HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Khi Lan đại nhân tỉnh lại đã là giờ ngọ* hôm sau, trong lúc đó Điền Triết Hiên đã phái tới một đội nhân mã đem địa đạo lục soát toàn bộ. Ngoại trừ tường kép, còn có mấy căn phòng giấu vàng, bất quá nhiều nhất vẫn là tại tiểu viện Hủ Liên ở.

(R: giờ ngọ: từ 11-13h).

Cả một buổi sáng bận rộn chuyển những khối vàng, dưới ánh nắng mặt trời, chúng tỏa ra kim quang lấp lánh, số lượng khổng lồ như vậy làm Điền Triết Hiên vui vẻ cả ngày. Hủ Liên nhìn Lan Quý phi sắc mặt trắng bệch, xem ra bị đả kích không nhỏ.

“Hoàng thượng, nếu hành trình đến sơn trang mùa hè lần này có thu hoạch lớn như vậy, để bảo vệ những tài phú tiên hoàng để lại này an toàn, chúng ta có phải nên sớm hồi cung không?” Mấy thứ trước mắt này muốn đem về cung cũng không dễ dàng, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì cũng không có lí do tiếp tục ngốc ở đây nữa.

“Hoàng hậu không nên gấp, nếu đã ra ngoài du ngoạn vậy thì nên thống khoái đi một lần. Mấy thứ này ta để Điền Triết Lỗi đưa về, chúng ta ở lại một thời gian đi.” Điền Triết Hiên thâm ý nhìn Hủ Liên.

“Hoàng, Hoàng thượng...” Lan đại nhân thở hổn hển, thật vất vả mới tỉnh dậy lại nghe Điền Triết Hiên đem tất cả tài bảo của hắn chuyển ra, nhìn những khối vàng xếp thành núi, hắn đâu chỉ đau lòng, ngay cả tim cũng nhức nhối a.

Nhưng mà hắn cũng không dám nói gì, dù sao nếu Điền Triết Hiên truy vấn lai lịch những thứ này, cả nhà hắn có thể bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội. Hắn nhìn tài sản của mình liên tục bị chở đi, lại muốn té xỉu lần nữa.

Điền Triết Hiên và Hủ Liên nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lan đại nhân, cùng lộ ra nụ cười tà ác.

“Hủ Liên a, phần thưởng đáp ứng ta lúc trước khi nào thì cho đây?” Điền Triết Hiên không coi ai ra gì khoát tay lên vai Hủ Liên, một bộ dáng chờ mong lĩnh thưởng.

“Lan gia tuy rằng bị suy yếu tài lực, nhưng phải biết rằng số tiền này hắn tùy thời đều có thể giở trò ở sòng bạc mà kiếm về lại, ngươi nghĩ chỉ đơn giản vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ à?” Hủ Liên lạnh lùng liếc hắn.

“Chuyện ấy ta đương nhiên biết, ta nói nàng không phải là thấy ta không đuổi Lan Quý phi về nhà nên mới nói vậy chứ?” Điền Triết Hiên kề sát lại, dán lên tai Hủ Liên nhẹ giọng nói.

Nhìn bộ dạng thân mật của hai người, Lan Quý phi vừa bị đả kích nghiêm trọng sờ sờ bình sứ trên người. Đây là thứ duy nhất có thể trả thù Hủ Liên, trong mắt Lan Quý phi hiện tên một tia sát khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi