HOÀNG HẬU TÔ ĐÌNH


Trong khi hai người bên trong phòng đang không ngừng tranh thủ nói lý lẽ thì bên ngoài đã trở nên ồn ào.

Thì ra Hiên vương giả sau khi tiếp đón quan khách xong liền trở về, lúc này hắn đang trên đường đến.

Những cung nhân bên ngoài cửa vừa thầy hắn liền ồn ào nói to để bên trong phòng có thể nghe thấy.

Tiểu Thúy hiểu được ám chỉ liền kiên quyết lấy khăn voan lên rồi đội lên đầu cho tiểu thư.

Tô Đình bất mãn muốn đưa tay tiếp tục kéo xuống liền bị tiểu Thúy nắm lấy tay rồi uy hiếp.

"Nếu tiểu thư dám lấy xuống nô tì liền mét phu nhân, sau đó thì những con ngựa yêu quý cùng những vũ khí sắc bén của ngài đều sẽ bị chuyển đi.

"
"Đừng! Đừng mà.

" Tô Đình nghe vậy liền đình chỉ động tác sau đó vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi yên.

Khuôn mặt nàng bên dưới lớp khăn voan vô cùng uất ức cùng không vui.

Tiểu Thúy thấy nàng chịu ngoan ngoãn liền hài lòng mà lui đến gần cửa.

Kẹt!
Cánh cửa mở ra, Hoàng Tiêu Hiên mặc y phục tân lang bước vào, hai gò má hắn đỏ ửng, ánh mắt mông lung.


"Ra ngoài đi.

" Hắn phất tay bảo tiểu Thúy ra ngoài rồi đi lại đến giường.

Tiểu Thúy nhanh chóng đi ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại.

Bên trong phòng không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, Hoàng Tiêu Hiên nhìn người mà mình chờ đợi ba năm không khỏi cảm thấy lúng túng không biết phải nói gì.

Tô Đình thì ngược lại nàng chẳng buồn để ý đến người đi vào, bây giờ nàng vừa đói vừa mệt mỏi vừa tức giận rất muốn nhanh chóng đuổi người trong phòng này ra ngoài còn mình thì ngủ một giấc thật ngon.

"Nàng! " Hoàng Tiêu Hiên do dự cuối cùng cũng lấy dũng khí nói chuyện nhưng chỉ vừa thốt lên một chữ liền bị Tô Đình cắt ngang.

"Ngươi không định lấy khăn voan ra sao.

"
"À! " Hoàng Tiêu Hiên ngơ ngác sau đó mới kịp phản ứng liền xấu hổ mà đi lại bàn cầm gậy lên rồi quay trở lại giường.

"Ta! Ta lấy khăn voan nhé.

" Nói xong hắn liền dùng cây nhấc khăn voan lên.

Bên dưới khăn voan là khuôn mặt non nớt xinh đẹp của Tô Đình, nhưng biểu cảm lúc này của nàng là vẻ mặt không kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy được ánh sáng nàng liền ngước mặt lên đối diện với ánh mắt của hắn.

"Uống rượu giao bôi đi.

" Nàng mệt mỏi thúc giục, người này làm sao vậy, rốt cuộc hắn là phu quân hay nàng là phu quân sao cứ chờ nàng nhắc nhở vậy.

Hoàng Tiêu Hiên lúc này đã không còn dáng vẻ say rượu nữa, hai mắt hắn trong suốt sáng rực, sau khi nghe nàng nói hắn liền nhanh chóng bưng rượu đến.

"Tiểu Đình, sau này mong nàng chiếu cố.

" Hoàng Tiêu Hiên đưa rượu cho nàng rồi mỉm cười nói.

"Hừ.

" Tô Đình buồn bực hừ một tiếng sau đó chéo tay qua tay hắn rồi uống hết ly rượu.

Hai người sau khi làm đủ lễ nghi liền rồi so song trên giường.


Hoàng Tiêu Hiên nhìn nàng muốn nói lại thôi, còn Tô Đình thì liếc mắt nhìn hắn rồi nằm lên giường đắp chăn lên chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Thật ra nàng muốn rời khỏi phòng rồi tìm một chỗ để ngủ nhưng chắc chắn hiện tại tiểu Thúy đang ở bên ngoài canh chừng, nàng không thể chạy được, váy thì cứ ngủ ở đây vậy.

Hoàng Tiêu Hiên khó tin nhìn nàng, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm xuống bên cạnh, hắn biết cuộc hôn sự này chỉ do những người khác cùng hắn quyết định, nàng chưa từng đồng ý.

Hiện tại nàng có thái độ như vậy thì cũng dễ hiểu, hắn còn cảm thấy may mắn vì nàng không đuổi hắn ra ngoài, nếu đêm tân hôn mà bị tân nương đuổi ra khỏi phòng thì thực sự rất mất mặt.

Không những thế nàng không có chút chán ghét về việc ngủ cùng giường với hắn vậy không phải là hắn vẫn có thể khiến nàng thích hắn sao.

Nghĩ như vậy khiến Hoàng Tiêu Hiên liền mỉm cười vui vẻ, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng khiến hắn cảm thấy vui sướng, chỉ vài phút sau hắn cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau chính là ngày vào cung ra mắt trưởng bối, Hoàng Tiêu Hiên bị đánh thức bởi nô tài bên ngoài.

Nhìn sắc trời ngoài cửa hắn biết phải nhanh chóng vào cung diện thánh, vì vậy hắn nhanh chóng nhỏ giọng gọi người bên cạnh mình.

Tô Đình đang trong giấc ngủ thì bị đánh thức, nàng bực bội mở mắt ra nhìn đầu sỏ thì thấy hắn đang vội vàng chỉnh trang cho mình, nàng khó hiểu nhìn hắn.

"Hôm nay chúng ta phải vào cung tạ chủ long ân.

" Hoàng Tiêu Hiên nhìn nàng rồi nhanh chóng nói.

Tô Đình nghe xong liền chẳng thèm động đậy, tạ chủ long ân cái gì rõ ràng đây là bắt ép, ép mua ép bán, nàng mới chẳng thèm đi tạ ơn.

Nghĩ là làm nàng tiếp tục cuộn mình trong chăn trước khi mơ mơ màng màng liền nói "Ta không thèm đi, ngươi cứ đi một mình đi, cứ nói ta mệt mỏi không thể vào cung.

"
Hoàng Tiêu Hiên nhìn Tô Đình giận hờn liền bất đắc dĩ, làm sao mà hắn nói lại với phụ hoàng đây.


Đây rõ ràng là lười chẳng muốn đi vậy mà bắt hắn nói dối giúp nàng.

"Nàng thực sự không đi sao.

"
"Không đi, muốn đi thì một mình đi đi, mấy bữa nay ta không muốn vào cung.

" Tô Đình thẳng thắng nói, hai mắt chẳng buồn mở ra.

Hoàng Tiêu Hiên nhìn nàng một cách bất đắc dĩ cùng cưng chiều, nếu nàng đã nói như vậy thì hắn chỉ có thể thuật lại với phụ hoàng như vậy, để phụ hoàng có thể ứng phó với những vị trưởng bối khác trong cung.

Dù sao nàng có làm cái gì thì vẫn sẽ được phụ hoàng bao dung, đây là thứ mà hắn phải nhìn thấy từ khi nàng xuất hiện trước mặt hắn cho tới hiện tại.

"Được rồi, ta đi trước.

" Hoàng Tiêu Hiên lại gần giường nhìn con sâu đang uống éo trên giường liền không khỏi bật cười sau đó nói.

"Ừm.

" Tô Đình khẽ nói một tiếng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi