HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Bái ta làm thầy đúng là không có vấn đề, thế nhưng ta nhất định sẽ không vì đó là nhi tử của đệ đệ ta mà buông lỏng. Ta chắc chắn sẽ đặc biệt chiếu cố hắn.” Vũ vương đặt bàn tay khớp xương rõ ràng lên đầu Điền Thần Chích, biểu tình âm lãnh không gì sánh được.

Hủ Liên có chút hối hận giao Thần Chích cho tên biến thái này, nếu sau này Thần Chích cũng cổ quái i hệt hắn không phải là bi kịch sao. Đừng nhìn Thần Chích trong lòng sợ hãi, thế nhưng cậu bé vẫn kiên định nhìn thẳng Điền Triết Dực.

“Đã vậy, thời gian tới, Thần Chích xin nhờ Vương gia.” Nhìn biểu tình Điền Thần Chích cũng biết là cậu đã quyết tâm theo Điền Triết Dực.

“Nàng xuất môn bên ngoài cũng phải cẩn thận, dù sao ta cũng không thể theo nàng suốt, bất quá hiện tại có Hoàng thượng bảo hộ bên người cũng không tệ.” Điền Triết Dực thâm ý nhìn Hủ Liên, khi Hủ Liên đang bận tiêu hóa câu nói thì hắn đã rời đi.

“Chẳng lẽ người ra tay tương trợ chính là hắn?” Hủ Liên nhìn cửa sổ vẫn mở rộng, biểu tình có chút nghi hoặc. Nếu thực sự là như vậy, cũng khó trách tại sao sát thủ ngay cả thi thể cũng không còn.

Vì được Điền Triết Dực chấp nhận, cả buổi chiều Điền Thần Chích bị vây trong trạng thái hưng phấn. Hủ Liên cũng chỉ có thể lắc đầu, dù sao cũng chỉ là trẻ con, có thể có năng lực như Điền Thần Chích đã là vô cùng xuất sắc rồi.

Đối với giúp đỡ của Điền Triết Dực, Hủ Liên sẽ ghi nhớ. Tuy rằng Điền Triết Dực tính tình cổ quái, cũng không dễ ở chung, thế nhưng hắn cũng không phải loại tiểu nhân đánh lén, từ phía sau bổ cho người khác một đao. Mà đối với những lời nói trước đây của hắn, Hủ Liên cũng nghĩ hắn là vui đùa, không thật lòng.

Sau bữa tối, Hủ Liên như thường lệ tắm rửa. Đột nhiên nhớ tới lời Điền Triết Hiên nói buổi chiều, trên mặt Hủ Liên lộ ra bất đắc dĩ, thật không biết hắn lớn như vậy làm chi mà còn dính lấy cô.

“Hủ Liên?” Vừa nghe tiếng, trên mặt đã có cái gì đó nóng hầm hập dán lên, hiển nhiên cái nóng hầm hập đó chính là mõm lợn của Điền Triết Hiên.

(R: ta thề là ta k có thêm bớt j` hết ==”)

Trên trán Hủ Liên hơi nổi gân xanh, nhàn nhạt nói “Người tắm chưa?” Một tay cầm lấy khăn lụa lau chỗ nóng trên mặt.

“Hủ Liên nàng sao có thể ghét bỏ ta, được rồi không nói nhiều nữa, ta là đến thực hiện hứa hẹn buổi chiều.” Điền Triết Hiên vén tay áo ôm lấy Hủ Liên, đi về phía giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi