HOÀNG HẬU TRẺ - KHUẨN TI MỘC NHĨ

Editor: Dứa

Triệu Quy Nhạn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo người đàn ông.

Nàng mới gặp cách đây vài ngày.

Rõ ràng đây là người đàn ông trốn cùng nàng trong góc hòn non bộ hôm trước.

Khi người đàn ông đeo trâm cài cho nàng, Triệu Thanh Hồng chỉ im lặng đứng một bên.

Triệu Quy Nhạn không biết danh tính người đàn ông, nhưng vẫn hiểu chắc chắn là một nhân vật cao quý phi phàm.

“Sao công tử lại tặng trang sức cho ta?”

Người nọ rút tay về, lùi lại một bước: “Không phải nàng muốn vào cung sao?”

Triệu Quy Nhạn không hiểu việc vào cung và việc hắn tặng nàng cây trâm có liên quan gì.

Người đàn ông dời mắt lên, nhìn trâm cài trên tóc nàng: “Sau này cuộc sống trong cung sẽ gặp nhiều khó khăn, cây trâm này xem như phí vất vả của nàng.”

Nghe xong, Triệu Quy Nhạn bỗng hiểu ra.

Như việc mua nha hoàn vào phủ, họ sẽ đưa cho người nhà các nàng một số tiền, đây được coi là tiền bán mình.

Triệu Quy Nhạn vào cung hầu hạ quý nhân, nguyên tắc tương tự như vậy, ít nhiều gì cũng phải cho lợi lộc.

“Cây trâm đuôi phượng này quá quý giá, nếu không công tử đổi cho ta một ít bạc vụn là được, cũng tiện để ta dùng khi vào cung.”

Vừa dứt lời, Triệu Quy Nhạn định nâng tay rút cây trâm trên tóc xuống.

Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ sửng sốt.

“Tiểu ngũ, món quà này đã tặng con, con phải cất giữ cẩn thận chứ!”

Triệu Thanh Hồng bỗng nhiên sốt ruột mở miệng.

Dường như lo lắng Triệu Quy Nhạn vẫn muốn trả lại đồ, Triệu Thanh Hồng vội vàng bảo: “Tiểu ngũ, ta còn chuyện quan trọng cần trao đổi với khách quý, con mau về đi.”

Triệu Quy Nhạn khuỵu gối hành lễ, vén rèm ra ngoài.

Triệu Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhận lỗi với người đàn ông: “Bệ hạ, tiểu nữ không biết lễ nghĩa, mong Bệ hạ thứ tội.”

Người đàn ông ấy là Cảnh Hoà đế, tên Trình Cảnh Di. Hắn từ tốn trả lời: “Không sao.”

Hắn không thấy đáng trách chỗ nào cả, cô nương nhỏ ngây thơ hồn nhiên, quả thực rất thú vị.

Trình Cảnh Di nhớ tới ban nãy hắn hiếm khi nói giỡn, lại bị nàng tưởng là thật. Nàng còn nghiêm túc muốn hắn lấy lại cây trâm, đổi thành bạc cho nàng, khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Cây trâm ấy mang ý nghĩa sâu xa, vượt xa giá trị tiền bạc.

Không rõ Triệu Quy Nhạn có biết không.

Trình Cảnh Di vuốt ve đầu ngón tay, thôi, khi thời cơ đến, rồi nàng cũng sẽ biết.

*

Triệu Quy Nhạn nhanh chân trở về viện của mình, thấy Thải Nguyệt đang chờ bên trong.

“Tiểu thư, lão gia nói sao?”

Thải Nguyệt vừa thấy Triệu Quy Nhạn, vội vàng lên tiếng hỏi.



Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười: “Ta có thể vào cung rồi.”

Thải Nguyệt hỏi: “Vào làm cung nữ sao?”

Triệu Quy Nhạn gật đầu: “Ừm, phụ thân đã đồng ý cho ta tham gia cuộc tuyển chọn năm nay.”

Triệu Thanh Hồng không cản nàng nhận cây trâm, đồng nghĩa với việc ngầm cho phép nàng tiến cung.

Thải Nguyệt lắc đầu bất lực, vào cung hầu hạ người khác còn vui vẻ như thế, cũng chỉ có mỗi Triệu Quy Nhạn.

Để chứng tỏ Thánh thượng đối xử bình đẳng, không phân biệt bá tánh nghèo hèn giàu sang, trong quá trình tuyển chọn, một phần hạn ngạch cũng được phân chia cho thế gia.

Vì vậy, cuộc tuyển chọn của Đại Ngụy có người dân gia cảnh bần hàn, cũng có nữ tử nhà cao cửa rộng, chẳng qua sau khi vào cung họ sẽ đảm nhiệm chức vụ khác nhau.

Con nhà nghèo chưa từng đọc sách chỉ có thể phân đến các cung làm công việc nặng nhọc, mệt mỏi. Nữ tử có ít học thức có thể đảm nhiệm các chức vụ lớn nhỏ. Cảnh Hoà đế khoan dung, lập rất nhiều nữ quan trong cung.

Phần lớn những chức quan đó vừa nhàn hạ vừa có thể diện, nhưng dù vậy, các cô nương tham gia tuyển chọn đều không muốn vào cung.

Thế nên nữ tử tham gia tuyển chọn, hoặc là thứ nữ không được sủng ái trong nhà, hoặc là bỏ ra chút bạc thuê người thay các nàng tham gia.

Chỉ một mình Triệu Quy Nhạn, tha thiết mong chờ xin được vào cung.

Thải Nguyệt nhíu mày, trong lòng lo lắng không thôi.

Triệu Quy Nhạn vốn là người thông minh, nhưng dù sao vẫn chưa va vấp nhiều, thậm chí có thể nói là không hiểu sự đời, với tính tình ngây thơ như vậy, sao nàng có thể tiến cung?

Thấy Thải Nguyệt mặt ủ mày chau, Triệu Quy Nhạn chợt cầm tay nàng ấy, nhẹ giọng gọi nàng ấy: “Thải Nguyệt, đừng lo, ngươi thấy đấy, nhiều năm rồi nhưng ta đã bao giờ để mình bị thương chưa? A tỷ chỉ bảo ta, để ta học cách nhẫn nhịn, ta cũng nghe kỹ lời dạy. Mỗi lần người của mẹ cả đối xử với ta không tốt, ta chỉ cần nhịn một chút, các nàng sẽ thấy không thú vị, lần sau cũng không tìm ta nữa.”

Thải Nguyệt vừa vui mừng vừa đau lòng.

Quả thực không hề có vết thương trên cơ thể nàng, Dương thị quen làm bộ làm tịch, chắc chắn sẽ không công khai ức hiếp Triệu Quy Nhạn, tránh việc mang tai tiếng.

Nhưng mỗi lần họ nhục mạ công kích thì sao?

Con người đều làm từ máu thịt, mỗi khi họ giẫm lên vết thương lòng của Triệu Quy Nhạn, chẳng lẽ nàng không đau ư?

*

Ban đêm, sau khi rửa mặt chải đầu, Triệu Quy Nhạn bần thần nhìn trâm cài tóc đặt trên bàn trang điểm.

Đây là một cây trâm hình đuôi phượng lộng lẫy độc đáo, điểm xuyết bằng bạch ngọc và trân châu, đuôi tơ vàng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt dưới ánh nến.

Triệu Quy Nhạn không ngờ cây trâm tặng nàng lại quý giá như vậy.

Thải Nguyệt dùng ấm đồng đổ đầy bình nước nóng, đặt trên giường, lấy chăn bông quấn chặt lại.

Dương thị hà khắc với Triệu Quy Nhạn, nên phân lệ trong viện các nàng thường xuyên không đủ.

Năm cân than mỗi tháng cũng bị cắt xén.

Đêm Trường An vừa dài vừa lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào tận xương tuỷ, Thải Nguyệt đành phải tìm một chiếc bình giữ nhiệt, đổ nước nóng rồi đặt trong chăn, có thể giữ ấm hơn nửa buổi tối.

Thu dọn giường xong, Thải Nguyệt xoay người thấy Triệu Quy Nhạn đang ngồi thẫn thờ trên ghế đôn thêu. Thải Nguyệt vội vàng gọi nàng: “Tiểu thư, mau lên giường đi, trong phòng lạnh, trên giường sẽ ấm áp hơn một chút đấy.”

Triệu Quy Nhạn định thần lại, cẩn thận cất trâm vào hộp nữ trang: “Tới đây!”

*

Sáng sớm hôm sau, một đám nô bộc ùa vào trong sân vắng.



Triệu Quy Nhạn không cần đi thỉnh an, hằng ngày chỉ sinh hoạt trong viện của mình, nàng thích thoải mái thế nào cũng được. Mùa đông trời giá rét, nàng thường xuyên ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thậm chí đôi khi đã tỉnh dậy rồi mà vẫn nằm trên giường.

Dù sao cũng chẳng ai để tâm tới nàng.

Động tĩnh ồn ào của đám nô bộc đã đánh thức nàng, nàng kinh ngạc vén rèm giường ra, định hỏi Thải Nguyệt bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lại thấy vẻ mặt mù mờ của Thải Nguyệt.

Thải Nguyệt thức dậy sớm, nhưng nàng ấy chỉ ngồi thêu hoa trong phòng, hiện giờ thấy biểu cảm nghi ngờ của Triệu Quy Nhạn, nàng ấy buông vải xuống: “Tiểu thư, để nô tỳ ra ngoài xem.”

Triệu Quy Nhạn gật đầu, ôm chăn ngồi trên giường, trên mặt đầy vẻ tò mò.

Chẳng mấy chốc, Thải Nguyệt bước vào.

Sắc mặt Thải Nguyệt kỳ quái: “Bên ngoài đưa tới nhiều đồ lắm, nô tỳ hỏi, bọn họ nói lão gia ban thưởng.”

“Ý ngươi là phụ thân?” Triệu Quy Nhạn nói: “Sao ông lại đưa đồ cho ta?”

Thải Nguyệt lắc đầu, nàng ấy cũng không biết.

“Tiểu thư muốn ra ngoài xem không?” Thải Nguyệt hỏi.

Triệu Quy Nhạn đẩy chăn gấm sang một bên, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, lạnh đến run người: “Ừm, để ta ra ngoài nhìn xem.”

Thải Nguyệt nhanh tay giúp nàng mặc quần áo kỹ càng, rồi búi tóc cho nàng.

Triệu Quy Nhạn bước ra khỏi phòng, thấy khoảng sân nho nhỏ chất đầy rương gỗ, thậm chí họ vẫn chưa dừng lại mà đang tiếp tục chuyển vào.

Người đứng giữa sân là Trần quản gia, tâm phúc của Triệu Thanh Hồng, rất có tiếng nói trong phủ. Trừ phi trong phủ xảy ra chuyện lớn, bằng không những việc nhỏ nhặt thường khó lòng mời được ông ta.

Nàng thấy ông ta tiến về phía trước vài bước, dừng chân dưới bậc thang, mỉm cười để lộ vài phần tôn kính, ông ta hành lễ với nàng.

Khiến Triệu Quy Nhạn không biết phải làm sao.

Trong lòng nàng run rẩy, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Trần quản gia xin hãy mau chóng đứng dậy.”

Trần quản gia nghe lời làm theo, ông ta đứng tại chỗ, nói với nàng: “Nô tài đã làm ồn đến ngài sao? Thành thật xin lỗi. Chẳng qua những thứ này đều là đồ đạc lỉnh kỉnh, khó tránh khỏi việc gây ra tiếng động. Mong rằng ngũ tiểu thư sẽ thông cảm.”

Lời xin lỗi của Trần quản gia thật sự chân thành, như thể người mà ông ta đang đối mặt lẽ ra phải được đối xử lễ phép giống vậy.

Triệu Quy Nhạn nghi ngờ liếc nhìn ông ta, vội hỏi: “Quản gia, mấy thứ này đến từ đâu? Vì sao ngươi lại đưa tới viện của ta?”

Trần quản gia cười: “Là đồ lão gia đặt mua cho ngài, sử dụng quanh năm, đầy đủ hết. Ngài có thể kiểm tra, món nào cũng là những thứ tốt nhất trong phủ vào năm nay, nô tài tự mình đến nhà kho lựa chọn đấy. Nếu ngài thấy cần thêm gì, cứ việc dặn dò, nô tài lập tức đi mua cho ngài.”

Triệu Quy Nhạn nghi ngờ nhìn vị quản gia đang nhiệt tình quá mức này, nàng không tin chiếc bánh có nhân sẽ rơi từ trên trời xuống, cũng không tin Triệu Thanh Hồng bỗng dưng nổi lên tình thương của người cha, muốn bù đắp cho nàng.

Nàng nhíu mày: “Vì sao phụ thân phải đưa những thứ này cho ta?”

Trần quản gia sửng sốt, thấy nàng thực sự khó hiểu, bèn trả lời: “Đáng lẽ lão gia sẽ tự mình nói với ngài, có điều lão gia bận đặt mua của hồi môn cho ngài tiến cung, nhất thời không thể phân thân. Nhưng ngài chớ nghĩ lão gia quên ngài, sáng sớm hôm nay nhận được thông tin chính xác từ trong cung, lão gia đã lập tức lệnh cho nô tài chuẩn bị những món đồ này, chỉ sợ ngài có chỗ không hài lòng thôi ạ!”

Trần quản gia là người bên cạnh Triệu Thanh Hồng, đương nhiên biết Triệu Thanh Hồng đối xử với ngũ tiểu thư thế nào. Hiện giờ ngũ tiểu thư sắp vào cung làm Hoàng hậu, tất nhiên ông ta cũng nên nói nhiều lời tốt đẹp thay lão gia.

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, như ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm hỏi: “Của hồi môn tiến cung?”

Trần quản gia cười: “Cũng chưa chính xác lắm, trung cung Hoàng hậu có vị thế cao quý, chắc chắn của hồi môn không thể qua loa.”

Lông mi Triệu Quy Nhạn run lên.

Trung cung? Hoàng hậu?

Không phải làm cung nữ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi