HOÀNG HUYNH TẠI THƯỢNG

Chương Trầm Tiêu tự tìm mất mặt, trừng mắt liếc Lâm Tú Nhi một cái, không cam lòng lại chỉ có thể gượng cười cáo từ.

"Xuy......" Lâm Tú Nhi nhìn Đoạn Trường An vẻ mặt buồn bực, không phúc hậu nở nụ cười, "Đây là mị lực của Hoàng Thượng a...... Tuy nói chuyện Hoàng Thượng vô tình với hậu cung phong phú mọi người đều biết, nhưng dù vậy, luôn sẽ có một ít kẻ như vừa rồi, muốn bay lên biến thành phượng hoàng, huống hồ người kia là hoàng đế ca ca của huynh, vừa tuổi trẻ lại vừa soái khí......"

"Cứ để cho các nàng ảo tưởng đi, hoàng huynh mới không nhìn loại nữ nhi ánh mắt đa tâm như vậy......" Đoạn Trường An thanh âm có chút buồn.

Nữ nhân này tiếp cận y, trước tiên là có thể làm cho y ở trước mặt hoàng huynh nói tốt vài câu, nói không chừng nàng có thể lưu lại, ngày sau có lẽ còn có thể ngồi trên vị trí đầu hậu cung, nếu bất thành, nói không chừng Hoàng Thượng thấy bọn y quan hệ tốt, trực tiếp chỉ hôn cho y, An Bình vương triều chỉ có duy nhất một Vương gia, lại là được sủng ái cực kì, so với phi tử của hoàng đế cũng không kém là bao.

Này đó Đoạn Trường An trong lòng biết rõ ràng, chính là...... Về sau hoàng huynh vẫn là sẽ có phi tử, sau đó...... y ở đâu?

"Trường An ca ca?" Lâm Tú Nhi đưa tay ở trước mắt y lắc lắc, "Huynh làm sao vậy? Không cần nghĩ nhiều a, cho dù Hoàng Thượng về sau có phi tử, huynh vẫn sẽ là người thân cận nhất!"

Người thân cận nhất..... Đoạn Trường An sắc mặt có chút mờ mịt, giương mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện.

"Được rồi được rồi, Hoàng Thượng nạp phi cũng không phải không cần huynh, huynh cũng sẽ có phi tử của mình a, đi, tỷ tỷ đây làm cho ngươi bánh bách hoa thiên hương được không?" Lâm Tú Nhi đứng dậy kéo y đi.

"Đừng nói lung tung nói, ngươi là muội muội." Vừa nghe đến bánh bách hoa thiên hương, lời Lâm Tú Nhi nói phía trước hoàn toàn bị xem nhẹ, tâm tình nhất thời vui vẻ lên, cái gì nữ nhân, phi tử, hết thảy không hề trọng yếu.

Lâm Tú Nhi đối với trù nghệ phải nói là là một phen điêu luyện, Đoạn Trường An nhớ mãi không quên món bánh quế hoa chính là xuất phát từ tay nghề của Lâm Tú Nhi, mà y còn chưa có nghe qua loại bánh bách hoa thiên hương này nữa, chắn hẳn là món mới, phi thường đáng giá nhấm nháp a.

Đoạn Trường An trực tiếp kéo người vào ngự trù phòng, phần lớn ngự trù nhìn tiểu vương gia đột nhiên xuất hiện ở nơi này đều hai mặt nhìn nhau.

"Vương gia...... Ngài đây là đói bụng sao? Để nô tài chuẩn bị cho Vương gia vài món điểm tâm!" Đầu bếp chính của ngụ trù phòng tiến lên nói.

"Đừng đừng đừng, bổn vương chính là mượn ngự trù phòng dùng một chút, đợi lát nữa lúc Lâm tiểu thư động thủ, các ngươi ở một bên nhìn học! Nghe hiểu không?" Đoạn Trường An ánh mắt tinh lượng, giống như đã thấy được bánh bách hoa thiên hương ở trước mắt.

Toàn bộ đại trù liên thanh ứng dạ.

Chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tú Nhi xắn tay áo lên động thủ, động tác lưu loát, nhóm đầu bếp quả thực cam bái hạ phong.

Bánh bách hoa thiên hương làm có chút phức tạp, thời gian chế biến hoa cũng có chút lâu, Đoạn tiểu vương gia chờ đến bụng đều phải đói, mà toàn phòng lặng ngắt như tờ, các vị ngự trù vốn là si mê trù nghệ, ban đầu vẻ mặt có chút khinh thường nữ nhi không biết từ đâu xuất hiện đến lúc sau lại dần dần trở nên tràn ngập kính ý, tay nghề này thật sự là làm người ta cam bái hạ phong!

"Xong chưa a? Như thế nào so với bánh quế hoa còn muốn lâu hơn......" Đoạn tiểu vương gia oán niệm.

"Không có tiền đồ......" Lâm Tú Nhi tay không dừng nhìn y một cái, tiểu vương gia một bộ trông mong thực là làm cho nàng mẫu tính tràn ra mà!

Một lúc sau, Lâm Tú Nhi từ trong chõ lấy ra một khối điểm tâm cho y, Đoạn tiểu vương gia vừa thấy, thí điên thí điên chạy tiến lên tiếp nhận.

"Cẩn thận nóng......" Lâm Tú Nhi còn không có nói xong, Đoạn tiểu vương gia đã muốn a ô cắn một ngụm, nóng đến nỗi hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

"Mau nhổ ra a! Đừng ngậm, nóng!" Lâm Tú Nhi sốt ruột.

Đoạn Trường An lắc đầu tỏ vẻ kiên quyết không nhổ ra, chính là há miệng hít khí cho nguội, chờ điểm tâm trong miệng nguội một ít, y bắt đầu ăn vẻ mặt đầy thỏa mãn, sau đó lại bắt đầu trông mong nhìn lồng hấp, thật giống bộ dáng của con chó nhỏ.

Ngài đường đường là Vương gia của một quốc gia a, có thể hay không đừng bày ra một bộ mấy trăm năm qua chưa được ăn gì chứ? Giống như ngự trù phòng chúng ta làm gì đó đều không thể ăn được vậy...... Chúng đại trù oán niệm.

Lâm Tú Nhi thở dài, đứa nhỏ này thật đáng thương, không lẽ ở trong cung ăn không đủ no?

Mở ra chõ kia một cái trong chớp mắt hơi nóng bốc lên sương mù, càng làm cho điểm tâm trong nồi trở nên trong suốt như pha lê, điểm tâm ngọt ngào, bên trong khảm nhiều cánh hoa màu tím, trong làn khói mông lung còn có một ít mùi hoa thản nhiên bay vào chóp mũi.

Hảo đói a...... Đoạn Trường An nhu nhu bụng, nhìn lồng hấp điểm tâm lại nhìn Lâm Tú Nhi, mỏi mắt chờ mong.

"Còn chưa có được đâu, một bên chờ, lập tức có ngay thôi." Lâm Tú Nhi chịu đựng không nhu nhu đầu y, thật giống như đại cẩu cẩu mà đại ca nàng nuôi trong nhà a......

Đoạn tiểu vương gia con ngươi rũ xuống, không nói gì, chính là ánh mắt vẫn ngoắc ngoắc nhìn theo tay Lâm Tú Nhi, rốt cục, như ý nguyện nghe thấy được nàng nói: "Xong rồi."

Đoạn tiểu vương gia lập tức vươn tay lấy một cái, bánh bách hoa thiên hương làm xong, các lớp bánh mỏng manh trùng điệp xếp vào nhau, có sáu lớp cùng với 5 màu khác nhau, mặt trên bánh dải một lớp mật ong.

Đoạn Trường An đầu tiên là ăn một miếng màu trắng, cắn vào cảm thấy ngoài giòn trong mềm, còn có một cỗ hương vị trong trẻo ngọt thanh, ăn xong, lại phát hiện đầu ngón tay vương lại mùi hoa thản nhiên!

"Thơm quá a......" Đoạn tiểu vương gia hít sâu một ngụm, lại hai ba miếng đem một khối bánh màu hồng khác nhét vào miệng, vị ngọt phai nhạt một ít, ngọt xong rồi còn có một chút vị cay đắng thản nhiên.

"Thế nào? Ăn ngon đi? Màu trắng là hoa lan, màu hồng, là hoa đào, màu tím là hoa sen......" Lâm Tú Nhi cười nói.

Đoạn Trường An vội vàng ăn, chỉ gật gật đầu đáp lại, quai hàm nhai đến phình lên.

"Cái kia...... huynh không cần ăn nhiều quá, món này ăn nhiều hơn tựa hồ có một chút không tốt lắm......" Lâm Tú Nhi có điểm do dự.

Vài vị ngự trù còn lại mở to hai mắt nhìn, vui đùa như vậy là không thể nha, nếu xảy ra vấn đề, không nói đến ngự trù phòng bọn họ chịu trách nhiệm, còn có tiểu vương gia ăn xong bị bệnh thì làm sao bây giờ a?

"...... Sao?" Đoạn tiểu vương gia miệng đầy điểm tâm còn không kịp nuốt xuống.

"Kỳ thật cũng không có gì đâu, chính là...... cái này...... Rất thơm......" Lâm Tú Nhi biểu tình thực vô tội, nàng nhìn y thích ăn bánh vị hoa lan, phỏng chừng trên người đã muốn tràn đầy mùi thơm hoa lan đi?

Này thật sự không phải nàng cố ý nha......

Các vị đại trù nghe xong nhẹ nhàng thở ra, Đoạn tiểu vương gia cũng là không cho là đúng, ăn xong miếng bánh, liền bưng hòm điểm tâm bước đi.

"Trường An ca ca huyng đi đâu thế?" Lâm Tú Nhi nhìn mà sửng sốt.

"Ta đi tìm hoàng huynh, đợi lát nữa sẽ có người đến đưa muội trở về!" Đoạn Trường An kích động phất phất tay rồi chạy thẳng đến ngự thư phòng.

Thực không uổng công Hoàng Thượng đối y tốt như vậy, có đồ ăn ngon trước tiên liền nghĩ đến Hoàng Thượng a......

Vài vị ngự trù lớn tuổi đỏ hốc mắt nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi