HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Điền Triết Dực cùng Thư Dao ngồi trên lưng Tật Lôi, mà Hạo Trạch lại ngồi trên một con ngựa khác. Rất hiển nhiên, Hạo Trạch cũng chưa từng cưỡi ngựa, hắn sắc mặt trắng bệch nhìn thẳng phía trước, không biết nên làm thế nào cho phải.

Từ đêm đó, Thư Dao cũng không mở miệng nữa. Đối với cô, việc muốn làm nhất lúc này là nhanh trở lại Hoàng cung. Mà Điền Triết Dực lại là mang một bụng lửa giận không biết phát hỏa với ai, phải biết hắn từ nhỏ đến giờ vẫn chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy.

Đối mặt bộ dạng ôn hòa của Thư Dao, ngay cả lời hắn nói cô cũng không đáp lại. Qua ba ngày như vậy, Điền Triết Dực thầm nghĩ Thư Dao tựa hồ có gì đó không thích hợp.

“Hạo Trạch, ngươi mau tới đây nhìn xem có phải Thư Dao bệnh rồi không?” Thư Dao lúc này đã hoàn toàn ngã vào lòng Điền Triết Dực, gương mặt trắng bệch, đôi môi không có huyết sắc. Điền Triết Dực nhất thời luống cuống tay chân cho Tật Lôi dừng lại, ôm Thư Dao chạy đến trước mặt Hạo Trạch.

Bàn tay Hạo Trạch còn chưa chạm đến cổ tay Thư Dao đã bị ánh mắt lạnh như băng của Điền Triết Dực bắn tới, này không bắt mạch làm sao xem bệnh được a…

“Ngươi chạm đến mặt nàng làm chi.” Lúc Điền Triết Dực thật vất vả mới để Hạo Trạch bắt mạch, lại nhìn đến tay Hạo Trạch đang hướng đến mặt Thư Dao. Điền Triết Dực lui về phía sau một bước, tuy không còn tay đề đánh nhưng chân thì vẫn có.

(R: ở đây bạn ĐTD đang ôm bạn TDao nên mới nói là k có tay).

“Ngươi thích nàng, ta sẽ không tranh với ngươi, ngươi rốt cuộc có muốn nàng khỏi bệnh hay không?” Hạo Trạch lúc này đã không thể quản được phương thức theo đuổi quỷ dị của Điền Triết Dực, trong mắt hắn bây giờ, có thể chữa cho Thư Dao là được rồi.

“Tốt nhất không có.” Điền Triết Dực đơn giản nói bốn chữ, hắn vậy mà lại không phản đối lời Hạo Trạch. Ngược lại, nghe Hạo Trạch nói vậy, trong lòng hắn lại kiên định lên.

Vô cùng không đành lòng nhìn Hạo Trạch sờ trán Thư Dao, hắn ôm cô càng chặt. Người Thư Dao rất nóng, sợ là gần đây đi quá nhanh khiến cô nhiễm thương hàn.

Điền Triết Dực nhìn chung quanh, cách trạm dịch kế tiếp còn một đoạn đường. Tốt nhất là phải đến được đó trước khi mặt trời lặn, nếu không với tình trạng hiện tại của Thư Dao sợ là không thể thích ứng.

“Ngươi đem phương thuốc cho ta, ta đi trước tìm dược.” Điền Triết Dực giao Thư Dao cho Hạo Trạch, hỏi xong phương thuốc liền phóng lên Tật Lôi phóng đi như bay. “Đi nửa canh giờ nữa là đến trạm dịch rồi, ngươi cầm lệnh bài của ta bảo người chỗ đó chuẩn bị sẵn phòng hảo hạng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi