HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

Em gái nhỏ của tui!

Em gái nhỏ xinh đẹp của tui!

Em gái nhỏ mà tui cực cực khổ khổ bảo vệ

Lại là con trai…

Tề Mộ Mộ 4 tuổi đáng thương của chúng ta lần đầu tiên nếm trải hương vị thất tình.

Lão Tề gia từng nói, đã là đàn ông con trai thì không thể rơi lệ.

Mặc dù thương tâm gần chết nhưng Tề Mộ vẫn ráng chống đỡ. Cậu bi thương quay đầu, hồn bay phách lạc nói: “Cậu cứ chậm rãi đi tiểu, tớ về lớp đây…” Vừa mới dứt câu thì Tề Mộ liền cảm thấy mắc tè. Do đó cậu yên lặng quay trở lại, đứng ở bên cạnh Doãn Tu Trúc… Để cho từ “Chia tay” cùng với tất cả đau buồn theo nước trôi đi.

Tạm biệt lời hứa, tạm biệt em gái nhỏ của tui.

Sau khi xong việc Tề Mộ đau lòng đi ra ngoài.

Doãn Tu Trúc nhỏ giọng gọi cậu: “Tề Mộ.”

Giọng nói non nớt lại ngọt ngào như thế này sao lại là của một bé trai được?

Tề Mộ khổ sở, không quay đầu lại, cậu và hắn đã không còn gì để nói nữa.

Doãn Tu Trúc: “Cậu còn chưa rửa tay.”

Tề Mộ: “…”

Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Tề Mộ Mộ chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiến đến bồn rửa tay.

Cô giáo có dạy bọn nó cách rửa tay như thế nào. Cái gì mà lòng bàn tay, mu bàn tay, các ngón tay, còn có cả một bài đồng dao minh họa nữa. Nhưng Tề Mộ lại đang mất tập trung nên chỉ rửa qua loa, còn không dùng cả xà phòng mà đã định rời đi.

Doãn Tu Trúc lập tức kéo tay cậu: “Phải làm như thế này, tớ giúp cậu.” Nói xong liền cầm xà phòng qua giúp Tề Mộ rửa lòng bàn tay thậm chí cả cổ tay một cách cẩn thận.

Ở góc độ này, Tề Mộ vừa vặn nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa cong của Doãn Tu Trúc. Thấy hai gò má hắn non mềm như đậu phụ trắng, còn có đôi môi anh đào hồng nhuận kia —— đẹp như vậy, ngoan như vậy, có thể làm người khác yêu thích như vậy tại sao lại là con trai hả?

Tề Mộ khổ sở nhắm mắt lại, quyết tâm rửa xong phải nói “Chia tay” sau đó không gặp gắn nữa.

“Được rồi.” Doãn Tu Trúc lấy ra một chiếc khăn lông nhỏ đưa cho Tề Mộ, “Cậu lau tay đi”

Tề Mộ: “Khăn của cậu sạch thật đấy.” Các cô giáo vì muốn rèn luyện khả năng tự lập của tụi nhỏ nên cho bọn chúng tự mình giặt khăn. Tề Mộ không biết làm cho nên cậu dùng một chiếc khăn màu đen.

Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đều giấu nó ở đây, nếu cậu muốn dùng thì cứ lấy là được, tớ sẽ giặt sạch.”

Tề Mộ hiếu kỳ hỏi: “Cậu giấu đi làm gì?”

Doãn Tu Trúc dừng lại, đáp: “Không giấu đi thì bọn họ sẽ đem khăn của tớ ném vào trong bồn cầu”

Nghe thấy hắn nói như thế, cơn giận liền vọt thẳng lên đỉnh đầu Tề Mộ. Mới ban nãy còn quyết định chia tay mà giờ đã bảo: “Sau này đứa nào dám cầm khăn của cậu vứt đi thì tớ sẽ ném thẳng nó vào bồn cầu luôn!”

Khóe miệng Doãn Tu Trúc nhếch lên, cười đến là điềm tĩnh đáng yêu, hắn nói: “Cậu thật tốt.”

Tề Mộ: “…”

Được rồi, trước hết cứ đem mấy đứa bại hoại bắt nạt cậu ấy dí vào bồn cầu đã rồi chia tay vậy!

Thế mà nhoằng một cái hơn nửa tháng rồi vẫn không chia, Tề Mộ Mộ từ nhỏ đã đem kỹ năng nói một đằng làm một nẻo của mình thăng đến max level.

Hoàn toàn làm cho Tề Mộ bỏ đi ý định “Chia tay” chính là nhờ vào một trái banh trong lớp.

Ở nhà trẻ có quy định là một lớp chỉ có mười tám đến mười chín học sinh.

Đá bóng thuộc về giờ học tự chọn (*), các bé gái yêu thích giờ thủ công làm đồ gốm, cắm hoa, rất ít khi tới chơi bóng. Mấy bé trai lại tương đối thích, Tề Mộ là một tiểu bá vương nên đương nhiên sẽ tới báo danh.

(* QT ghi là lớp học hứng thú/sở thích nên mình dịch thành giờ học tự chọn luôn. Vì thích nên mới chọn đúng không nên về nghĩa là không đổi)

Bởi vì có cậu ở đây, bọn Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ đều sợ cực kì, rối rít từ bỏ giờ đá bóng, chuyển hi vọng sang lớp Taekwondo —— Hứa Tiểu Minh vô cùng có cốt khí mà nghĩ: đánh không lại người ta thì phải tập luyện, sớm muộn gì cũng sẽ thành công.

Trong lớp chồi số 3 tổng cộng có chín bé trai, tám đứa không dám hó hé gì nên chỉ có mỗi mình Tề Mộ tới ghi danh. Các giáo viên thấy tên cậu trong danh sách là thấy rầu cả người. Cô giáo chủ nhiệm Tiểu Trương quay sang nói với trợ giảng Tiểu Vương: “Sao thế? Hay là sang khuyên Tề Mộ đổi hứng thú sang cái khác?”

Tiểu Vương vội vàng lên tiếng: “Vậy cô đi đi.”

Cô giáo Tiểu Trương mặt đầy phiền muộn: “Đứa nhỏ hiếm lắm mới cảm thấy thích một cái gì đấy nên chúng ta cần phải ủng hộ thằng bé. Biết đâu lại bồi dưỡng được một cầu thủ kiệt xuất làm rạng danh nền bóng đá nước nhà thì sao.”

Cô giáo Tiểu Vương ngoài miệng đáp: “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, Mộ Mộ của chúng ta có một năng lực vận động cực mạnh mà.” nhưng nội tâm lại phùn tào: Nói dài dòng vậy không phải là không dám chọc đến ông hoàng con kia sao!

Kỳ thực bọn họ làm cái chức giáo viên này cũng chẳng dễ dàng. Nhà trẻ có tính chất đặc thù nên đứa nhỏ nào ở đây bọn họ cũng không trêu chọc nổi. Bình thường chỉ cần nghiêm mặt một cái thôi là trẻ con sẽ biết đường sợ, nhưng Tề Mộ Mộ của chúng ta xưa nay chưa bao giờ bình thường hết, trong cuộc đời của cậu bé không biết đánh vần chữ “sợ” như thế nào luôn.

Bóng đá là môn thể thao tập thể, chỉ có mình Tề Mộ thì không thể chơi được. Tên của cậu được báo lên sau cùng nên huấn luyện viên bóng đá trực tiếp xếp cậu vào lớp chồi số 2.

Cô giáo Tiểu Trương nói việc này cho Tề Mộ nghe: “Nếu con không thích thì chúng ta có thể thử đổi sang cái khác, ví dụ như…”

Cô còn chưa dứt lời, Tề Mộ đã đáp: “Lớp số 2 sao? Được ạ con rất quen.”

Cô giáo Tiểu Trương: “…”

Quên mất con là đại ca, đại ca thì không sợ.

Vì thế lớp học tự chọn buổi chiều, các bé trai khác vù vù tiến tới phòng học Tae Kwon Do còn Tề Mộ lại một mình đi bộ đến sân bóng đá.

Trong lòng cậu còn nhớ Doãn Tu Trúc, suy nghĩ đến việc đá bóng lẫn chia tay gì đó.

Kết quả vừa tới sân bóng đá liền nghe thấy những lời khiến cho cậu bốc hỏa khí ngất trời.

“Tránh ra! Ai muốn cùng thằng nhãi bệnh thần kinh đá bóng chứ!”

“Cậu cũng tới đá bóng sao? Tính đến kéo chân sau tụi này à?”

“Cút ra xa một chút, bệnh của cậu sẽ lây cho tôi mất tôi không muốn bị thần kinh đâu!”

Tề Mộ nổi trận lôi đình, nhìn thấy dưới chân mình có một trái banh, cậu nhấc chân đá một phát về phía đám người kia.

Mấy đứa nhãi con đang xúm lại một chỗ sợ hết hồn, kêu lên liên tục: “Ai thế, huấn luyện viên nói rằng hiện tại không được đá bóng mà!”

Bọn chúng nhao nhao lên chỉ trích, quay người lại thì thấy Tề Mộ.

Bá vương hiện tại của lớp số 3 Đổng Quý Sinh cả giận nói: “Tề Mộ cậu lại tới lớp số 2 của tụi tôi làm cái gì?”

Tề Mộ nhìn Doãn Tu Trúc đang rúc ở một góc, cất giọng đáp: “Tôi đến đá…” Cậu cố ý kéo dài giọng, cẳng chân hơi dùng sức, đá một trái banh nữa tới, “Các cậu!”

Đá bóng cái rắm ấy, trước tiên cậu phải sút vỡ mồm mấy tên nhãi hư đốn này đã!

Đổng Quý Sinh nhịn Tề Mộ đã lâu, lúc này ỷ vào việc bên cạnh có nhiều người nên quát cậu: “Cậu suốt ngày bảo vệ cái thằng bệnh thần kinh này phải chăng cũng bị bệnh luôn rồi chứ gì.” Dù sao cũng là nhà trẻ, mấy đứa học được mấy câu mắng chửi không nhiều, bệnh thần kinh là quá lắm rồi.

Tề Mộ quả đúng là con trai của Tề Mộ Sơn có khác, nói ít làm nhiều, cậu nhấc chân đá trái banh đi.

Cậu đứng ở ngay bên cạnh thùng đựng bóng chiếm hết tiện nghi. Đám nhóc kia thấy mắng xong rồi liền xông lên giành lại bóng, Tề Mộ dùng cả tay lẫn chân đá liên tục, bày ra tư thế một người giữ cửa vạn người khó qua.

Xa xa Doãn Tu Trúc hoàn toàn nhìn đến ngây cả người.

Tề Mộ dù có nổi khùng đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là một cậu bé. Mấy đứa con trai lớp chồi số 2 bị cậu chọc cho phát giận, mắt thấy cậu đá tới đây rất nhiều bóng nên cũng bắt đầu phản kích. Đổng Quý Sinh là một bé mập, ngày thường ăn cơm không tốn sức, khí lực rất lớn. Nó nhặt lên một quả bóng rồi ném thẳng về phía Tề Mộ.

Tề Mộ bị bao vây tứ phía, tránh chỗ này lại không thoát được chỗ kia. Nhận thấy cậu sắp bị bóng đập trúng, Doãn Tu Trúc lao tới thật nhanh chắn trước mặt cậu.

Bốp… Quả bóng đập thẳng vào người hắn, Doãn Tu Trúc liền ôm bụng ngồi xổm xuống đất.

Tề Mộ “chắn gió chịu mưa” nhiều năm như vậy, xưa nay luôn đơn thân độc mã, sao giờ lại có người đỡ dùm cậu thế này?

Mấy bé trai của lớp chồi số 2 cũng đơ luôn. Bọn nó tuy rằng cả ngày đều bắt nạt Doãn Tu Trúc nhưng cũng không dám thật sự làm thương tổn hắn. Giờ đây thấy sắc mặt hắn trắng bệch tay còn ôm bụng, nhất thời cả đám đều cuống hết cả lên.

Huấn luyện viên chạy đến, nhìn thấy liền phát hoảng: “Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại tự ý chơi một mình vậy hả?”

Theo lẽ thường thì các giáo viên trong nhà trẻ không được phép rời mắt khỏi đám nhóc dù chỉ một chút vì chúng hãy còn bé, không thể tự mình lo liệu mọi chuyện nên phải canh chừng thật cẩn thận. Huấn luyện viên vừa nãy đã lén lút đi nghe điện thoại, y cho là trợ giảng của lớp chồi số 2 vẫn còn ở đây nên không sốt ruột. Thế nào vị trợ giảng kia lại bị tiêu chảy, thấy huấn luyện viên đang ở cách đó không xa liền chạy đi nhà vệ sinh một chút. Giờ dẫn đến việc cả hai bên đều phạm lỗi.

Lúc bọn họ vội vã chạy tới thì đều bó tay toàn tập. Đây không phải là đùa giỡn, vi phạm lớn như vậy là sai và ắt hẳn sẽ bị đuổi việc!

Tề Mộ không quan tâm những chuyện đó, cậu nhìn về phía Doãn Tu Trúc, hỏi: “Có đau không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tu Trúc tái nhợt nhưng vẫn nở một nụ cười với cậu “Không đau”

Trong lòng Tề Mộ vô cớ cảm thấy khó chịu: “Cậu xông ra làm cái gì.”

Doãn Tu Trúc nói: “Không muốn cậu bị thương.”

Âm thanh mềm mại, lời nói ấm áp… Tề Mộ nhìn hắn, trong lòng hiện ra một câu: Cóc quan tâm cậu ấy là trai hay gái, đã hứa rồi thì phải bảo vệ người ta đến cùng.

Sau đó cũng không ai làm to chuyện, huấn luyện viên bóng đá và trợ giảng bị xử phạt nhưng không bị đuổi việc.

Bởi vì người bị bóng đập trúng chính là Doãn Tu Trúc, Doãn gia đối đứa nhỏ này xưa nay đều là chẳng quan tâm. Nếu phụ huynh đã không quản, con trai lại không bị thương thì cứ như vậy mà cho qua.

Nhưng thế là từ sau ngày hôm đó đó, Tề Mộ triệt để trở thành khách quen của lớp chồi số 2.

Thằng nhóc thối Đổng Quý Sinh bị cậu chỉnh cho một trận liền không dám hé răng nhắc đến chữ bệnh thần kinh kia nữa.

Thật ra thấy Tề Mộ bảo vệ Doãn Tu Trúc như vậy, các giáo viên đều rất nể phục cậu.

Bọn họ biết hoàn cảnh của Doãn Tu Trúc, cũng rất thương đứa nhỏ này. Chỉ tiếc tình huống trong nhà trẻ rất phức tạp, bọn họ không có cách nào trách mắng những đứa nhỏ khác quá đáng được.

Mấy đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng rất biết nhìn ánh mắt người khác. Trong nhà cha mẹ chúng lại thuận miệng bàn tán về mẹ của Doãn Tu Trúc, bọn nhỏ nghe thấy liền dẫn tới việc trong nhà trẻ vừa rồi. Còn ai có thể bắt nạt, ai phải tránh thật xa, nên xếp hàng ra sao, kết bè thế nào thì trời sinh đã biết không cần ai phải dạy bảo.

Cũng may Tề Mộ đã chuyển đến đây.

Kỳ thực Tề Mộ không bao giờ chủ động ức hiếp người khác mà chỉ cần có người đụng đến cậu, cho dù chỉ chửi một câu cha cậu là nhà giàu mới nổi, cậu cũng có thể vung nắm đấm lên đánh nhau.

Nhà giàu mới nổi nghĩa là gì cậu không hiểu nhưng ngữ khí tốt hay xấu thì cậu vẫn cảm nhận được.

Tính tình không sợ phiền phức của Tề Mộ có thể là do di truyền nhưng quan trọng nhất vẫn là bắt nguồn từ tình cảm chân thành mà cha mẹ dành cho cậu.

Đây mới là nguồn năng lực giúp ích cho sự trưởng thành của một đứa trẻ.

Doãn Tu Trúc không thể phản kháng, bởi vì mẹ hắn lúc bình thường sẽ không thèm chú ý dến hắn, lúc phát bệnh thì sẽ chửi rủa hắn. Từ khi hắn sinh ra cho đến nay mới chỉ gặp qua cha hắn có 4 lần… Cả một cái căn nhà to lớn chỉ có mấy người bảo mẫu cả ngày châm chọc, hắn bị oan ức thì phải làm thế nào đây?

Hắn không biết tỏ cùng ai.

Nhưng mà bây giờ, Doãn Tu Trúc đã có Tề Mộ.

Thời gian của trẻ con trôi qua rất nhanh, tựa hồ chớp mắt một cái Tề Mộ và Doãn Tu Trúc đã lên lớp lá.

Nhà trẻ đương nhiên là sẽ không có thao tác xếp lớp nên ban đầu học ở lớp nào thì ở lớp đó đến cuối cùng.

Song cũng có ngoại lệ, lớp chồi số 2 có một học sinh vừa chuyển đi do đó bị dư ra một chỗ. Trong phòng làm việc cô giáo Tiểu Trương nói với chủ nhiệm lớp chồi số 2: “Bây giờ lớp cô có một bé chuyển đi, lớp vốn ít rồi nay lại càng vắng hơn.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp chồi số 2 lập tức hiểu ra: “Cô đừng có mơ!”

“Ấy không.” Cô giáo Tiểu Trương nói, “Dù sao Mộ Mộ của chúng tôi ngày nào cũng chạy sang lớp cô nên cũng coi như là một nửa thành viên của lớp chồi số 2 rồi”

Cô chủ nhiệm đáp: “Một nửa thôi cũng khiến tôi sắp bạc cả đầu đến nơi rồi cô còn định đưa nguyên người sang đây?”

“Đằng nào cũng phải lo rồi cô không thể động chút lòng tư bi mà giải thoát cho tôi sao?”

“Mẹ kiếp tôi đây cũng muốn thoát lắm rồi đây!”

Kỳ thực cô giáo Tiểu Trương chỉ là nổi tính bà tám, không thật sự muốn Tề đại ca đi, quan trọng vẫn là muốn mà không được!

Nhưng ai mà biết được giữa trưa ngày thứ hai, Tề Mộ một đường chạy từ lớp bên cạnh sang nói với bà tám Tiểu Trương: “Cô ơi!”

Nghe thấy âm thanh lanh lảnh này, hai chân đồng chí Tiểu Trương run cầm cập: “Làm sao vậy?”

Tề Mộ nâng khuôn mặt nhỏ lên nói rằng: “Lý Hoành lớp chúng ta phải chuyển trường nên vừa vặn thiếu một người, để cho Doãn Tu Trúc tới đây nhé cô!”

Cô giáo Tiểu Trương: “…”

Trăm triệu lần không nghĩ tới, phật không tiễn đi được giờ lại phải thỉnh về một pho tượng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi