HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

”Chờ chút.” Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó, chủ nhân của thanh âm cũng không nhanh không chậm đi tới.

Thư Dao nhìn lại, đây chẳng phải là muộn tao nam cô đã thầm nguyền rủa cả trăm ngàn lần sao. Trong phút chốc thấy hắn, Thư Dao có cảm giác như thấy được người thân của cô.

“Điền Triết Dực.” Thư Dao thầm gọi, vừa rồi nếu không bỏ đi, giờ chắc cũng không có chật vật như vây.

Điền Triết Dực nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thư Dao, hai gã đại hán bên cạnh cô không thèm để ý, cất tiếng quát to “Dựa vào tên tiểu bạch kiểm* ngươi, cũng muốn đoạt đường tiền của hai người bọn ta sao?”

(R: tiểu bạch kiểm: loại con trai trắng trẻo, nhìn như thư sinh)

“Muốn ta cứu ngươi sao?”  Điền Triết Dực không thèm để ý đến hai tên lưu manh, chỉ nhìn chằm chằm vào Thư Dao đang cúi đầu.

Thư Dao ngẩng đầu, nhìn biểu tình của Điền Triết Dực, cô biết lúc này chỉ có hắn mới có năng lực cứu cô. Đang lúc cô định mở miệng thì Điền Triết Dực lại nói một câu.

“Ngươi cầu ta, ta sẽ giúp ngươi.”

“Có lầm hay không a?” Thư Dao nghe xong, nhất thời trợn to hai mắt nhìn. Thấy Điền Triết Dực cũng không giống như đang nói giỡn, gương mặt Thư Dao nghẹn đến đỏ bừng.

Tên này vậy mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn cô cầu hắn. Nhưng lỡ như hắn mất hứng thì cô phải làm sao bây giờ?

“Tiểu tử thối, dám không đem hai người bọn ta để vào mắt.” Nhìn hai gã làm ra vẻ muốn nhào lên, Điền Triết Dực chỉ là nhẹ tránh đi.

“Không nói gì thì ta đi đây.” Điền Triết Dực phong khinh vân đạm nói.

“Tôi cầu anh là được chứ gì.” Thư Dao xiết chặt nắm tay, nhỏ giọng như muỗi kêu nói.

“Cầu người mà không có thành ý như vậy sao?” Trên mặt Điền Triết Dực lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy không phải vì phẫn nộ hay gì khác, đơn giản là do hắn muốn cười.

“Tôi cầu anh, Điền Triết Dực.” Thư Dao hét lớn một tiếng, hai gã đang định chạm vào Điền Triết Dực cũng chuyển lực chú ý sang cô.

“Được rồi, ngươi nếu đã cầu ta. Ta tất nhiên sẽ không bàng quang đứng nhìn.” Điền Triết Dực quay đầu nhìn hai tên lưu manh, vừa khoát tay một cái, trên gáy hai gã đã có hai vệt đỏ hồng. Đại hán khỏe mạnh như trâu cứ như vậy ngã xuống, không còn dấu hiệu của sự sống.

Nếu có người tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được trên trán hai gã cắm hai cây ngân châm rất nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi