HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Xem ra Nam Cung Diệp Lôi đích thật là một người mưu tính sâu xa, thế lực trong triều hiện giờ là cực kì cân bằng, nếu không cũng không thể bình an vô sự đến giờ. Bởi vì khả năng đều ngang nhau, mới có thể kiềm chế lẫn nhau, không cho bên nào tiến thêm nửa bước.”

“Đã vậy, Hoàng thượng sao không lấy Nam Cung Hoành Văn làm mồi câu để thanh trừ những thế lực bất lợi này?” Ngón tay Hủ Liên nhẹ nhàng vỗ về hoa văn nhẵn nhụi trên chén.

“Thật không biết nên khen nàng tâm tư sâu nặng, hay nên nói nàng lạnh lùng vô tình, nói sao thì Nam Cung Hoành Văn cũng là phụ thân nàng nha.” Điền Triết Hiên nắm tay mảnh khảnh của Hủ Liên, trong mắt toát ra ánh sáng kì lạ.

“Vậy nói ta lạnh lùng vô tình đi, dù sao chỉ có hắn bị bắt ta mới có cơ hội sống không phải sao? Mưu triều soán vị là tội lớn liên lụy đến cửu tộc, điểm ấy ta và Nam Cung Diệp Lôi đều rõ ràng, để cứu hơn trăm sinh mệnh vô tội, hy sinh nho nhỏ cũng là không thể tránh đúng không?” Bị bàn tay to lớn bao lấy, tay cô vẫn lạnh lẽo như trước, cũng giống như đôi mắt băng giá của cô.

“Như vậy nàng muốn hợp tác với Nam Cung Diệp Lôi đối phó với Nam Cung Hoành Văn sao?” Điền Triết Hiên buông tay Hủ Liên ra, nghiêm mặt nói.

“Ân tình của tiên hoàng, Hủ Liên khó có thể báo đáp. Giúp Hoàng thượng diệt trừ đối nghịch, nếu lần này có thể miễn tội chết, ta tất nhiễn sẽ tiếp tục vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn., cho đến khi Hoàng thượng không cần nữa mới thôi. Hủ Liên ta nhất định sẽ lấy lợi ích của Hoàng thượng làm trọng.”

Nhìn bộ dạng thề son sắt của Hủ Liên, Điền Triết Hiên nhất thời không biết nên thấy may mắn hay buồn bực. Có một nữ nhân phụ tá như vậy đúng là đáng quý, thế nhưng tâm tình của hắn lại trầm trọng không gì sánh được.

Có thể trong lúc bất tri bất giác*, Hủ Liên chạy tới quấy nhiễu tâm hắn, có một nữ nhân hiểu hắn, vì hắn nỗ lực như vậy. Mà hôm nay từ trong miệng cô  nghe được cũng chỉ có báo ân cùng thần phục, điều này làm tâm tình hắn có chút không vui.

(R: bất tri bất giác: không hay biết)

“Ta tin tưởng nàng, thế nhưng nếu có một ngày nàng phản bội ta, Điền Triết Hiên ta bất luận nàng trốn ở chân trời góc biển nào, cũng sẽ không bỏ qua.” Ánh mắt Điền Triết Hiên vững vàng đặt trên người Hủ Liên, lúc này đúng là nên lấy quốc sự làm trọng.

“Cuộc đời này chỉ vì một mình anh, trừ khi anh đem tôi vứt bỏ, nếu không sao tôi có thể phản bội.” Hủ Liên nhìn bóng lưng hắn rời đi, cười khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi