chưa kéo vảy lại bị nứt ra. Tuy rằng hắn không đau đến mức rên rỉ ra tiếng nhưng sắc mặt cũng không tốt đẹp gì. Hoàng huynh này ra tay thật sự là vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa ngoan độc, trên mặt cũng không tha.

“Hoàng thượng có chuyện gì sao?” Hủ Liên không xoay người, chỉ là lạnh lùng hỏi một câu.

“Không có chuyện gì.” Điền Triết Hiên muốn cười, thế nhưng vết thương trên mặt không cho phép hắn cười. Vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không tổn hại đến bên trong, Hoàng huynh đúng là cố ý.

“Sắc trời không còn sớm, Hoàng thượng nên trở về nghỉ ngơi đi.”

“Hủ Liên, nàng hãy nghe ta nói...” Một tay đặt lên vai Hủ Liên, không muốn để cô tiếp tục né tránh hắn.

“Buông ra.” Cảm thụ được đụng chạm trên vai, Hủ Liên lấy tay đẩy ra. Lập tức cô nghe được tiếng Điền Triết Hiên hút không khí.

Điền Triết Hiên quả thật là có đủ suy yếu, sau khi bị Điền Triết Dực tẩn cho một trận, nhiều chỗ trên người đã bầm tím, nhưng cũng không có gãy xương này nọ. Không ngờ Hủ Liên đẩy tay hắn ra lại làm trật khớp. Đau đớn này khiến Điền Triết Hiên toát mồ hôi lạnh, không ngờ chính mình lại rơi vào tình cảnh như vậy.

“Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?” Hủ Liên xoay người thấy Điền Triết Hiên trên mặt bầm xanh, y phục bị rách “Có người ám toán sao?”

“Không có gì, chỉ là luận bàn với Hoàng huynh một chút.” Điền Triết Hiên nâng cánh tay mình lên, cắn răng nói một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi