Tống Thái hậu không ngờ Triệu Quy Nhạn lại không nể mặt bà ta hết lần này đến lần khác. Bà ta sống trong nhung lụa nhiều năm, chẳng một ai dám làm trái ý khiến bà ta không thể chịu đựng nổi.
Bà ta vỗ mạnh xuống bàn, nổi cơn tam bành: “Làm càn! Láo xược! Đè nàng xuống cho ai gia!”
Cung nữ hai bên điện nhao nhao tiến lên phía trước vài bước, muốn bắt Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn thay đổi biểu cảm, dịch sang bên cạnh, tránh khỏi tay cung nữ, nàng cố gắng ổn định giọng nói: “Thái hậu nương nương, thần nữ vẫn chưa làm sai chuyện gì, ngài không thể tự ý xử trí thần nữ.”
Tống Thái hậu cười khẩy: “Trong cung này có nhiều tội danh vô căn cứ lắm, không nhất thiết phải có tội mới trừng trị được ngươi! Hiện giờ ngươi đang ở Thọ An Cung của ai gia, biết trông cậy vào ai có thể giúp ngươi đây?”
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, không ngờ chỉ một lời bất hoà mà Thái hậu đã muốn ra tay.
Nàng quan sát xung quanh, những ai đang nhìn chằm chặp vào nàng như hổ rình mồi đều là người của Thái hậu.
Ánh mắt lóe lên, nàng có phần mong đợi nhìn Tống Minh Nhược. Lúc này, ở đây chỉ mỗi nàng ta mới có khả năng ngăn được Tống Thái hậu.
Tống Thái hậu mời nàng vào cung, biết bao cặp mắt ở phủ Vinh Quốc công đã chứng kiến. Đến lúc nàng bị thương trở về, người ngoài chắc chắn sẽ biết được hành vi của Tống Thái hậu. Đối với Thái hậu, đây cũng không phải chuyện tốt.
Nếu Tống Minh Nhược hiểu rõ điều này thì nên ngăn cản bà ta.
Song, Tống Minh Nhược chỉ né tránh ánh mắt của nàng, vờ như không thấy.
Triệu Quy Nhạn mở to hai mắt.
Nàng ta, sao nàng ta có thể mặc kệ thanh danh của Thái hậu không thèm quan tâm?!
Nàng không thể đoán ra rốt cuộc Tống Minh Nhược đang nghĩ gì, các cung nữ đã bắt đầu xông tới, nàng không được phân tâm.
Triệu Quy Nhạn vốn không phải thiên kim đủ tiêu chuẩn được nâng niu trong khuê các, phải chú trọng đến hình tượng tao nhã thong dong. Bị dồn ép quá mức, nàng nhanh chóng xách váy, bắt đầu né tránh vòng quanh điện.
Nàng nhẹ như yến, chạy tới chạy lui chẳng khác gì một chú mèo. Trong lúc nhất thời, cung nữ không thể bắt được nàng.
Thậm chí họ còn ngu ngốc, hệt như đám ruồi không đầu, thi thoảng va vào nhau.
Cung điện hỗn loạn, nhiều đồ sứ quý giá rớt xuống.
Tống Thái hậu đã bao giờ gặp một nữ tử không đoan trang điềm đạm như vậy đâu, bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Các ngươi đúng là lũ ngu xuẩn! Còn không mau bắt lấy nàng!”
Càng về sau, ngay cả các ma ma lớn tuổi cũng phải ra tay.
Triệu Quy Nhạn bị truy đuổi tới mức thở hổn hển, trang phục bị kéo rối loạn, nhưng nàng không dám dừng lại, nàng không thể bị bắt.
Chọc giận Thái hậu, e rằng sẽ không có quả ngọt cho nàng ăn!
Triệu Quy Nhạn thầm lo lắng, sao Thải Nguyệt vẫn chưa mời Bệ hạ tới đây?
Tống Minh Nhược bất ngờ, nhìn Triệu Quy Nhạn mảnh mai nhưng cũng dám phản kháng.
Thấy đống bừa bộn dưới đất, nàng ta sững người vì kinh ngạc.
Nàng ta thoáng nhìn sắc mặt Thái hậu, hơi lưỡng lự. Ban đầu nàng ta chỉ muốn Thái hậu trừng phạt Triệu Quy Nhạn một chút, sau đó nàng ta sẽ mở miệng cầu xin, để Triệu Quy Nhạn nợ nàng ta một ân tình.
Nhưng hiện tại, tình hình hỗn loạn như thế, không phải điều nàng ta có thể ngăn cản.
Tống Minh Nhược đan hai tay vào nhau, lùi về sau mấy bước.
Dù gì hai tay cũng khó địch nổi bốn tay, thấy Triệu Quy Nhạn tận dụng vóc dáng nhỏ xinh của mình trốn tránh lâu như vậy, các cung nữ cũng tìm ra cách giải quyết.
Triệu Quy Nhạn thở hổn hển lui về sau, tiếc thay lưng lại chạm vào mặt tường lạnh lẽo.
“Chạy? Để xem ngươi chạy đi đâu?”
Tống Thái hậu cười khẩy, vén sợi tóc trên thái dương, chậm rãi bước xuống.
Triệu Quy Nhạn cắn nhẹ môi, liếc nhìn cửa chính.
Tống Thái hậu có ác ý sẵn, ban nãy nàng vừa đến bà ta lập tức sai người đóng cửa, bằng không nàng đã chạy ra khỏi điện.
Mọi lối cửa nẻo đều khép kín, nàng biết mình hết đường thoát rồi.
Có lẽ vì khi nãy Triệu Quy Nhạn đã chạy trốn thỏa thích, thế nên trong lòng nàng bỗng dâng lên vài phần dũng khí bất chấp tất cả.
Không phải chỉ bị đánh một trận thôi sao? Đau đớn nào rồi sẽ kết thúc…
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn hơi sợ.
Trong cung có vô số cách tra tấn người…
Đừng nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng đến đây Triệu Quy Nhạn đã cảm thấy đau nhức khắp người.
Ma ma đắc lực bên người Thái hậu túm lấy cánh tay nàng, trói chặt tay nàng, không cho nàng làm hại Thái hậu.
Triệu Quy Nhạn bị bà ta tàn nhẫn siết chặt tay, đau tới nỗi sắp chảy nước mắt.
Ma ma chọn phần thịt mềm của nàng véo mạnh, khiến nàng đau như bị kim châm.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, kìm nén tiếng kêu đau đớn suýt vọt ra khỏi cổ họng, đôi mắt trong veo sâu thẳm nhìn thẳng vào ma ma kia.
Ma ma thấy ánh mắt này của nàng nhìn mình đăm đăm, rõ ràng đây là một đôi mắt lấp lánh tuyệt đẹp, nhưng lại sinh ra vài phần uy nghiêm kỳ lạ.
Ma xui quỷ khiến, ma ma nới lỏng tay, không véo thịt mềm của nàng nữa.
Tống Thái hậu tới trước mặt Triệu Quy Nhạn, vuốt ve tay áo, ngạo mạn nâng cằm: “Ngươi còn chưa tiến cung mà đã kiêu căng cứng đầu, hỗn xược với ai gia. Nếu tiến cung rồi, chắc hậu cung này sẽ trở thành thiên hạ của ngươi đúng không?”
Triệu Quy Nhạn mím môi không đáp.
Chẳng lẽ mình nên cam chịu để bà ta phạt một trận mới là ngoan ngoãn nghe lời?
Tống Thái hậu híp mắt nhìn vẻ bướng bỉnh trên mặt nàng.
Bà ta không thích người có lòng chống đối, vì sẽ rất khó kiểm soát.
Tống Thái hậu nắm cằm nàng, bất chợt giơ tay lên.
Triệu Quy Nhạn nhắm mắt theo phản xạ.
Nhưng cơn đau mà nàng tưởng tượng đã không đến, một thân hình cao ráo rắn rỏi đứng trước mặt nàng, người nọ giúp nàng cản cánh tay của Tống Thái hậu.
Tống Thái hậu sững sờ, lẩm bẩm: “Hoàng đế?”
Trình Cảnh Di thản nhiên hỏi: “Mẫu hậu, không biết Hoàng hậu của trẫm đã làm sai chuyện gì mà phải để ngài tự mình ra tay?”
Triệu Quy Nhạn ngẩng phắt đầu, nỗi hoảng sợ trong mắt vẫn chưa biến mất.
Tống Thái hậu liếc nhìn cổ tay bị hắn nắm lấy: “Nàng nói năng lỗ mãng, bất kính với ai gia. Nếu ai gia không xử phạt nhẹ, sau này uy nghiêm của ai gia để ở đâu?”
Trình Cảnh Di cười khẽ, sau đó ngừng cười, hắn chợt hỏi: “Còn chưa buông ra?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng vẫn đủ khiến sắc mặt Tống Thái hậu xanh mét, bà ta nhìn Trình Cảnh Di chòng chọc.
Các cung nữ cũng đoán ra ý hắn, họ đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng nới lỏng tay đang trói chặt Triệu Quy Nhạn, họ sợ hãi quỳ xuống.
Triệu Quy Nhạn vội vàng đến phía sau Trình Cảnh Di, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ.”
Vốn dĩ vừa rồi nàng còn run rẩy vì sợ hãi, bị véo mạnh cũng không khóc, nhưng giờ đây hai mắt nàng lại bất chợt đỏ hoe.
Trình Cảnh Di nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nàng, định quay đầu lại xem tình trạng của nàng. Nhưng không ngờ Triệu Quy Nhạn đột nhiên nâng ống tay áo lên che kín mặt, nàng nghẹn ngào: “Đừng nhìn thần nữ! Sẽ không may mắn đâu…”
Thái độ của Trình Cảnh Di kỳ quái, hắn dở khóc dở cười, lúc nào rồi mà nàng vẫn còn nhớ mấy chuyện đó?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không quay đầu nhìn, hắn buông tay Tống Thái hậu ra, lùi lại, vừa vặn che chắn cho Triệu Quy Nhạn đứng đằng sau.
Tống Thái hậu không thấy Triệu Quy Nhạn, bất đắc dĩ rút tay về, khoanh tay nhìn Trình Cảnh Di: “Hoàng đế quyết tâm chống đối ai gia, khăng khăng thiên vị nàng?”
Trình Cảnh Di nhìn bà ta: “Nhi thần không dám.”
Sắc mặt Tống Thái hậu dịu lại, bà ta định nở nụ cười thì nghe thấy Trình Cảnh Di nói tiếp.
“Nàng cũng không làm gì sai, đâu cần nhi thần thiên vị?”
Nụ cười của Tống Thái hậu cứng ngắc, bà ta nhìn hắn, ánh mắt khó tin.
“Hoàng đế!”
Trình Cảnh Di bình thản nói: “Mẫu hậu bớt giận.”
Thấy hắn kiên quyết bảo vệ Triệu Quy Nhạn, Tống Thái hậu đột ngột vung tay áo chỉ vào mớ bừa bộn dưới đất: “Con nhìn xem, Hoàng hậu tốt của con đã biến Thọ An Cung của ai gia thành gì đây? Đồ đạc trong cung ai gia, món nào mà không có giá trị liên thành? Nàng được chiều sinh hư, to gan làm loạn như vậy, con còn nói nàng không sai?”
Triệu Quy Nhạn ấm ức nhỏ giọng nói: “Ta đâu đập những thứ này.”
Khi chạy trốn nàng đã cẩn thận cực kỳ, cố gắng né tránh mấy đồ vật quý giá, là cung nữ chạy tới chạy lui đụng phải.
Trong mắt Trình Cảnh Di ánh lên nét cười, nhưng chỉ thoáng qua chóng vánh.
Hắn “Ừ” một tiếng, giọng điệu thản nhiên: “Vậy nhi thần sẽ đền bù những đồ vật hư hỏng thay nàng.”
Tống Thái hậu mở to hai mắt, không thể tin được Trình Cảnh Di sẽ làm chuyện “vì mỹ nhân mà vung tiền như rác” này.
Tống Thái hậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với hắn: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn, chúng ta hãy bàn về chung thân đại sự của con.”
Bà ta vẫy tay, gọi Tống Minh Nhược lại.
Tống Minh Nhược nhẹ nhàng cất gót sen, yêu kiều hành lễ: “Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn an.”
Từ nhỏ Tống Minh Nhược đã được nhiều danh sư dạy dỗ, biết rõ tư thế nào mới có thể khơi dậy hứng thú của đàn ông.
Vòng eo thon thả như thân liễu uốn thành đường cong duyên dáng, để lộ cần cổ trắng như ngọc, chất giọng mềm mại dịu dàng, trầm bổng như chim hoàng oanh tháng Ba.
Tống Minh Nhược trưởng thành trong cung, miễn cưỡng được xem như thanh mai trúc mã của Trình Cảnh Di. Thuở chớm yêu, nàng ta đã gặp được vị Đế vương anh minh oai phong nhất thế gian, và rồi nàng ta phải lòng Trình Cảnh Di, dành trọn trái tim cho hắn.
Nàng ta đã mười chín, độ tuổi này vốn nên xuất giá từ lâu, nhưng nàng ta không muốn mình phải cam chịu gả cho người khác.
Nhiều lần nàng ta liếc mắt đưa tình, bày tỏ tấm lòng rõ ràng. Nhưng Trình Cảnh Di luôn lạnh nhạt, chưa từng để tâm tới nàng ta.
Hiện giờ nàng ta thấy hắn lên tiếng bảo vệ Triệu Quy Nhạn, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, nàng ta cúi đầu, che giấu lòng mến mộ lẫn nỗi ghen tị trong mắt.
Trong mắt Trình Cảnh Di chứa vài phần giễu cợt, nàng ta làm vậy chỉ khiến hắn thấy phản cảm hơn thôi.
Tống Minh Nhược khuỵu nửa đầu gối, đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng Trình Cảnh Di, nàng ta trắng bệch mặt mày, trong mắt thấp thoáng hơi nước.
Tống Thái hậu không đành lòng, bèn đỡ nàng ta dậy, nhân tiện kéo tay nàng ta, tha thiết nhìn Trình Cảnh Di: “Hoàng đế, sau ngần ấy năm, con cũng biết tình cảm của A Nhược rồi mà? Con bé đợi con nhiều năm, con cũng nên cho con bé một danh phận đi chứ? Hoàng hậu… Thôi, ai gia không cần vị trí chính cung, phong làm Quý phi cũng được.”
Trình Cảnh Di nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Chuyện này mẫu hậu cần gì phải hỏi nhi thần?”
Tống Thái hậu bảo: “Đây là phi tử của con, con nên tự sắc phong.”
Trình Cảnh Di hiếm khi cười nhẹ: “Chỉ là một thiếp thất cũng đáng để trẫm phải tốn sức ư? Mẫu hậu muốn phong thì cứ phong, dù sao hậu cung này cũng nằm trong tay mẫu hậu mà.”
Tống Thái hậu nhìn thái độ của Trình Cảnh Di, trước mắt tối sầm, bà ta không kìm được mà lùi về sau vài bước.
Tống Minh Nhược nhanh tay đỡ lấy bà ta, lo lắng nói: “Thái hậu nương nương!”
Bà ta nâng tay lên, run rẩy chỉ vào hắn: “Con… Sao con có thể thốt ra mấy lời hỗn láo như vậy?!”
Trình Cảnh Di bình thản nhìn bà ta: “Trong hậu cung này, ngoại trừ Hoàng hậu của trẫm, có ai do đích thân trẫm sắc phong không? Chẳng phải mẫu hậu chỉ cần thấy ai thích hợp là phong cho người đó sao?”
Triệu Quy Nhạn bất ngờ khi nghe được một bí mật như vậy, nàng che miệng trốn sau lưng Trình Cảnh Di.
Tống Thái hậu dựa vào ngực Tống Minh Nhược, nhìn Trình Cảnh Di chằm chặp.
“Thế ai gia đang lo cho ai? Còn không phải vì con? Nếu con không có con nối dõi, triều thần sẽ công kích con thế nào hả? Người trong hoàng thất chẳng khác gì hổ rình mồi, không một ai thấu cho nỗi khổ tâm của ai gia cả!”
Trình Cảnh Di từ chối cho ý kiến, vì hắn sao?
Hay cho một lý do vì hắn.
E rằng chỉ mỗi bà ta mới biết được mục đích thật sự khi làm thế.
Hắn bỗng dưng cảm thấy chán nản, chắp tay nói: “Nếu mẫu hậu không khoẻ, vậy nhi thần xin cáo lui trước, để thái y mau chóng đến đây chẩn bệnh.”
Dứt lời, hắn nắm cổ tay mềm mại của Triệu Quy Nhạn, xoay người rời khỏi.
Không ngờ Trình Cảnh Di lại dứt khoát bỏ đi, Tống Thái hậu vội vàng gọi: “Cảnh nhi!”
Trình Cảnh Di dừng bước trong thoáng chốc, sau đó hắn tiếp tục rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Trên hành lang gỗ dài, Trình Cảnh Di đi rất nhanh, bước chân vội vã gấp rút tựa như hạt mưa đập vào lá chuối, tạo nên âm thanh dồn dập khiến người theo sau lo âu vô cớ.
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, chạy chậm sau hắn, nàng nhìn cổ tay đang bị Trình Cảnh Di nắm, chẳng rõ vì sao trái tim lại đập thình thịch đến lạ.
Triệu Quy Nhạn thở hổn hển, lắc lắc đầu.
Đi quá nhanh nên tim đập nhanh thôi…
Triệu Quy Nhạn tiếp tục âm thầm quan sát Trình Cảnh Di, nhưng nàng chỉ có thể thấy bóng lưng như tùng như trúc của hắn.
Có thể nhận ra, từ lúc họ rời khỏi Thọ An Cung, cảm xúc của Trình Cảnh Di không ổn lắm.
Mặc dù đây là lần đầu tiên thấy hai mẹ con họ tiếp xúc, nhưng Triệu Quy Nhạn cũng nhận ra Thái hậu và Trình Cảnh Di không hòa hợp mấy.
Song, ngoài cung luôn đồn rằng Thái hậu và Cảnh Hoà đế là mẹ hiền con hiếu.
Cảnh Hoà đế kế vị lúc còn trẻ, trước khi hắn tự mình chấp chính năm mười lăm tuổi, Thái hậu đã buông rèm nhiếp chính. Dần dà Trình Cảnh Di từng bước lên nắm quyền, Thái hậu dứt khoát lui về hậu cung, không hỏi đến việc triều chính.
Trải qua những năm tháng gian truân ấy, Thái hậu và Cảnh Hoà đế luôn tương trợ lẫn nhau, theo lý mà nói, hai người không nên rơi vào tình trạng này.
Trong tin đồn cũng chưa bao giờ đề cập tới mối quan hệ không tốt giữa mẹ con họ.
Triệu Quy Nhạn ổn định hô hấp, cố đuổi theo Trình Cảnh Di.
Cũng không biết vấp phải thứ gì, Triệu Quy Nhạn thấy đau đớn dưới chân, nàng lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Như bừng tỉnh từ trong mộng, Trình Cảnh Di nhận ra mình đang nắm tay một người và bước đi quá nhanh.
Hắn chợt dừng lại, trên mặt tỏ vẻ áy náy. Khi xoay người nhìn nàng, Trình Cảnh Di hơi bất ngờ.
Một tay của Triệu Quy Nhạn được hắn nắm trong lòng bàn tay, nàng té ngã nhưng vẫn không quên luống cuống dùng ống tay áo che mặt.
Vẻ u ám trong mắt Trình Cảnh Di nhanh chóng tiêu tan.
Hắn cười: “Triệu Quy Nhạn, đừng che nữa.”
Tai Triệu Quy Nhạn ửng đỏ, nàng lắc lắc tay hắn, buồn bực nói: “Ngài quay đầu lại đi, mau mau!”
Giọng nàng vừa đáng yêu vừa mềm mại, như đang làm nũng hơn là tức giận.
Triệu Quy Nhạn thấy hôm nay mình mất hết mặt mũi rồi.
Đầu tiên bị đám người truy đuổi chạy khắp nơi, hiện giờ bị té ngã, còn phải chật vật che mặt nữa.
Triệu Quy Nhạn mím môi, nàng càng nghĩ càng xấu hổ trong lòng, kích thích khiến hốc mắt chua xót, cuối cùng nàng không kìm nén được, từng dòng lệ rơi xuống.
Trình Cảnh Di thấy bộ diêu trên tóc nàng nhẹ nhàng đung đưa, dưới ống tay áo còn truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, hắn cứng đờ người.
Không biết vì sao khi hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, trong lòng lại dâng lên vài phần phiền muộn khó hiểu.
Trình Cảnh Di nhẹ giọng hỏi: “Triệu Quy Nhạn, nàng khóc à?”
Âm thanh nghẹn ngào tạm dừng, một giọng nói rầu rĩ chợt vang lên: “Không có!”
Nghe được tiếng nức nở của nàng, Trình Cảnh Di thở dài, ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Triệu Quy Nhạn thút thít, cẩn thận vén ống tay áo lên, thấy trước mặt mình xuất hiện một tấm lưng rộng lớn.
Nàng nhíu mày, bối rối hỏi: “Ơ?”
Trình Cảnh Di dịu dàng bảo: “Trẫm cõng nàng ra ngoài.”
Triệu Quy Nhạn nhìn lưng Trình Cảnh Di, chớp chớp mắt.
Cõng nàng?
Trình Cảnh Di đợi hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, hắn cố gắng không quay đầu lại, hạ giọng hỏi: “Không muốn rời cung sao?”
Triệu Quy Nhạn sững người, rồi run rẩy đặt tay lên vai Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di thấy một đôi tay trắng nõn mềm mại vòng trước ngực mình, ánh mắt hắn trầm xuống.
Tay Trình Cảnh Di đỡ phía sau đầu gối của Triệu Quy Nhạn, hắn đứng thẳng dậy.
“A!”
Tầm mắt của Triệu Quy Nhạn đột nhiên được nâng lên cao, nàng kinh ngạc thấp giọng kêu một tiếng.
Hơi nóng vương vấn chui vào vạt áo hắn, Trình Cảnh Di siết chặt cánh tay.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn được người khác cõng trên lưng, nàng sợ ngã, bèn quấn chặt hai cánh tay quanh cổ Trình Cảnh Di như dây leo.
Trình Cảnh Di hít một hơi: “Triệu Quy Nhạn, nàng muốn bóp chết trẫm hả?”
Triệu Quy Nhạn hoảng hốt buông tay, Trình Cảnh Di lại suýt không đứng vững vì động tác ngửa ra sau của nàng.
Trình Cảnh Di bất đắc dĩ, kiên nhẫn bảo: “Nàng khoác nhẹ lên vai trẫm, đừng lộn xộn cũng đừng dùng nhiều sức quá, hiểu chưa?”
Triệu Quy Nhạn nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, hai cánh tay mềm mại trắng trẻo chậm rãi đặt lên đầu vai Trình Cảnh Di.
Đi được một đoạn, Triệu Quy Nhạn phát hiện Trình Cảnh Di cõng nàng rất vững vàng, cơ thể cứng ngắc của nàng từ từ thả lỏng.
“Bệ hạ, có phải ta gây phiền phức cho ngài rồi không?” Giọng Triệu Quy Nhạn hơi nghẹn ngào, hơi buồn bã ỉu xìu, lộ ra vẻ ngây thơ, nhưng không khó nghe.
Trình Cảnh Di từ tốn trả lời: “Không có.”
Không phiền phức mấy, nhiều nhất chỉ hư hại ít đồ trang trí bằng sứ thôi, hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Hơn nữa, vài năm gần đây mối quan hệ giữa hắn và Thái hậu ngày càng căng thẳng, không liên quan đến Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn thở dài.
Trình Cảnh Di cười khẽ: “Hối hận rồi?”
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nhận ra Trình Cảnh Di không thấy được, nàng dịu dàng đáp: “Không hối hận.”
Ánh mắt Trình Cảnh Di lóe lên, hắn chợt bảo: “Sau này đừng nói mấy lời đó nữa.”
Triệu Quy Nhạn nhíu mày nhớ lại, sắc mặt tái nhợt: “Bệ hạ nghe hết rồi à?”
Nàng thử thăm dò: “Bệ hạ nghĩ lần sau ta không nên ngăn cản việc tuyển phi cho Bệ hạ ư?”
Triệu Quy Nhạn thầm buồn phiền, đúng vậy, biết đâu Trình Cảnh Di thích Tống Minh Nhược thì sao? Mình từ chối, chẳng phải đang chia rẽ uyên ương à?
Trình Cảnh Di im lặng không đáp.
Triệu Quy Nhạn cho rằng mình đã đoán trúng suy nghĩ của Trình Cảnh Di, nàng rụt cổ lại, thấy mình bị thua thiệt lớn.
Giờ thì hay rồi, lòng tốt biến thành chuyện xấu, thậm chí còn đắc tội với Thái hậu.
Triệu Quy Nhạn bắt đầu suy nghĩ lung tung, a tỷ nhẫn nhịn, luôn thuận theo Thái hậu, nhưng vẫn không được Thái hậu đối xử hòa nhã.
Hiện giờ mình đắc tội với Thái hậu quá nhiều, đến lúc vào cung chỉ sợ cuộc sống còn khó khăn hơn cả a tỷ.
Triệu Quy Nhạn sa sút tinh thần, uể oải gác cằm lên vai Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di hơi khựng lại, sau đó thản nhiên tiếp tục tiến về phía trước.
Hình như nàng không còn sợ hắn nữa.
Trình Cảnh Di nhớ về Triệu Quy Nhạn của trước kia, nhút nhát sợ sệt…
Nhưng mới mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Quy Nhạn cẩn thận dè dặt ấy tựa như chỉ xuất hiện trong giấc mộng của hắn, xa lạ như người ở kiếp trước…
“Ý trẫm là, sau này nếu Thái hậu hoặc những người khác ép nàng nạp thiếp, nàng cứ từ chối thẳng thừng, nói đó là ý của trẫm. Nàng là cô nương nhỏ, nếu nói chuyện như vậy sẽ bị người đời mắng tư tưởng lệch lạc, không tuân thủ nữ đức.” Trình Cảnh Di chợt lên tiếng.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác, một lát sau, nàng nghe thấy chính mình hỏi: “Vậy Bệ hạ thì sao? Bệ hạ cảm thấy lời ta nói đúng hay sai?”
Trình Cảnh Di “Ồ” một tiếng, khẳng định: “Nói hay phết.”
Đôi môi đỏ mọng của Triệu Quy Nhạn cong lên, một tí phiền muộn vừa rồi lập tức tan thành mây khói, lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa: “Bệ hạ anh minh!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã gặp được một nhóm người.
Là nhóm người Tào Thiện Lai và Thải Nguyệt.
Tào Thiện Lai thấy đằng xa có một bóng người, y còn buồn bực tại sao chỉ có một mình Bệ hạ đi ra. Khi bóng người đến gần hơn, y nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra Trình Cảnh Di đang cõng ai đó trên lưng.
Trên mặt Tào Thiện Lai lộ ra vẻ đáng suy ngẫm, Bệ hạ không gần nữ sắc, nhưng cũng am hiểu cách săn sóc người khác nhỉ.
Đôi mắt nhạy bén của Thải Nguyệt thấy Triệu Quy Nhạn, nhìn nàng được người khác cõng trên lưng thì nàng ấy sợ hãi. Cho rằng Triệu Quy Nhạn bị trừng phạt nặng trong cung Thái hậu, Thải Nguyệt vội vàng lao về phía trước.
Tào Thiện Lai nhanh tay kéo nàng ấy lại: “Uầy, Thải Nguyệt cô nương, ngươi làm gì thế? Ngươi cứ yên tâm đợi ở đây là được, dù gì Hoàng hậu nương nương cũng có Bệ hạ chăm sóc rồi. Bệ hạ nhân hậu nên sẽ không để Hoàng hậu nương nương gặp chuyện gì đâu.”
Tào Thiện Lai thấy cô nương này không tinh ý gì cả.
Không thấy đôi phu thê đang cười đùa sao? Trông có giống bị thương không?
Thải Nguyệt bị y ngăn lại, lòng nóng như lửa đốt: “Tào công công, ngài đừng cản nô tỳ, nhất định tiểu thư nhà nô tỳ đã bị Thái hậu nương nương gây khó dễ rồi.”
Tào Thiện Lai giữ chặt nàng ấy, giải thích: “Thải Nguyệt cô nương đừng sốt ruột, ngươi nhìn kỹ Hoàng hậu nương nương lần nữa xem.”
Thải Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn nghe lời nghiêm túc quan sát.
Chỉ thấy tiểu thư nhà mình cong cong mi mắt, ghé vào cổ Trình Cảnh Di trò chuyện.
Không biết nói chuyện gì mà nàng cực kỳ vui vẻ, trông rạng ngời rực rỡ vô cùng.
Tào Thiện Lai cũng liếc nhìn, lẩm bẩm: “Ngoan quá…”
Y còn thấy Bệ hạ ít khi nói cười xưa nay nhà mình bị người khác bịt tai cũng không tức giận, thậm chí hắn hơi nhoẻn miệng, nở nụ cười chứa vài phần dịu dàng.
Hai người đến gần, Triệu Quy Nhạn thấy Thải Nguyệt, nàng kinh ngạc vui mừng dựng thẳng sống lưng, giòn giã gọi: “Thải Nguyệt!”
Trình Cảnh Di vỗ nhẹ dưới chân nàng: “Yên nào đừng lộn xộn.”
Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn lại.
Tào Thiện Lai tiến lên định đỡ Triệu Quy Nhạn xuống, nhưng Trình Cảnh Di đã nghiêng người tránh khỏi tay y.
“Tìm áo choàng tới đây.”
Tào Thiện Lai cung kính nhận lệnh, nhanh chân bước về phía cung điện bên cạnh.
Bên cạnh có một tòa cung điện, Tào Thiện Lai mau chóng cầm áo choàng lông cáo đỏ như lửa ra.
Trình Cảnh Di thấp giọng nói: “Ôm chặt vào.”
Triệu Quy Nhạn không hề nghĩ ngợi, ôm chặt cổ Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di buông tay phải ra, kéo áo choàng lông cáo màu đỏ trong tay Tào Thiện Lai, đột nhiên mở tung ra.
Triệu Quy Nhạn chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu đỏ, sau đó bóng tối ập xuống, khắp người nàng được áo choàng che phủ kín mít.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu mình đã bị vật liệu lông thú che mất.
“!”
Đôi mắt Triệu Quy Nhạn chậm rãi mở to, nàng còn chưa nhìn rõ động tác của Trình Cảnh Di, sao mình đã khoác áo choàng xong rồi?
Lợi hại quá!
Trong lòng Triệu Quy Nhạn tràn ngập cảm giác sùng bái.
Trình Cảnh Di khom lưng: “Không xuống à?”
Triệu Quy Nhạn lúng túng trượt xuống, chiếc áo choàng bao phủ dáng người yểu điệu của nàng. Giờ đây, Triệu Quy Nhạn không cần lo về việc phá hỏng tập tục không gặp mặt trước ngày thành hôn nữa.
Triệu Quy Nhạn không thấy bất kỳ thứ gì, bèn dựa theo cảm giác khuỵu gối về phía bên phải: “Tạ ơn Bệ hạ, thần nữ cáo lui.”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Thải Nguyệt chọc nhẹ vào eo nàng, hạ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ ở bên trái ngài.”
Gò má Triệu Quy Nhạn nóng bừng, nàng không dám nhìn lung tung, đẩy Thải Nguyệt về phía trước, thúc giục: “Đi mau đi mau.”
Mất mặt quá!
…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Mặt trời còn chưa xuất hiện, nhưng phủ Vinh Quốc công đã sáng trưng ánh đèn, từng ngọn đuốc dài cháy cao soi rọi khắp nơi.
Vì thánh chỉ sắc phong đã được ban bố vài ngày trước đó, trong phủ cũng bắt đầu chuẩn bị từ sớm nên họ không hoảng loạn mấy.
Giờ Dần một khắc, nữ quan đánh thức Triệu Quy Nhạn.
Đêm qua Triệu Quy Nhạn trằn trọc rất lâu, khó khăn lắm đến giờ Sửu mới chìm vào mộng, hiện tại nàng ngủ chưa được hai canh giờ. Nàng ngái ngủ mơ màng, xương cốt cũng mềm nhũn.
Phương Lam bất đắc dĩ, vắt khăn lạnh, thấp giọng nói “Mạo phạm Hoàng hậu nương nương rồi”, sau đó nhanh tay áp khăn lên mặt Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn giật mình vì lạnh, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Phương Lam thấy Triệu Quy Nhạn đã tỉnh, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, mau dậy thôi, lát nữa có người trong cung tới, đừng để chậm trễ giờ lành.”
Triệu Quy Nhạn xoa trán, cố gắng đè nén cơn buồn ngủ, từ từ xuống giường.
Phương Lam nâng váy cưới, giúp nàng mặc từng món một.
Triều phục của Hoàng hậu đẹp đẽ lộng lẫy nhưng cũng rườm rà, tổng cộng gồm tám lớp trong ngoài. Sau khi mặc chỉnh tề, Triệu Quy Nhạn chỉ cảm thấy mình bị siết đến không thở nổi.
Còn Phương Lam cực kỳ hài lòng, bà vòng quanh Triệu Quy Nhạn, nhìn trái nhìn phải, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Bộ váy cưới màu đỏ rực này mặc trên người Triệu Quy Nhạn càng tôn lên làn da trắng tuyết, vóc dáng uyển chuyển yểu điệu.
Phượng hoàng màu vàng uốn lượn trên tà váy dài nhìn rất sống động, vỗ cánh như muốn bay cao, trông quý phái không thể tả.
Trong cung còn phái hai vị trang nương (*) tới phủ, họ là những người có tay nghề giỏi nhất thành Trường An.
(*) Chuyên gia trang điểm.
Trang nương từng gặp nhiều mỹ nhân, nhưng khi thấy Triệu Quy Nhạn, hai người vẫn có phần choáng ngợp.
Còn chưa trang điểm mà đã xinh đẹp tuyệt trần nhường này, nếu tô son điểm phấn lên không biết sẽ tỏa sáng rực rỡ cỡ nào nữa?
Trang nương thầm vui mừng khi thấy người đẹp, nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình.
Triệu Quy Nhạn để mặc các nàng loay hoay, vừa rồi lúc mặc triều phục nàng đã biết mình không giúp được gì, giờ chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên thôi.
Rõ ràng đây là hôn lễ của nàng, nhưng người nhàn nhã nhất lại chính là nàng.
Chẳng mấy chốc trang nương đã trang điểm xong, Triệu Quy Nhạn mở mắt ra, nhìn người trong gương, nàng cũng sững sờ.
Ngày thường nàng sẽ không tô son điểm phấn, chỉ trang điểm nhẹ vào những dịp tương đối quan trọng.
Hôm nay thành hôn, tất cả son phấn đều mang màu sắc tươi sáng đẹp mắt.
Bờ môi đỏ lông mày đen, mắt ngọc mày ngài, lớp trang điểm đậm làm giảm vẻ non nớt của nàng, đồng thời tôn lên hết đường nét quyến rũ của một người phụ nữ, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa.
Triệu Quy Nhạn ngắm người trong gương, cảm thấy xa lạ vô cùng.
Thấy Triệu Quy Nhạn cứ ngơ ngác nhìn gương, trang nương mỉm cười nịnh nọt: “Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng xem đến ngây người rồi sao?”
Trang nương rất hài lòng với cách trang điểm của mình.
Mặt Triệu Quy Nhạn hơi nóng lên, nàng vội vàng dời mắt.
Phương Lam nâng mũ phượng từ chiếc khay bên cạnh lên, mặt trên của mũ phượng được trang trí bằng hàng trăm viên ngọc trai, bốn con phượng hoàng màu vàng ngậm một viên ngọc lớn, trông hệt như ánh trăng sáng giữa muôn vì sao.
Điểm xuyết tơ vàng lẫn vô số đá quý.
Mỹ lệ sang trọng, giá trị liên thành.
Triệu Quy Nhạn líu lưỡi không nói nên lời, mũ phượng này đè trên cổ, cổ cũng gãy mất thôi.
Phương Lam cẩn thận đội mũ phượng cho nàng, như thế mới hoàn thành thủ tục đội mũ phượng khăn quàng vai (*).
(*) Một loại trang phục cưới truyền thống của Trung Quốc được phân loại theo Hán phục, được phụ nữ Trung Quốc mặc trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh.
Nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng thấp thoáng màu trắng bạc.
Bên này sửa soạn xong, một lượng lớn người từ bên ngoài ùa vào, chen chúc lấp đầy căn phòng nhỏ.
Nữ quyến trong phủ đã đợi bên ngoài từ lâu, nhưng Triệu Quy Nhạn đang trang điểm bên trong, bận rộn không dứt ra được, các nàng vào cũng chỉ vướng tay vướng chân, nên mới bị chặn ở ngoài.
Hiện giờ nữ quan và trang nương đã lui xuống, tất nhiên các nàng cũng lần lượt ùa vào.
Nữ quyến trong phủ đông đảo, hôm nay ngay cả những người không quen biết cũng xuất hiện trước mặt nàng, giả vờ sốt ruột.
Từng lời chúc mừng lặp đi lặp lại, ồn ào tới mức khiến người ta đau đầu.
Triệu Quy Nhạn mím môi cười khẽ, điềm nhiên gật đầu, nhưng trong lòng chỉ ước gì mình có thể lập tức rời đi.
Họ ầm ĩ hơn nửa canh giờ, nữ quan mới tiến vào bẩm báo, nói đã đến lúc tới chỗ trưởng bối nghe căn dặn bảo ban.
Triệu Quy Nhạn thầm thở phào nhẹ nhõm, được nữ quan hai bên đỡ tới Phúc Thọ Đường.
Hôm nay lão phu nhân ăn vận sang trọng, đánh phấn mặt, trông rất có tinh thần.
Bà vui mừng nhìn Triệu Quy Nhạn, dường như trong đôi mắt già nua cũng lấp lánh ánh nước.
“Cuộc sống trong cung khó khăn như đi trên băng mỏng, không thể so với phủ Quốc công. Nếu con đã lựa chọn con đường này, vậy hy vọng con sẽ nhẹ nhàng trong lời nói, nhanh nhẹn trong hành động, suy nghĩ kỹ trước khi làm.”
Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn bái lạy: “Con sẽ cẩn thận tuân theo lời dạy bảo.”
Lão phu nhân lau nước mắt, vẫy tay: “Đi thôi.”
Triệu Quy Nhạn nghe lời, xoay người rời khỏi Phúc Thọ Đường.
Triệu Thanh Hồng ra sức thúc ngựa, hôm qua mới vội vã trở về. Đi suốt ngày đêm, thoạt nhìn ông lờ đờ, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, không nhận ra chút mệt mỏi nào.
Triệu Thanh Hồng và Dương thị ngồi song song ngay ngắn phía trên cùng, các trưởng bối khác trong phủ ngồi hai bên sườn, đám tiểu bối đứng phía sau.
Thấy nàng bước vào, tất cả mọi người đứng dậy đón chào.
Hôm nay, nàng vừa là con gái vừa là Hoàng hậu.
Triệu Thanh Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, hiện tại dạy bảo cũng muốn sau này nàng phải đặt gia tộc lên hàng đầu, chớ đánh mất trách nhiệm của con cháu Triệu gia.
Hôm nay tâm trạng của Dương thị không tốt, có lẽ bà ta nhớ về con gái của mình cũng từng đội mũ phượng khăn quàng vai, vẻ vang gả vào hoàng cung.
Dương thị chỉ dặn vài câu đơn giản rồi thôi.
Triệu Thanh Hồng bất mãn trừng mắt liếc bà ta.
Triệu Quy Nhạn nhìn cảnh này, trong lòng thầm châm chọc. Buồn cười thay, rõ ràng họ không hề có tình cảm nào với nàng, nhưng vẫn có thể đeo chiếc mặt nạ giả dối, nói mấy lời tình sâu nghĩa nặng trong một ngày thế này.
Song, sau khi nàng vào cung, mắt không thấy tâm không phiền, họ muốn hát tuồng ra sao, nàng cũng không biết.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười, bái lạy cáo biệt phụ mẫu.
Phương Lam giúp nàng đội khăn trùm đầu.
Đường nàng ra khỏi phủ đã được bố trí màn che từ lâu, sân trước cũng có Ngự Lâm Quân canh chừng.
Hôm nay người tới đón dâu là Cung Thân vương, con trai thứ mười của Tiên đế, mẹ ruột là Dụ Thái phi. Cung Thân vương không ham quyền thế, đã trở thành một vị Vương gia nhàn hạ từ lâu, tình cảm với Kim thượng vẫn tốt đẹp.
Đứng kế Cung Thân vương còn có hai vị đại thần quan trọng của triều đình, đại tướng quân Bình Viễn và Ninh Quốc công, dù là võ tướng nhưng ai cũng nắm quyền to trong tay.
Có thể nói lễ chế quy cách đón dâu này lớn vô cùng.
Triệu Thanh Hồng vừa nhìn thoáng qua đã biết Bệ hạ hao tâm tổn sức nhiều rồi.
Trước đây Triệu Thanh Loan tiến cung cũng không có nghi thức bậc này, chỉ Thượng thư Lễ Bộ và An Viễn hầu tới.
Triệu Thanh Hồng không khỏi vui mừng khôn xiết, chào hỏi ba người.
Ngoại trừ Cung Thân vương, hai vị kia đều cùng cấp bậc với ông, nhưng quyền lực của ba người lại bỏ xa ông.
Hôm nay ba người đã nể mặt ông, sau khi chúc mừng còn ôn hoà nói chuyện với ông.
Thành thật mà nói, họ cũng vô cùng hâm mộ Triệu Thanh Hồng.
Một nhà hai Hoàng hậu.
Từ ngày khai quốc tới nay chưa từng có tiền lệ này.
Phủ Vinh Quốc công đúng là tốt số, con gái lớn chiếm vị trí Hoàng hậu trước, con gái nhỏ chiếm giữ trái tim Bệ hạ sau. Lần lập hậu này quá mức vội vàng, không hề cho người khác cơ hội nào.
Triệu Quy Nhạn được nữ quan đỡ lên xe phượng (*), rèm hạt buông xuống, khung cảnh bên ngoài xe trở nên mông lung.
(*) Xe được làm bằng gỗ và được đẩy bởi nhân lực. Phía trên xe có một chiếc ô tròn, người hầu đi theo sau.
Bá tánh đứng hai bên đường xem náo nhiệt, ai nấy cũng hào hứng phấn chấn, không ngừng thảo luận về hôn lễ của Đế Hậu hôm nay.
“Ngũ tiểu thư Triệu gia là ai? Tại sao trước giờ chưa từng nghe thấy danh tiếng?”
“Người ta được nuôi dưỡng ở Giang Nam từ nhỏ, làm sao ngươi nghe được?”
“Không biết dung mạo ra sao, không ngờ có thể vượt qua nhiều nữ tử xinh đẹp tài năng, những người đã tạo dựng được danh tiếng vang xa trong thành Trường An.”
“Nhưng cũng tiếc thật, Kim thượng không gần nữ sắc, gả vào cung chẳng khác gì ở góa trong khi chồng vẫn còn sống, uổng phí cho cái danh Hoàng hậu thôi.”
“Ngươi đừng nói mấy lời ghen ghét, vị trí Hoàng hậu này được vô số thiên kim quý nữ vắt nát óc để tranh đoạt đấy. Ai bảo Bệ hạ tuấn tú oai phong, khiến trái tim của chúng nữ tử rung động chứ…”
“…”
Triệu Quy Nhạn nhìn bàn tay mình dưới lớp lụa đỏ, bấy giờ nàng mới phát hiện, mình đã nắm chặt tay trong vô thức.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, khi mùi vị ngọt ngấy của son môi lan tỏa trên đầu lưỡi, nàng mới hoảng hốt thả lỏng miệng.
Cũng không biết vì sao sau khi nghe những lời này, nàng luôn cảm thấy rầu rĩ khó chịu.
Nhưng nếu cứ cố chấp truy tìm lý do, nàng sẽ không bao giờ tìm được.
Triệu Quy Nhạn lặng lẽ thả tay ra, không muốn nghĩ đến mấy chuyện phiền hà này nữa.
“Đón phượng trở về! Khởi hành!”
Bên ngoài vang lên một tiếng la cao vút, xe phượng vững vàng xuất phát.
Trong ngày thành hôn, xe phượng của Hoàng hậu sẽ tiến vào từ Tuyên Võ Môn.
Một mảng màu đỏ chiếm hết tầm mắt của Triệu Quy Nhạn, nàng ngồi ngay ngắn giữa kiệu, chỉ có thể dựa vào tiếng hát và âm thanh ồn ào bên ngoài để suy đoán vị trí của mình.
Hai mắt không nhìn thấy, thật ra rất dễ khiến nàng hoảng hốt.
Giữa bầu không khí trang trọng nghiêm túc của tiếng trống và đàn sáo, Triệu Quy Nhạn lo sợ, cuối cùng nàng cũng có cảm giác chân thật về ngày thành hôn.
Không biết đã đi được bao lâu, xe phượng dừng lại.
Không ai gọi nàng, xung quanh chỉ có tiếng nhạc xen lẫn với tiếng tim đập đang ngày một nhanh hơn của nàng.
Thình thịch thình thịch…
Rèm hạt đung đưa, ngọc kêu leng keng, trong không gian khép kín bỗng tràn ngập ánh mặt trời, Triệu Quy Nhạn chợt cứng đờ người.
Trong tầm mắt màu đỏ xuất hiện thêm một sắc trắng.
Khác hẳn bàn tay mềm mại trắng nõn như ngọc của nàng, bàn tay rõ từng khớp xương này mang đậm vẻ sắc bén đặc trưng thuộc về nam giới, tựa như màu trắng lạnh lẽo của chùm sáng buốt giá thấu xương.
“Triệu Quy Nhạn, nàng có thể xuống kiệu gả cho ta rồi!”