HOÀNG HẬU TRẺ - KHUẨN TI MỘC NHĨ

Lúc cất tiếng nói vậy, trông Triệu Quy Nhạn khí phách vô cùng, nhưng khi đứng sau tấm bình phong, nàng lại chẳng dám tiến thêm bước nào.

Vì nàng sợ…

Sợ đối diện với ánh mắt như nhìn kẻ vô ơn của hai bà, sợ hai bà oán hận nàng tham hư vinh, càng sợ hai bà sẽ trách nàng quên mất biết bao lời dạy bảo nhiều năm của a tỷ.

Thải Nguyệt thấy nàng vậy, đau lòng không thôi.

Thời còn ở trong phủ, sau nhiều lần Triệu Quy Nhạn bị lạnh nhạt và giễu cợt, đã hình thành nên tính cách có phần mẫn cảm tinh tế. Chỉ cần ai đối xử tốt với nàng, nàng sẽ ghi tạc trong tâm trí, hận không thể đền đáp gấp trăm ngàn lần. Huống chi, Triệu Thanh Loan thương nàng như thế, Triệu Quy Nhạn yêu ai yêu cả đường đi, luôn cực kỳ để tâm đến những người hầu hạ Triệu Thanh Loan.

Trong mắt thân tín bên cạnh Triệu Thanh Loan, việc Triệu Quy Nhạn tiến cung, suy cho cùng vẫn đã phụ lòng yêu thương và chăm sóc của Triệu Thanh Loan ngần ấy năm.

Thải Nguyệt định an ủi vài câu, chỉ thấy Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, cố gắng nhoẻn miệng cười, sau đó vòng qua bình phong.

Thải Nguyệt vội vàng vào theo.

Lúc này, hai vị ma ma Thục phi vừa đưa tới đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Nghe thấy tiếng bước chân, họ đồng loạt đứng lên, cung kính hành lễ với nàng.

Triệu Quy Nhạn vội tiến tới, tự tay nâng các bà dậy: “Ma ma không cần đa lễ.”

Hai vị ma ma đứng lên.

Ma ma bên trái họ Hà, là bà vú của Triệu Thanh Loan, cũng là người chứng kiến quá trình Triệu Thanh Loan khôn lớn. Bà ngước mắt, cẩn thận quan sát Triệu Quy Nhạn, cười nói: “Ngũ tiểu thư cao hơn rồi.”

Triệu Quy Nhạn chua xót, giàn giụa nước mắt.

Nàng nức nở: “Hà ma ma, bà không trách ta sao?”

Nụ cười của Hà ma ma vẫn ấm áp như trước kia: “Nương nương, ngài không nên tiến cung.”

Triệu Quy Nhạn nhìn Hà ma ma, đôi mắt đẫm lệ, giọng Hà ma ma đầy lo lắng, nhưng không hề có ý trách cứ.

Triệu ma ma cũng không đồng ý: “Ngũ tiểu thư, tình hình trong cung phức tạp vô cùng, ngài thật sự không nên tiến cung.”

Triệu Quy Nhạn nghe vậy, nhìn Triệu ma ma đăm đăm. Nhận ra nỗi lo sợ trong lời của bà, nàng lập tức hỏi: “Triệu ma ma, có phải bà đã biết chuyện gì đó không? Cuối cùng a tỷ qua đời thế nào?”

Triệu ma ma căng thẳng, vội vàng đáp: “Ngũ tiểu thư, ngài đừng hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng không rõ, ngài chỉ cần biết đại tiểu thư chết vì ngã bệnh là được.”

Triệu Quy Nhạn không bỏ lỡ thái độ khác thường thoáng qua của Triệu ma ma, nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không tin, a tỷ khoẻ mạnh như vậy, rõ ràng một ngày trước còn ăn điểm tâm với ta…”

Hà ma ma thấy nàng như vậy, trong mắt ánh lên nỗi xúc động, bà cúi đầu.

Không uổng công đại tiểu thư yêu thương ngũ tiểu thư nhiều năm như thế.

Triệu gia có vô số người, nhưng ai cũng tin đại tiểu thư qua đời vì bệnh nặng. Không, không có khả năng Quốc công gia chưa từng nghi ngờ, nhưng vì lợi ích của gia tộc, ông không dám đòi công bằng với hoàng gia.

Chỉ có ngũ tiểu thư, duy nhất một mình nàng vẫn luôn nhớ thương đại tiểu thư, vì đại tiểu thư mà dấn thân vào hoàng cung - nơi ăn thịt người không nhả xương này.

Hà ma ma nhớ đến Triệu Thanh Loan, nhất thời vừa đau lòng vừa căm giận, cô nương nhu mì như vậy, sao họ dám lừa nàng ấy, sao họ dám?!

Hà ma ma nghĩ tới người kia, nỗi hận trong lòng như đàn kiến gặm nhấm trái tim bà, khiến bà hận không thể lập tức lao ra khỏi cung đến chém người kia thành trăm mảnh!

Nhưng rồi Hà ma ma nhớ về lời căn dặn của Triệu Thanh Loan, bảo bà phải chăm sóc Triệu Quy Nhạn thật tốt.

Đám người đó lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, bà không thể nói cho Triệu Quy Nhạn biết chân tướng, không thể để nàng gặp nguy hiểm.

Hà ma ma chỉ đành đè nén nỗi căm phẫn, khi ngẩng đầu, bà vẫn tỏ vẻ hiền từ.



“Ngũ tiểu thư, ngài tuyệt đối không được mạo hiểm tính mạng. Trước lúc lâm chung, người mà đại tiểu thư không yên lòng nhất chính là ngài. Ngài đã quên đại tiểu thư dạy ngài thế nào rồi ư? Chẳng điều gì quan trọng bằng bản thân mình, luôn phải đặt tính mạng lên hàng đầu.” Giọng Hà ma ma khẩn khoản.

Thấy Hà ma ma và Triệu ma ma tránh nặng tìm nhẹ, Triệu Quy Nhạn hiểu ngay, quả nhiên cái chết của a tỷ có uẩn khúc. Hơn nữa các ma ma cũng biết nội tình, nhưng hai bà lo lắng cho an toàn của nàng, nên không muốn nàng bị liên lụy.

Triệu Quy Nhạn mím môi, không ép các bà tiết lộ cho nàng nữa.

Chỉ khi nàng chứng minh cho họ thấy, mình có đủ khả năng để điều tra sự thật mà không bị tổn thương, có lẽ các bà mới đồng ý kể cho nàng biết chân tướng.

“Triệu ma ma, Hà ma ma, ta không ép hai bà. Ta sẵn sàng chờ, chờ tới một ngày hai bà bằng lòng nói cho ta biết mọi chuyện.”

Triệu ma ma và Hà ma ma liếc nhìn nhau, thở dài.

Triệu Quy Nhạn hỏi thêm về tình hình của hai bà hiện tại. Được biết sau khi Triệu Thanh Loan mất, Triệu ma ma và Hà ma ma đã bị chuyển tới nơi khổ nhất mệt nhất trong cung làm việc, thế nên mới nhìn hai bà hốc hác như vậy.

Triệu Quy Nhạn âm thầm cảnh giác, hai người Triệu ma ma là ma ma đắc lực bên cạnh Hoàng hậu, bất kể thế nào cũng không thể đẩy họ đến làm công việc nặng nhất. Biện pháp thường thấy là để họ rời cung, đưa về Triệu gia. Nhưng hiện tại hai bà lại bị giam giữ riêng, còn phải làm việc nặng.

Nói cách khác, rõ ràng có người không dám thả họ ra khỏi cung, mà muốn giữ họ trong cung. Nếu các ma ma không chịu nổi mệt nhọc, lao lực rồi chết là tốt nhất. Trong trường hợp họ vẫn sống, kẻ đó cũng sẽ tìm cơ hội âm thầm hại chết họ.

Nếu nàng không tiến cung…

Sợ rằng các ma ma cũng chẳng còn được sống bao lâu.

Sau lưng Triệu Quy Nhạn đổ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hơi tái nhợt.

Hà ma ma thấy vậy, muốn nói đành thôi.

Nhìn nàng thế này, ắt đã đoán được.

Triệu Quy Nhạn cố gắng kìm nén cảm xúc, mỉm cười ôn hòa nói với hai ma ma: “Ta sẽ bảo Thải Nguyệt sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai bà. Nhiều ngày qua hai bà cực khổ rồi, hiện giờ ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt hai người nữa.”

Hai ma ma nhìn gương mặt tươi cười của nàng, yên lòng phần nào.

Khi theo Thải Nguyệt rời đi, Triệu ma ma quay đầu nhìn thoáng qua. Trước kia cô nương nhỏ luôn thích rúc trong lòng Triệu Thanh Loan làm nũng, giờ đây đã có thể đủ thong dong bình tĩnh tự mình gánh vác mọi chuyện, bảo vệ người khác.

Chẳng qua, bà sợ rằng nàng sẽ đánh mất tính cách vô ưu vô lo mãi mãi.

Trong lòng Triệu ma ma vừa vui mừng vừa thương xót.

Hà ma ma thấy vẻ mặt nặng nề tâm sự của bà, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Triệu ma ma và Hà ma ma hầu hạ Triệu Thanh Loan nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau, xem như bạn tốt. Nghe Hà ma ma hỏi vậy, Triệu ma ma cũng không giấu giếm: “Việc ngũ tiểu thư tiến cung, chẳng biết là tốt hay xấu với nàng nữa. Hiển nhiên nàng tiến cung nào phải vì ngưỡng mộ Bệ hạ. Cả ngươi lẫn ta đều biết, có lẽ ngũ tiểu thư tới đây chỉ vì đại tiểu thư. Đến lúc ấy, nếu nàng thật sự điều tra được chân tướng thì phải làm sao? Ngũ tiểu thư nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ buộc phải tranh cãi với Bệ hạ? Ầm ĩ với hoàng gia ư?”

Nghe câu trả lời của Triệu ma ma, Hà ma ma ngây ngẩn cả người.

Triệu ma ma suy nghĩ tinh tế sâu sắc, bà nói nhiều như thế, hiển nhiên đã lường trước được cục diện trong tương lai.

Hà ma ma nhíu mày: “Ta thấy Bệ hạ, không giống kiểu người chẳng biết phân biệt đúng sai…”

Triệu ma ma trừng mắt liếc bà: “Bệ hạ ấy, bất kể anh minh uy phong cỡ nào, khi đụng tới thể diện hoàng gia vẫn không tránh khỏi việc khoan dung hơn một chút. Nếu ngũ tiểu thư thật sự có thể chiếm được một vị trí trong lòng Bệ hạ, vậy mới có cơ hội báo thù cho đại tiểu thư.”

Hà ma ma nói: “Việc này ắt sẽ khó khăn… Bệ hạ không muốn thân cận với hậu phi quá nhiều.”

Triệu ma ma cũng lắc đầu.



Bà chỉ nói vậy thôi, không thể coi là thật.



Đế Hậu thành hôn, trời đất trở về đúng vị trí cũng là thời điểm cả nước ăn mừng.

Các đại thần trong triều dâng tấu, khi tổ chức yến tiệc, hy vọng tân Hậu sẽ đến chung vui.

Tại Lưỡng Nghi Điện, Long Diên Hương đang cháy trong chiếc lò Bác Sơn xanh, làn khói xanh bốc lên từ phần đỉnh lò được chạm rỗng, nhưng làn khói đó lại bị một người cắt đứt giữa không trung.

Giang Diêu đứng cạnh lò Bác Sơn, đôi tay trắng thon dài không ngừng nghịch làn khói: “Nếu Bệ hạ thấy Hoàng hậu nương nương hoạt bát quá, vậy ngài hãy mau chóng tìm cho nàng một lang quân như ý, để nàng giả chết rời cung thành thân sớm xíu đi!”

Bàn tay cầm bút son của Trình Cảnh Di hơi khựng lại, lời phê duyệt viết ra càng khắt khe gay gắt hơn: “Tất nhiên trẫm cũng hy vọng như thế.”

“Vậy yến tiệc lần này chính là một cơ hội đấy, Bệ hạ hãy gọi tất cả các thanh niên tài tuấn nổi tiếng ở Trường An vào cung. Đến lúc ấy, đảm bảo Hoàng hậu nương nương sẽ chọn hoa cả mắt, thể nào cũng lựa được lang quân như ý thôi.”

Trình Cảnh Di lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi nghĩ như đi mua cải trắng à?”

Giang Diêu cười nhạo một tiếng: “Hiệu quả giống mua cải trắng thôi, thấy phù hợp thì mới mua chứ.”

Trình Cảnh Di dừng tay một chút: “Còn phải xem ý của cô nương nhỏ nữa, nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không thể ép.”

Cứ như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, Giang Diêu ôm bụng cười lớn: “Bệ hạ yên tâm, ngoại trừ người có bệnh về đầu óc, không ai muốn ở trong hoàng cung lạnh lẽo của ngài, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đâu.”

Trình Cảnh Di liếc nhìn hắn ta, trên mặt lộ ra vài phần cảnh cáo như có như không.

Giang Diêu cũng không sợ hắn, họ quen biết nhiều năm, biết rõ hắn sẽ đối xử mềm lòng với những người thân thiết. Trùng hợp thay, Giang Diêu miễn cưỡng được xem như bạn tốt của hắn, được xếp vào hàng ngũ những người thân thiết nhất.

Giang Diêu vỗ tay: “Thần nói cũng đâu sai. Ngài xem, hồi trước ngài nghĩ những nữ tử đó không dễ dàng, bị Thái hậu đưa vào cung, sẽ phí hoài tuổi thanh xuân của người ta, nên ngài mới trao đổi với họ. Nếu muốn rời đi, ngài có thể tạo điều kiện, đổi danh tính khác cho họ, đưa bạc tiễn người xuất cung. Hiện giờ, nhóm người ở lại trong cung toàn là mấy nữ tử có tham vọng không chính đáng với ngài, hoặc không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý.”

Trình Cảnh Di cụp mắt, im lặng không tiếp lời hắn ta.

Hắn sẽ không sủng hạnh các nàng, cần gì phải trì hoãn người ta, hắn đã cho họ cơ hội lựa chọn, rời khỏi mai danh ẩn tích hoặc làm một phi tần hữu danh vô thực.

Hầu hết mọi người đã chọn vế trước.

Họ biết rõ, dù sao Trình Cảnh Di cũng không sủng hạnh họ, họ không có cách nào sinh con, tội gì phải đau khổ chịu đựng trong hoàng cung, bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia?

Một số ít người ở lại vì họ luôn nghĩ mình sẽ là ngoại lệ, sẽ được Bệ hạ sủng ái, sẽ trở thành người duy nhất trong lòng Bệ hạ.

Giang Diêu vẫn luôn âm thầm trợ giúp Trình Cảnh Di, mỗi năm hầu hết các phi tần trong cung sẽ qua đời vì bệnh nặng, những loại thuốc giả chết đó đều được Giang Diêu cung cấp, hắn ta cũng là người hiểu rõ tình hình.

Giang Diêu liếc nhìn sắc mặt Trình Cảnh Di, nở nụ cười kỳ lạ.

Trình Cảnh Di từng bắt gặp Tống Thái hậu ngoại tình, lại tận mắt chứng kiến Tống Thái hậu hư tình giả ý với Tiên đế, thậm chí còn biết bà ta thông đồng với người ngoài muốn hại chết Tiên đế. Từ đó trong lòng hắn sinh ra bóng ma tâm lý, khiến hắn cực kỳ bài xích việc gần gũi với nữ tử.

Hắn ta còn tưởng cả đời Trình Cảnh Di sẽ trôi qua như vậy, nào ngờ, cây già gặp mùa xuân, trong cảm nhận của hắn ta thì vị Hoàng hậu nhỏ mới tới dường như có điểm khác biệt.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc thì u mê. Hắn ta luôn muốn kích thích Trình Cảnh Di, để Bệ hạ đỡ phải giả vờ chẳng hề để ý mỗi ngày.

“Thoạt nhìn Hoàng hậu nương nương còn nhỏ tuổi, có lẽ chưa hiểu ái tình, vậy nên Bệ hạ mau chóng tìm cho Hoàng hậu nương nương một đức lang quân tốt, để nàng xuất giá sớm sớm. Tránh việc đến lúc đó tình đầu chớm nở, nàng ngưỡng mộ người không nên ngưỡng mộ.”

Giang Diêu có điều ám chỉ, nhìn Trình Cảnh Di đăm đăm.

Trình Cảnh Di nhíu mày, trong lòng rầu rĩ, dù sao hắn cũng đang bực dọc không thể phê duyệt sổ con được nữa. Trình Cảnh Di ném bút: “Trẫm lập tức soạn thánh chỉ, yêu cầu các quan viên tam phẩm trở lên phải đưa con cháu đúng độ tuổi thành thân của nhà mình vào cung. Về phần chúng ta, cần phải lựa chọn kỹ càng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi