HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.

Beta: PT a.k.a Ring.

“Với tuổi của ngươi hiện tại nói ra được như vậy, ta cũng rất xem trọng đồ đệ ngươi nga.” Hủ Liên xoa đầu Điền Thần Chích, vẻ mặt thỏa mãn.

“Quá khen, ta đồng ý nhưng có thể đừng nói từ này nữa hay không. Nói thế nào ta cũng là một nam nhân, người nói như vậy khiến ta cảm thấy bối rối.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hai tay chống nạnh, Hủ Liên phảng phất nhớ tới khoảng thời gian lúc nhỏ cùng Điền Triết Hiên.

“Nương nương” Nữ quan hô lên một tiếng, cắt đứt bầu không khí ấm áp của hai người. Hủ Liên sửa lại tư thế, dùng ánh mắt ý bảo Điền Thần Chính ngồi. Điền Thần Chích linh hoạt nhảy lên cái ghế bên cạnh, vờ như đang ăn bánh uống trà.

“Tỷ tỷ” Người chưa vào đến, âm thanh nũng nịu đã truyền vào trong tai, lẽ nào sợ người khác không biết sao?

“Lan Quý phi sao rảnh rỗi đến đây thăm bổn cung vậy?” Cô biểu tình vân đạm phong khinh, hơi ghé mắt nhìn bước đi thiếu tự nhiên* của Lan Quý phi.

(Vàm: Nguyên gốc nó là bước đi ưỡn ẹo, mà ghi ưỡn ẹo nghe nó hơi tởm lợm nên… =]])

(R: k sao đâu e, phản diện thì cứ thẳng tay k cần thương xót)

“Tỷ tỷ, muội muội tên Lan Tịnh Lâm, sau này trực tiếp gọi Tịnh Lâm là được rồi.” Từ trước đến nay bọn họ dáng dấp phảng phất giống nhau. Hủ Liên nhíu nhíu mày. Lan Tịnh Lâm? Lam Tinh Linh*? Trong ấn tượng của cô, Lam Tinh Linh tựa hồ ưa thích cãi nhau. Như vậy cũng thật sự người cũng như tên.

(R: Lam Tinh Linh này chắc là một người ở Hiện đại, tác giả k có đề cập đến, ta cũng chỉ đoán thôi)

“Tịnh Lâm muội muội tìm bản cung có chuyện gì sao?” Tuy thay đổi xưng hô như thanh âm vẫn bình thản như trước, đối với loại nữ nhân thích đi gây chuyện này, Hủ Liên từ trước đến nay vẫn chỉ cười nhạt.

“Nha, đây không phải tiểu Hoàng tử sao? Nghe nói Hoàng tử đến Khôn Trữ Cung, thì ra là thật nha, không ngờ tỷ tỷ sau này lại cùng Hoàng tử ở cùng một chỗ.” Hủ Liên ghét nhất người mình hỏi một đằng trả lời một nẻo, đặc biệt câu cô vừa hỏi đã nhắc lại hai lần, mà vẫn không có câu trả lời.

“Lan đại thẩm, ngươi hôm nay đến tìm Hủ Liên tỷ tỷ của ta có chuyện gì sao? Chúng ta còn có chuyện muốn nói, ngươi sáp vào như vậy làm sao ta cùng tỷ tỷ nói đây?” Điền Thần Chích mang biểu tình chán ghét nhìn Lan Quý phi. Hủ Liên khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng nén cười được.

“Thần Chích, ngươi nói vậy là sai rồi. Lan Quý là trưởng bối, hơn nữa nhỏ hơn ta vài tuổi, ngươi xưng hô như thế là không lễ phép, biết không?” Hủ Liên nhấc ly nước, nhìn Điền Thần Chích, đương nhiên cũng chỉ là diễn trò mà thôi.

“Nhưng mà trẻ con sẽ không nói dối a, ta vẫn hay nghĩ Lan Quý phi lớn hơi người, tỷ tỷ.” Điền Thần Chích khuôn mặt thần bí, làm ra vẻ đứa nhỏ ngây thơ, Hủ Liên nhìn thấy cũng muốn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi