Mạnh Ly cảm thấy đây hết thảy đều là ảo giác của chính mình.
Chẳng nhẽ cô đau quá nên sinh ra ảo giác? Hoặc có thể là cô vốn chưa thức dậy, vẫn đang nằm mơ?
Cho đến giây tiếp theo, đèn cảm biến ở hành lang đột nhiên tắt ngấm.
Trong phòng không có bật đèn, xung quanh chìm vào bóng đêm mịt mùng.
Mạnh Ly bừng tỉnh ngay lập tức, cô gần như theo phản xạ đưa tay ra, muốn chạm vào để xác nhận vừa rồi Cận Thời Dược thật sự đã xuất hiện ở đây.
Tay cô chạm vào góc áo vest của anh, được làm bằng chất vải trơn mềm mại.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay thô ráp nhưng cũng đầy ấm áp của anh chạm nhẹ lên gương mặt cô, nhận thấy mồ lạnh trên thái dương cô, anh liền áp mu bàn tay lên trán cô.
Cảm nhận được hơi ấm của anh, lúc này Mạnh Ly mới có chút cảm giác chân thực.
Anh thật sự ở đây.
"Sao anh lại đến đây?" Mạnh Ly mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ ốm yếu.
"Lời này phải là anh hỏi em."
Giọng điệu của Cận Thời Dược trở nên nghiêm túc hơn: "Cả buổi chiều không gặp, sao em lại biến bản thân thành ra thế này?"
Anh vừa nói vừa bật màn hình điện thoại rọi xung quanh, nhìn thấy công tắc đèn kiểu cũ trên tường thì đưa tay ra ấn.
Kể cả khi đã bật đèn lên, ánh sáng cũng không tỏa ra nhiều, trên trần nhà có một đèn chùm trông khá cũ kỹ, vài bóng đèn bị hỏng nên ánh sáng mới mờ như vậy.
Sau khi xác nhận cô không sốt, vẻ mặt nghiêm nghị của Cận Thời Dược vẫn không khá hơn.
Anh lại sờ mặt cô, lau mồ hôi lạnh cho cô, hỏi: "Trông sắc mặt em không tốt, em bị ốm?"
Vừa bật đèn lên, sự bừa bộn trong nhà đã không còn chỗ che giấu.
Mạnh Ly không biết tại sao da đầu tê rần, cô cúi đầu ngại ngùng nhìn anh: "Em đến tháng, bụng dạ có hơi khó chịu."
Cô vẫn mặc chiếc váy dài màu trắng sáng nay, tóc tai bù xù, váy áo nhàu nhĩ.
Sắc mặt cô tái nhợt không còn miếng máu, bờ vai gầy gò, đầu cúi thấp, lông mi run rẩy yếu ớt, suy nhược đến mức như thể đứng thẳng cũng khó khăn.
Tim anh như bị đâm mạnh một nhát, rất khó chịu, đồng thời đáy lòng cũng bùng lên ngọn lửa giận không thể khống chế.
Nhưng anh không nói gì, chỉ bế ngang cô lên.
Căn trọ này bài trí thật sự rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay một chiếc giường đơn dưới cửa sổ, anh bế Mạnh Ly lên giường, đắp chăn cho cô.
Cận Thời Dược nhìn quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt, sắc mặt tối sầm.
Mạnh Ly có một loại cảm giác hổ thẹn như bị lột s@ch quần áo phơi bày trước công chúng.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Cận Thời Dược đã xoay người rời đi, khi rời đi vẫn không quên đóng cửa giúp cô.
Tiếng "cạch" nặng nề của cửa chống trộm vang lên, cũng là lúc trái tim Mạnh Ly như rơi xuống vực sâu không đáy.
Cô cuộn tròn cơ thể, kéo chăn che gần hết khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm đã đóng chặt, vô thức miết ngón tay.
Anh cứ bỏ đi như vậy sao?
Có phải anh đã phát hiện ra đằng sau vẻ ngoài gọn gàng xinh đẹp của cô hoàn toàn khác xa với những gì anh nhìn thấy? Hóa ra bộ mặt thật của cô lại túng quẫn và nghèo hèn đến vậy.
Mạnh Ly bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Liệu anh có cho rằng cô đang lừa cưới anh không? Liệu anh có cho rằng cô chỉ đang quan tâm đ ến xuất thân, tiền bạc cũng như địa vị của anh không? Liệu anh có chán ghét cô không?
Trong phút chốc, lòng cô rối bời.
Ngay cả cơn đau cũng bị lãng quên.
Mạnh Ly đứng dậy tìm cục sạc điện thoại, sạc pin điện thoại rồi khởi động máy.
Cô cảm thấy cần phải giải thích với anh.
Không ngờ vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn của Cận Thời Dược.
Thời gian hiển thị, một phút trước.
Đi vào mộng tưởng: [Em dùng loại nào?]
Đi vào mộng tưởng: [Hình ảnh.]
Trong ảnh là các loại băng vệ sinh trên kệ siêu thị.
Hóa ra, anh đi mua băng vệ sinh cho cô.
Ngay cả cô cũng không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm khi biết anh vẫn chưa rời đi, mọi lo lắng và sợ hãi ngay lập tức tan biến.
Đồng thời, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Cô mím môi, vẽ một vòng tròn lên một trong những gói băng vệ sinh trong ảnh rồi gửi cho anh.
Anh lại gửi một tin nhắn khác: [Em có muốn ăn gì không?]
Nghe anh hỏi vậy, Mạnh Ly mới nhớ ra mình đang rất đói bụng.
Phản ứng đầu tiên của cô là gõ chữ "cháo", nhưng hiện tại tâm trạng đã trở nên tốt hơn, cố tình gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc, trêu anh: [Kem cây.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, dòng chữ "Đối phương đang nhập" lập tức hiện lên, hai giây sau, nhảy ra một câu: [Em thấy anh có giống kem cây không?]
Sau đó lại thêm một câu nữa: [Có muốn ăn anh không?]
Giọng điệu này nghe là lạ, vừa chút hung dữ, vừa có chút không đứng đắn.
Nhưng Mạnh Ly lại cảm thấy đáng yêu một cách khó hiểu, cô "phụt" một tiếng rồi bật cười.
Cô gửi biểu tượng cảm xúc "làm mặt quỷ", sau đó thành thật trả lời: [Em ăn cháo, cháo gì cũng được.]
Dù đói nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn.
Cận Thời Dược trả lời "Được.".
Mạnh Ly không trả lời anh nữa, cô đặt điện thoại xuống, nhắm mắt tiếp tục dưỡng sức.
Gần hai mươi phút trôi qua.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mạnh Ly biết Cận Thời Dược đã về, vội vàng xuống giường mở cửa cho anh.
Trên tay Cận Thời Dược đang cầm một túi mua sắm rất lớn, nhiều đồ đến nỗi căng phồng lên.
"Anh xin lỗi, anh sơ ý làm cửa khóa trái.
Lại phiền em phải đứng dậy lần nữa." Cận Thời Dược đặt túi mua sắm xuống, bế Mạnh Ly trở lại giường.
Sau đó lấy ra miếng dán giữ nhiệt từ túi mua sắm, xé mở rồi dán vào bụng dưới của cô.
Cận Thời Dược dịu dàng và chu đáo đến mức nào?
Đại khái chính là sẽ mua thật nhiều đồ dùng cho cô, sẽ xin lỗi vì đã sơ ý làm cửa khóa trái khiến cô phải nhịn đau xuống giường mở cửa cho anh.
Trái tim Mạnh Ly cảm thấy đầy ấp.
Nhưng nhìn cách anh thành thạo dán miếng giữ nhiệt, cô chợt hỏi: "Bạn gái cũ của anh chắc hẳn đã rất hạnh phúc phải không?"
Nghe vậy, Cận Thời Dược nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh chưa từng có bạn gái, anh chỉ có một vợ."
Mạnh Ly hoàn toàn không tin.
Cận Thời Dược có khuôn mặt trời sinh trêu hoa ghẹo nguyệt, sao có thể chưa từng có bạn gái? Nếu số bạn gái cũ không đủ một chiếc xe tải thì quá có lỗi với khuôn mặt này.
Có vẻ như hầu hết đàn ông đều như vậy, chỉ vì muốn dỗ ngọt phụ nữ mà không từ thủ đoạn.
Không đề cập tình trường, xóa bỏ mọi thứ trong quá khứ, làm hài lòng hiện tại.
Mạnh Ly cũng không để ý, ai mà chưa từng yêu đương.
Bây giờ họ đã kết hôn, cô chẳng hơi đâu mà so đo những cái đó.
Anh cầm lấy túi dán giữ ấm, hơi nhướng mày, bộ dạng có chút ngả ngớn: "Thứ này có hướng dẫn sử dụng, vừa khéo, anh biết đọc chữ."
Mạnh Ly phản ứng lại, nhận ra anh đang giải thích lý do thành thạo trong việc dán miếng giữ ấm.
Sau đó, Mạnh Ly nhìn thấy anh đứng dậy, cởi áo vest trên người ra, thản nhiên đặt trên lưng ghế.
Anh cũng cởi khuy măng sét, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, khoe ra cánh tay săn chắc.
Anh lấy đường đỏ, gừng, táo đỏ, kỷ tử và các nguyên liệu khác từ trong túi mua sắm.
Tủ lạnh nhà cô trước đó luôn có một ít rau héo và vài quả trứng gà nằm lăn lóc, cộng thêm mớ mì ăn liền và đồ ăn vặt.
Nhưng sau khi tủ lạnh hỏng, cô kiểm soát số lượng mọi thứ mình mua, nguyên liệu tươi sống rất ít còn đồ ăn nhanh lại rất nhiều.
Nguyên nhân chính vẫn là lười nấu nướng.
Sau khi Cận Thời Dược vào nhà, bởi vì nhìn một vòng vẫn không tìm thấy bất kỳ nguyên liệu nấu ăn hữu ích nào nên mới chọn đi siêu thị.
Hóa ra cô thường ăn uống như thế này.
Mạnh Ly thấy anh bước tới, trên tay cầm một quả trứng gà từ trong đống đồ linh tinh.
Tình huống này, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó tưởng tượng.
Anh mặc vest đi giày da, đẹp đẽ từ đầu đến chân, thế nhưng lại đứng trong một căn nhà có thể dùng "bốn bức tường" để hình dung.
Dùng chính đôi bàn tay cao quý, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật nấu đồ ăn cho cô.
Ngay cả khi chiếc áo sơ mi đắt tiền có thể bị dính bẩn trong quá trình nấu nướng, anh cũng không quan tâm.
Cảm giác không hòa hợp, quá mức rời rạc.
Nhưng mọi khung cảnh đều vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thực.
Nhịp tim Mạnh Ly tăng tốc, cô không nhịn được mà bước xuống giường, đi tới nhìn thử.
Bàn tay anh ướt đẫm, có giọt nước đọng trên mu bàn tay.
Khi thái gừng, đường gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, một sự gợi cảm khôn tả.
Có thể nhìn ra được, kỹ năng dùng dao của anh không tồi, cắt thái rất điêu luyện.
"Anh biết nấu ăn?" Cô hỏi.
"Thời còn huấn luyện ở trường hàng không Mỹ, anh chán ăn đồ Tây nên thử tự làm đồ ăn Trung Quốc." Anh thản nhiên đáp.
Mạnh Ly đè nén cảm giác rung động trong lòng, lại trêu anh: "Anh còn biết nấu nước đường đỏ, bạn gái cũ của anh nhất định đã rất hạnh phúc nhỉ?"
"...."
Cận Thời Dược bị cô chọc tức đến bật cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Mạnh Ly, em cố ý làm khó anh đến cùng phải không?"
Anh cẩn thận thái từng lát gừng ném vào nồi, vẫn nói với giọng điệu hư hỏng và kiêu ngạo như vừa rồi: "Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này chỉ cần tìm bừa trên mạng là có rất nhiều.
Vừa khéo, anh không sống tách biệt với xã hội, vẫn biết cách sử dụng Baidu."
Anh đã đọc qua hướng dẫn một lần khi đi siêu thị mua nguyên liệu.
Nói xong, Cận Thời Dược quay lại nhìn cô lần nữa, híp mắt như không hài lòng: "Anh lặp lại một lần nữa, anh chưa từng có bạn gái cũng như chưa từng yêu đương."
Sau đó anh cúi đầu, mổ thật mạnh vào môi cô, vừa cắn vừa day, âm thanh nặng nề: "Anh chỉ có em."
Mạnh Ly vẫn không tin.
Nhưng thử hỏi, ai có thể đỡ được chiêu này của anh?
Dẫu biết là mật ngọt chết ruồi nhưng vẫn đắm chìm vào đó, dường như chẳng có lối ra.
"Từng có người yêu cũng không sao cả." Mạnh Ly buột miệng nói: "Em cũng từng có."
Nghe vậy, sắc mặt của Cận Thời Dược hơi đanh lại, môi dần mím thành đường thẳng, lặng lẽ dò hỏi: "Vậy sao? Rất thích người đó?"
Mạnh Ly thầm mắng bản thân có bệnh, cái hay không nói, nói toàn cái dở.
Tuyệt đối không thể để Cận Thời Dược biết về khoảng thời gian buồn nôn trong quá khứ kia được.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, cô chỉ có thể đáp một cách mơ hồ qua quýt: "Trước kia còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ qua đường mà thôi."
Đoạn tình cảm trước kia của Mạnh Ly, thật ra Cận Thời Dược biết rất rõ ràng.
Nhưng cô không muốn nhắc đến, anh hiển nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Cận Thời Dược hơi lùi lại, chống tay vào bệ bếp, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, học theo câu nói "Bạn gái cũ của anh chắc hẳn đã rất hạnh phúc phải không?" của cô, anh hỏi: "Vậy xin hỏi vợ của anh, hiện tại em hạnh phúc chứ?"
Tim cô đập nhanh như trống bỏi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, kiêu ngạo hất cằm, tỏ vẻ nói: "Cũng tạm."
"Cũng tạm?" Cận Thời Dược dài giọng, suy tư đọc nhẩm hai chữ này, sau đó gật đầu như nhận thua: "Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Mạnh Ly phì cười.
Cận Thời Dược hỏi: "Bụng em đỡ đau chưa?"
Cô vẫn trả lời như cũ: "Tạm ổn."
Cận Thời Dược nói: "Vậy còn không mau đi nằm."
Mạnh Ly lẩm bẩm: "Ò."
Cô tiếp tục quay về giường, nhưng thay vì nằm xuống, cô lại dựa vào đầu giường ngắm dáng vẻ bận rộn nấu ăn của anh.
Mọi thứ xuất phát từ con người anh đều là cảnh đẹp ý vui.
Thậm chí ngay khi anh vừa đến, căn trọ nhỏ đơn sơ này dường như trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Một lúc sau, anh tắt lửa, bưng ra một cái bát cho cô.
Mạnh Ly nhìn qua, thấy đó là cháo hạt kê đường đỏ.
Cận Thời Dược múc một thìa, thổi nhẹ rồi đưa đến trước miệng cô.
Mạnh Ly cầm lấy thìa: "Em tự làm được."
Anh không nhúc nhích, cô bất đắc dĩ nói: "Em chỉ bị đau bụng kinh, không phải tàn phế."
Anh mỉm cười, đúng lý hợp tình đáp: "Anh chỉ muốn hầu hạ em, không được à?"
Khuôn mặt Mạnh Ly nóng bừng, sao anh có thể tán gái mọi lúc mọi nơi như thế chứ? Lại còn bảo chưa từng có bạn gái! Hay thật!
Cô không tiếp tục chấp nhất với anh nữa mà thẳng tay cướp bát cháo với thìa.
Cận Thời Dược không cố giành lại, sợ làm sánh cháo ra ngoài, chỉ nhắc cô: "Cẩn thận kẻo nóng."
Mạnh Ly thổi một ngụm nhỏ, ngọt nhưng không ngấy, rất thơm.
Đây là lần đầu tiên có người nấu ăn cho cô.
"Anh có thường xuyên nấu ăn không?" Mạnh Ly tò mò hỏi.
"Khi không có chuyến bay, thỉnh thoảng sẽ nấu." Cận Thời Dược đáp.
Dù không có chuyến bay nhưng anh vẫn có rất nhiều việc phải làm trong thời gian nghỉ ngơi như tập thể hình, học tập, chuẩn bị thi cử, hàng ngày sẽ có dì giúp việc đến nấu cơm cho anh.
Nhưng hiện tại đã kết hôn, anh cảm thấy nên dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và một nửa kia của mình.
Vì vậy, anh đã thầm quyết định khi rảnh rỗi sẽ đọc thêm sách hướng dẫn nấu ăn, nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình.
Mạnh Ly cúi đầu hớp một thìa cháo, cô còn tưởng rằng, một cậu ấm nhà giàu như anh nhất định là mười ngón tay không dính nước mùa xuân*.
*Mười ngón không dính nước mùa xuân: Ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Xem ra, sau này cô thật sự không thể lười biếng, công việc của anh đã đủ vất vả, cô nên san sẻ việc nhà với anh nhiều hơn.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một vấn đề vô cùng quan trọng: "Làm sao anh biết em sống ở đây?"
Chẳng nhẽ anh đi hỏi Lưu Ngọc Cầm? Lưu Ngọc Cầm nói cho anh biết? Lưu Ngọc Cầm đã biết chuyện kết hôn của bọn họ rồi?
Cận Thời Dược điềm nhiên nói: "Anh thấy địa chỉ trên hộp chuyển phát nhanh của em, muốn tới thử vận may."
Mạnh Ly hiểu ra, hộp chuyển phát nhanh đã rơi ra khi anh mở cửa xe giúp cô sáng nay, nhưng cô không ngờ anh lại để ý chi tiết như vậy.
Đồng thời, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Ly giải thích: "Không phải là em không muốn đi tìm anh, em muốn đợi ngày mai khỏe hơn rồi mới qua đó."
"Thế mà anh còn tưởng vợ anh muốn ở riêng ngay ngày đầu tiên kết hôn ấy chứ." Cận Thời Dược cười hừ đầy ẩn ý, thái độ không thể thương lượng: "Có mà nằm mơ, đương nhiên anh phải đích thân đến đón về."
Cận Thời Dược không hỏi tại sao cô lại sống một mình.
Mạnh Ly đang ăn cháo, Cận Thời Dược cũng không nhàn rỗi, anh đứng dậy chủ động thu dọn hành lý giúp cô.
Dùng hành động để chứng minh tính chân thực và quyết tâm trong lời nói của mình, anh phải đưa cô về nhà.
Cận Thời Dược hỏi: "Em muốn mang theo cái nào?"
Mạnh Ly không muốn làm phiền anh: "Em tự làm là được rồi."
Cận Thời Dược rất không hài lòng với thái độ khách sáo của cô, nhấn mạnh từng chữ: "Em chỉ cần trả lời câu hỏi của anh."
"..." Mạnh Ly không có cách nào phản kháng, chỉ có thể thỏa hiệp.
Bảo anh soạn quần áo mùa thu.
Cận Thời Dược bước đến trước tủ quần áo giá rẻ mà cô mua trên mạng, cẩn thận lựa chọn, lấy quần áo mùa thu ra rồi gấp lại.
Mạnh Ly nhìn kỹ thuật khéo léo của anh, gấp rất gọn gàng và vuông vức.
Thật ra cô cực kỳ lười, cũng chẳng có nhiều kiên nhẫn, chỉ gấp bừa hai lần rồi nhét vào, nghĩ dù sao lần tới cũng sẽ trở về nguyên trạng.
Trái ngược hoàn toàn với Cận Thời Dược, anh không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào.
Vali của cô khá lộn xộn, quần áo đồ dùng nhét bừa bãi, không tuân thủ theo một nguyên tắc nào.
Nào ngờ anh lấy hết đồ trong vali ra, sắp xếp từng thứ một một cách ngăn nắp.
Mạnh Ly hổ thẹn không thôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một đứa con gái như cô còn không tỉ mỉ bằng anh.
Có phải tất cả phi công đều như thế này không?
Hay là, anh mắc bệnh nghề nghiệp? Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Thói ở sạch??
Tiếp theo đó, Mạnh Ly thấy anh lấy hết đồ lót của cô ra khỏi hộp đựng.
Trước khi gấp lại, đầu ngón tay anh móc vào áo lót của cô, im lặng quan sát một hồi.
Như đang suy tư điều gì đó.
Vốn dĩ chẳng cảm thấy gì, dù sao cả hai đều đã kết hôn và đã làm những chuyện không nên làm vào cái đêm ở Los Angeles, hiện tại mới ngại ngùng thì quá là ra vẻ.
Nhưng ánh mắt kia của anh, mang đầy ẩn ý sâu xa, sắc bén như một con đại bàng, như thể tìm tòi khám phá điều gì đó.
Rõ ràng đang nhìn đồ lót của cô, nhưng không hiểu sao Mạnh Ly lại có cảm giác như bị lột s@ch quần áo, bày ra cơ thể tr@n trụi cho anh thưởng thức.
Cô bỗng đỏ mặt, sắc mặt không tự nhiên: "Anh...!Anh đừng nhìn nữa!"
Cận Thời Dược ung dung rút tay về, rất phối hợp mà nhắm mắt lại, tiếng cười ngân dài: "Được, anh không nhìn."
"Bi3n thái." Mạnh Ly lẩm bẩm.
"Phải, anh bi3n thái." Anh vẫn giữ thái độ thuận theo như cũ, nhưng lại có thêm vài phần vô sỉ.
Mạnh Ly tiếp tục ăn cháo.
Cận Thời Dược gấp xong đồ lót của cô thì vào bếp dọn dẹp, sau đó xử lý sang khu vực đồ ăn vặt và rau củ, rau củ nào héo úa đều bị anh ném vào sọt rác.
Cận Thời Dược nhìn đống đồ ăn vặt và mì ăn liền, cau mày, không nói hai lời vứt thẳng tay.
"Này, sao anh lại ném mì gói của em!" Mạnh Ly vội ngăn cản, "Còn chưa xé, em mới mua đó."
"Thực phẩm rác." Sắc mặt anh nghiêm túc, "Không có dinh dưỡng, không tốt cho cơ thể."
"Em đã ăn cái này hơn 20 năm rồi, vẫn sống đến tận hôm nay đó thôi." Mạnh Ly tranh luận với anh.
"Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không để em ăn những thứ vô bổ này."
Anh tiếp tục ném vào thùng rác.
Mạnh Ly đau lòng, đưa tay ra: "Trời ơi! Này! Này! Này! Xin đại ca giơ cao đánh khẽ! Giữ lại mì sườn heo!"
Mạnh Ly mím môi, bộ dạng trông như sắp chết.
Cuối cùng, Cận Thời Dược vẫn không đành lòng, anh nhìn lướt qua đống mì ăn liền, tìm thấy gói mì sườn heo mà cô nói đến, rủ lòng từ bi cầm lên một gói: "Vậy giữ lại một gói."
"..."
Cô có cần nói một câu "Tạ chủ long ân" không?
Thấy cô vẫn bĩu môi, Cận Thời Dược do dự, cầm thêm hai gói nữa: "Được rồi chứ?"
Mạnh Ly phá đảo thành công.
Vừa rồi là ai tuyên bố chắc nịch, nhất quyết không cho?
"Nguyên tắc của anh đâu?"
"Bị em ăn cả rồi." Cận Thời Dược bất đắc dĩ thở dài.
Mạnh Ly chậm chạp ăn xong bát cháo hạt kê đường nâu, vốn là muốn tự mình rửa bát, nhưng Cận Thời Dược lại rất tự giác cầm lấy cái bát trên tay cô, rửa sạch sẽ.
Sau đó nói với cô: "Em đang không khỏe nên đừng đi tới đi lui.
Ngày mai hẵng về, tối nay ngủ sớm một chút."
Mạnh Ly không có ý kiến: "Được, vậy anh đi đường cẩn thận, ngày mai em có thể tự lái xe sang đó."
Cận Thời Dược cầm khăn giấy lau tay, nghe vậy thì khựng lại, chăm chú nhìn cô: "Ai nói em là anh phải đi?"
"..."
"Em thật sự muốn anh chăn đơn gối chiếc ngay ngày đầu tiên kết hôn?" Cận Thời Dược nhướng mày, theo bản năng muốn véo má cô, nhưng lập tức nhận ra tay mình vừa mới ngâm nước lạnh, bàn tay mới đưa ra đã rút trở về.
"Anh muốn ngủ ở đây?" Cảm giác không được tự nhiên của Mạnh Ly lại dâng trào, "Nơi này...!không tốt..."
Bàn tay lạnh lẽo của anh không chạm vào mặt cô, mà là cúi đầu đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng: "Có em ở đây, chỗ nào cũng tốt."
*
Sau cùng, Cận Thời Dược không rời đi mà ở lại nhà trọ của Mạnh Ly.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, cô vốn sợ hãi và tự ti, sợ anh sẽ ghét bỏ.
Nhưng anh không làm vậy, thậm chí trông anh còn thoải mái hơn cả cô.
Tắm xong thì đi ngủ.
Giường đơn tuy nhỏ nhưng vẫn có thể ngủ được hai người, chẳng qua là Cận Thời Dược quá cao nên không thể duỗi thẳng chân được, nhìn tổng thể vô cùng chật chội.
Mạnh Ly bắt đầu hối hận, sớm biết nên bảo anh đi về.
Biệt thự thoải mái tiện nghi không chịu ngủ, một hai muốn ở lại đây chịu khổ làm gì không biết?
Nhưng mà, vào giờ phút này, hai người đang sát gần nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Mạnh Ly vẫn cảm thấy khó tin, không nghĩ tới cả hai sẽ nằm trên cùng một chiếc giường lần nữa.
Cô vốn nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong cuộc đời này.
Thế giới rộng lớn như vậy, Nam Thành to lớn đến thế.
Chỉ là mối lương duyên ngắn ngủi tựa sương mai mà thôi.
Nào ngờ, không phải mỗi người một ngả, mà là về chung một nhà.
Đúng là không thể đoán trước được điều gì.
Ngay lúc bầu không khí đang yên lặng, Cận Thời Dược đột nhiên trở mình, ôm cô vào lòng, phá vỡ sự im lặng này, gọi tên cô: "Mạnh Ly."
"Em nghe?"
"Thật ra, tối nay anh không vui." Anh chủ động thừa nhận.
Mạnh Ly sửng sốt, lại bắt đầu suy nghĩ miên man: "Là bởi vì em sao?"
"Ừm."
Đáy lòng Mạnh Ly chùng xuống.
Giây tiếp theo, cô lại nghe anh nói: "Chúng ta đã kết hôn, anh là chồng của em."
Cổ họng cô nghèn nghẹn: "...!Em biết."
Tay anh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô, giọng nói trầm như âm trưởng của đàn cello, rất hay, rất êm tai.
Nhưng xen lẫn trong đó là sự ấm ức cùng lên án, còn có chút ý muốn thuyết phục.
"Em có nhớ anh đã từng nói với em về tình yêu lành mạnh không? Không chỉ riêng tình yêu, một mối quan hệ lành mạnh là mối quan hệ mà cả hai có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau, để em không cần phải chịu đựng một mình."
"Cho nên Mạnh Ly à, em hãy bỏ xuống những băn khoăn và phòng bị.
Gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể vứt cho anh.
Thử chấp nhận anh, tin tưởng anh."
"Dựa dẫm vào anh."
Anh quả thật đã tức giận vì điều này.
Cô khó chịu cũng không nói cho anh biết, nếu anh không đến tìm cô, sợ là cô sẽ không bao giờ nhắc tới.
Ngày hôm sau lại xuất hiện trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra.
Anh không thích việc cô luôn mạnh mẽ một cách không cần thiết, mạnh mẽ đến mức dường như chẳng cần đến ai.
Vậy thì anh tồn tại còn ý nghĩ gì nữa?
Mạnh Ly cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Trong màn đêm tĩnh mịch, sâu thẳm nơi trái tim mong manh, cô đã đầu hàng vì những lời nói ấy.
Cô cảm động đến muốn khóc, nhưng lại không muốn bày ra bộ dạng mít ướt nên chỉ có thể giả vờ thoải mái: "Em sẽ cân nhắc."
"Nhớ kỹ những lời anh nói." Cận Thời Dược cốc đầu cô.
"Vâng."
Mạnh Ly mỉm cười gật đầu.
Bầu không khí này, dường như đặc biệt thích hợp để mở lòng.
Im lặng một lúc, cô nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh vừa đủ nghe: "Thật ra, quan hệ giữa em và gia đình không tốt."
Cận Thời Dược dụi cằm vào tóc cô, lời ít mà ý nhiều: "Đừng để tâm đ ến người khác, chỉ cần quan tâm chúng ta thôi."
Cận Thời Dược đưa tay xoa bụng dưới của cô: "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Mạnh Ly đáp.
Dù vậy, Cận Thời Dược vẫn giúp cô xoa bụng.
Xoa mãi xoa mãi, Mạnh Ly cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì, cô cảm nhận được rất rõ ràng có một v@t cứng đang chống lên eo cô, nóng đến mức xuyên qua lớp vải quần áo đốt cháy da thịt cô.
Đầu óc Mạnh Ly như muốn nổ tung.
Cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến mức khó có thể bỏ qua.
"Anh..."
Cận Thời Dược biết cô muốn nói gì, anh cúi đầu, cắn nhẹ vai cô, thở dài: "Xin lỗi, ở gần em, anh nhịn quá khó khăn."
Anh nói thẳng thừng như vậy, không chút do dự.
Miệng thì nói lời xin lỗi nhưng tay lại làm một việc không lịch sự tí nào, càng ngày càng áp sát vào cô.
Bàn tay rời khỏi bụng cô, di chuyển lên trên.
Cô chợt nhận ra, nếu cô không đến tháng, vậy đêm nay sẽ là đêm tân hôn của họ...
Đúng là có hơi...
Cô đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, "Vậy...!Em giúp anh nhé?"
"Cái đó không cần thiết, em đang không khỏe nên phải nghỉ ngơi thật tốt." Tiếng cười bật ra khỏi lồ ng ngực anh.
Cận Thời Dược nói xong thì bất chợt nhỏm người, đè cô dưới thân mình, áo ngủ dưới chăn bị vén lên, anh cúi đầu xuống.
Cơ thể Mạnh Ly căng cứng.
Cô cảm thấy nhịp tim của mình như bị anh giam cầm trong lòng bàn tay lẫn trong miệng, đến cả hơi thở cũng đứt quãng.
Đang lúc đầu óc hỗn loạn, cô nghe thấy nụ cười xấu xa của anh.
"Cảm giác ở đây khá nhỏ."
Anh dùng lời nói vừa rồi của cô làm lý do thoái thác: "Để anh giúp em."
"..."
Cho nên lúc nãy anh nhìn chằm chằm vào áo lót của cô, chính là suy nghĩ cái này?!.