HOÀNG HẬU TRẺ - KHUẨN TI MỘC NHĨ

Triệu Quy Nhạn hoảng loạn xua tay: “Không được.”

Thải Nguyệt hỏi: “Tại sao? Bệ hạ là phu quân tương lai của ngài mà, sao lại không được?”

Nhìn vẻ mặt của Thải Nguyệt, Triệu Quy Nhạn chợt hiểu ra.

Trong mắt Thải Nguyệt, Trình Cảnh Di là phu quân của nàng, việc nàng nhờ hắn giúp đỡ là điều đương nhiên.

Triệu Quy Nhạn chợt che mặt, nản lòng nói: “Thải Nguyệt, ngươi không hiểu đâu.”

Nàng hoàn toàn không xem Trình Cảnh Di là phu quân của mình, sao có thể mặt dày xin hắn giúp chứ?

Nói cách khác, nàng chưa bao giờ hiểu rõ việc mình sắp mang họ của một nam tử khác, trở thành vợ của hắn, kể từ đó cùng chung vinh nhục, phúc họa có nhau.

Thấy nàng ngượng ngùng bất an, Thải Nguyệt xụ mặt: “Chẳng lẽ ngài định từ bỏ tính mạng của mình vì nỗi xấu hổ trong lòng sao? Tiểu thư, ngài đã quên mình sống sót thế nào rồi ư? Nếu biết ngài coi thường tính mạng của mình, đại tiểu thư sẽ thất vọng lắm đấy.”

Triệu Quy Nhạn cứng đờ người, nàng cúi đầu, nắm chặt váy, lẩm bẩm: “Để ta nghĩ xem nên mở lời thế nào…”

Triệu Quy Nhạn có phần thấp thỏm, trong lòng nàng vẫn còn điều băn khoăn, nàng sẽ hỏi nhưng chưa chắc Trình Cảnh Di sẽ đồng ý.

Thải Nguyệt lập tức đỡ nàng ngồi dậy, dùng chăn gấm quấn từng lớp quanh nàng, sau đó dém kỹ các góc chăn, nàng ấy nói: “Viết thư nào!”

Nàng ấy xoay người ra gian ngoài lấy bút mực trên bàn.

“Nếu mặt đối mặt mà ngài không mở miệng được, vậy hãy viết ra giấy. Tiểu thư không thấy mặt Bệ hạ, tất nhiên lá gan có thể lớn hơn phần nào.”

Thải Nguyệt cho rằng Triệu Quy Nhạn không muốn cầu xin Trình Cảnh Di bởi vì nàng kính sợ Trình Cảnh Di.

Do mỗi lần Thải Nguyệt gặp Trình Cảnh Di, nàng ấy cứ không kìm được mà run rẩy hai chân đến mức phải quỳ xuống đất phục tùng, thế nên nàng ấy ngây thơ tưởng mình đã nghĩ ra được một diệu kế tuyệt vời.

Triệu Quy Nhạn nghe Thải Nguyệt nói vậy, hai tay vô thức nắm lấy chăn gấm.

Có… phải không?

Cũng may Triệu Quy Nhạn từng theo Triệu Thanh Loan học chữ, chưa đến mức nông cạn hạn hẹp, viết một lá thư không làm khó được nàng.

Thải Nguyệt dời chiếc bàn nhỏ đặt lên giường, sau đó mài một chén mực đặc thơm mát bưng tới trước mặt Triệu Quy Nhạn.

Để thể hiện sự trịnh trọng, nàng ấy còn tìm một tờ giấy hoa tinh xảo và bắt mắt.

Triệu Quy Nhạn cầm bút, chấm mực, nhưng cứ mãi không đặt được bút xuống.

Thải Nguyệt mỉm cười khích lệ nàng, Triệu Quy Nhạn cắn răng, tỏ thái độ chẳng màng gì cả.

Nàng không thể chấp nhận số phận như vậy.

Tính mạng mà a tỷ bảo vệ che chở, nàng không được phép buông xuôi dễ dàng.

Thải Nguyệt không biết chữ, nhưng nhìn dòng chữ trên giấy, nàng ấy mỉm cười hài lòng. Thấy Triệu Quy Nhạn đặt bút xuống, nàng ấy tươi cười định cầm lấy lá thư.

Triệu Quy Nhạn vội vàng ấn thư xuống, nhẹ giọng nói: “Trước tiên ngươi hãy tìm một bì thư mang tới đây.”

Nàng không thể để lá thư này được đưa vào cung một cách bất cẩn, vì nàng không rõ có bao nhiêu người sẽ thấy!

Triệu Quy Nhạn nghĩ đến những câu mình đã viết, gương mặt hơi nóng lên.



Thải Nguyệt làm theo lời nàng, nhanh chóng cầm một phong bì màu trắng tới. Nàng chậm rãi buông bàn tay đang đè trên thư ra, sau đó nhẹ nhàng nhét thư vào, nhỏ sáp và niêm phong cẩn thận.

Thải Nguyệt giơ thư lên, nhìn trái nhìn phải, lật qua lật lại.

Triệu Quy Nhạn thấp thỏm, thấy Thải Nguyệt không đưa ra ý kiến nào khác, chỉ cẩn thận cất thư vào trong ngực, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lấy một miếng ngọc bội từ dưới gối đưa cho Thải Nguyệt: “Đây là tín vật, ngươi vào cung gửi thư, trình ngọc bội này lên, họ sẽ không ngăn cản ngươi.”

Ngọc bội do Trình Cảnh Di tặng cho nàng, hắn từng nói cầm ngọc bội này có thể tự do ra vào hoàng cung.

Thải Nguyệt trịnh trọng nhận lấy.



Vừa hạ triều, các đại thần quan trọng vẫn còn nghị sự trong Lưỡng Nghi Điện, còn nhóm thái giám như nín thở, tất cả đang chờ hầu ở ngoài điện.

Tào Thiện Lai khom người, biểu cảm điềm nhiên, nhưng trái tim đã lên lên xuống xuống từ lâu.

“Choang!”

Trong điện truyền đến tiếng chén sứ vỡ vụn.

Ngay theo sau là một giọng nói ẩn chứa vẻ lạnh lùng giễu cợt: “Ngày thường vơ vét của cải danh vọng thì tích cực lắm, hiện giờ cần các ngươi nghĩ ra vài biện pháp giúp ích cho dân cho nước thì im lặng hết. Quả là xuất sắc!”

Một lát sau, cửa điện mở toang, mấy vị đại thần quan trọng cúi đầu bước ra, tinh thần ai cũng vô cùng sa sút.

Tào Thiện Lai nhìn mảnh sứ vỡ và tấu chương rơi đầy đất, trái tim đập mạnh vài nhịp, y nghĩ xem lát nữa nên làm thế nào để xoa dịu cơn giận của Bệ hạ đây.

Trong lúc y đang đau đầu, một thái giám trẻ vội vã chạy tới từ đầu bên kia hành lang, đó là con nuôi của y, Tào Đức.

Tào Thiện Lai như châm lửa đốt pháo, đợi Tào Đức thở hổn hển dừng lại trước mặt, y véo mạnh lỗ tai Tào Đức, hạ giọng răn dạy: “Nói biết bao nhiêu lần rồi, không được phép chạy trong cung! Đụng phải quý nhân thì ngươi có mấy cái mạng nhỏ để đền hả?”

Tào Đức đau tới mức nhe răng trợn mắt, liên tục xin tha: “Cha nuôi, con sai rồi, lần sau con không dám nữa, chẳng phải vì có chuyện quan trọng nên con mới nóng vội như thế sao?”

Thấy cậu ta đã nghe lọt, Tào Thiện Lai thả lỏng tay: “Chuyện gì?”

Tào Đức lấy từ trong tay áo ra một bức thư hoa và một miếng ngọc bội: “Ngoài cung gửi thư cho Bệ hạ. Thấy cô nương kia trông hết sức lo lắng, con sợ làm chậm trễ việc nên mới chạy tới tìm cha nuôi ạ.”

Nhìn ngọc bội, Tào Thiện Lai lập tức biết vị kia chính là người gửi thư.

Y cầm thư, khen ngợi: “Tiểu tử này giỏi, có mắt nhìn đấy, chuyện của vị ngoài cung kia quả thực không chậm trễ được.”

Tào Đức sờ tai, khờ khạo cười rộ.

Lúc này tảng đá đè nặng lòng y mới biến mất, vừa rồi Tào Thiện Lai còn lo làm thế nào để dỗ Bệ hạ vui vẻ, đây đúng là đang buồn ngủ thì có người tặng gối đầu.

Y nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra.

Trong điện đốt Long Diên Hương, lư hương bằng đồng đặt giữa đại điện tỏa ra làn khói xanh lượn lờ, mùi hương dễ chịu cực kỳ.

Tào Thiện Lai cung kính đặt lá thư kia lên bàn rồng.



Trình Cảnh Di nghiêng đầu, giọng lạnh lùng: “Tào Thiện Lai, dạo này ngươi cảm thấy đầu quá nặng, muốn trẫm lấy nó xuống giúp ngươi sao?”

Tào Thiện Lai kinh sợ chắp tay: “Bệ hạ bớt giận, nô tài không dám nhận mấy thứ lộn xộn khiến ngài phiền lòng. Lá thư này không phải do nữ tử có bụng dạ khó lường đưa tới, mà do tiểu thư Triệu gia gửi ạ.”

Trình Cảnh Di ngạc nhiên trong giây lát, nhìn lá thư trên bàn.

Sau vài nhịp thở, hắn đặt tấu chương trong tay xuống, cầm thư lên.

Hắn xé phong bì màu trắng ra, một tờ giấy hoa thơm mùi hoa phù dung (*) rơi xuống bàn.

(*) Hoa phù dung hay còn gọi là mộc liên hoặc sương giáng hoa, chúng có tên khoa học là Hibiscus mutabilis L.

Tào Thiện Lai không dám nhìn lung tung, chỉ vội vàng liếc qua, y thoáng thấy vài cánh hoa phù dung kiều diễm ướt át bên trên.

Dạo trước cũng từng xảy ra việc nữ tử gửi thư cho Bệ hạ, những tờ giấy hoa tinh xảo rực rỡ viết đầy tâm sự của cô nương nhỏ, khi mở thư ra còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Nhưng không hề có ngoại lệ nào, toàn bộ đều bị Bệ hạ vứt sạch.

Tâm trạng Tào Thiện Lai thấp thỏm, Bệ hạ không thích mấy thứ loè loẹt, Triệu tiểu thư không biết rõ, e rằng sẽ chọc giận Bệ hạ.

Trình Cảnh Di cười khẽ.

Tào Thiện Lai kinh ngạc ngước nhìn, chỉ thấy Trình Cảnh Di chống một tay lên trán, trên môi nở nụ cười.

“Triệu tiểu thư viết gì trong thư mà khiến Bệ hạ cười vui vẻ vậy ạ?” Tào Thiện Lai cũng cười theo, tò mò hỏi.

Trình Cảnh Di gõ gõ tay phải lên giấy hoa, cười: “Không nhận ra cô nương nhỏ lại có bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru thế này. Trẫm thấy bản lĩnh tâng bốc người khác của nàng còn cao siêu hơn cả đám đại thần chuyên nịnh hót của trẫm nữa.”

Tào Thiện Lai cười híp mắt: “Tính cách Triệu tiểu thư đơn thuần, lời nào cũng thật lòng.”

Tào Thiện Lai không biết nội dung Triệu Quy Nhạn viết là gì, nhưng y có thể đoán được sơ sơ.

Dù sao cũng là những lời khiến Bệ hạ sung sướng.

Trình Cảnh Di “Ồ” một tiếng, đỡ trán: “Không nhận ra đấy.”

Hắn nhớ tới mấy lần gặp mặt Triệu Quy Nhạn, nàng luôn có phần sợ hắn, nếu được, nàng chỉ hận không thể cách hắn xa thật xa. Không như những câu nàng ghi trong thư, gì mà hắn khiến nàng cảm động rơi nước mắt, rồi nàng sẵn lòng kết cỏ ngậm vành, chăm sóc hắn suốt đời.

Tào Thiện Lai không dám tiếp lời, cung kính đứng sang một bên.

Trình Cảnh Di không cười nữa, qua hồi lâu, hắn chợt bảo: “Ngươi ra ngoài cung truyền chỉ phái Giang Diêu đến phủ Vinh Quốc công một chuyến đi.”

Giang Diêu chính là người tinh thông y thuật trong miệng Phó đại phu.

Tào Thiện Lai cúi người nhận lệnh, định lui ra ngoài.

Ngón tay Trình Cảnh Di mân mê tờ giấy hoa, trên mặt xuất hiện thêm vài phần nghiêm túc, hắn đứng dậy: “Thôi, trẫm vẫn nên tự mình đi một chuyến thì hơn.”

Nếu mắc bệnh, Triệu Quy Nhạn có thể tự tìm đại phu khác khám và điều trị, không nhất thiết phải viết thư nhờ hắn mời Giang Diêu.

Huống chi với tính cách của nàng, nàng chỉ ước gì có thể trốn hắn càng xa càng tốt, nào dám chủ động làm phiền hắn?

Trừ phi… bệnh đó nghiêm trọng tới mức chỉ Giang Diêu mới có thể chữa khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi