HOÀNG KIM ĐÀI

Lặng yên cả quãng đường.

Khi trở lại quán trọ, đóng cửa thắp đèn rồi, Phó Thâm tắm xong liền ngồi ngẩn ngơ trên ghế, một lát sau Nghiêm Tiêu Hàn mới đi ra, ôm y từ phía sau, cằm đặt trên mái đầu ẩm nước của y, thấp giọng hỏi: “Không vui à?”

Phó Thâm ngoắc lấy ngón tay hắn, cảm thấy mình sầu đến độ sắp rụng tóc luôn rồi: “Thế này gọi là gì nhỉ? Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.”[1]

Nghiêm Tiêu Hàn chỉ nói “Ừm”.

Phó Thâm chờ câu sau của hắn, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, liền ngửa mặt lên: “Ngươi không có gì muốn nói cả sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn hờ hững đáp: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói gì?”

Phó Thâm: “Nói ta mềm yếu, thích đi gánh tội, chuyện gì cũng ôm đồm vào người.”

Nghiêm Tiêu Hàn cười nhẹ: “Nếu trong lòng ngươi đã biết rõ thì ta cần gì phải nói nhiều. Ta không muốn nói mấy cái đó.”

Phó Thâm: “Vậy thì là cái gì?”

“Nơi này không phải kinh thành, không có một cái phủ Tĩnh Ninh hầu cho ngươi lật.” Nghiêm Tiêu Hàn nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác, “Hầu gia chi tiền hào phóng, chỉ lo làm việc thiện mà không nhớ đó là toàn bộ lệ phí trên người ngươi à?”

Phó Thâm: “…….”

Đúng là không nghĩ tới thật!!!

“Có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ với cái kiểu tiêu xài này…… Tục ngữ nói đúng thật, một xu tiền cũng làm khó anh hùng,” Nghiêm Tiêu Hàn giả vờ cảm thán: “Có điều hầu gia nhổ một cọng lông tơ cũng to hơn cái đùi của tại hạ, chắc hẳn sẽ không chịu khom lưng chỉ vì mấy đấu gạo đâu, nhỉ?”

Phó Thâm híp mắt, tỏa ra sát khí: “Ngươi lại còn vênh váo cơ à?”

“Trước khác nay khác,” Nghiêm Tiêu Hàn thản nhiên nói, “Giờ trừng mắt với ta cũng vô ích thôi, chi bằng ngươi cầu xin ta, biết đâu ta lại đồng ý cho ngươi mượn một ít?”

Phó Thâm xem như đã tự thể nghiệm cái gọi là Đông Quách tiên sinh và sói, con sói đuôi to lấy oán trả ơn này lại còn cười hệt như hồ ly tinh, ghé đến tai y khẽ hôn một cái, buông lời dụ dỗ: “Hoặc là, ngươi có thể bán thân….”

(Tích xưa kể rằng Đông Quách tiên sinh cứu một con sói thoát chết, nhưng con sói mất dạy không những không mang ơn mà còn đòi ăn thịt ổng, may có ông lão thợ săn đi qua xử gọn con sói. Câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và con sói thường được dùng để nói về việc làm ơn những lại mắc oán:v)

“Không bán thân,” Ngón tay Phó Thâm quấn quanh lọn tóc buông xuống của hắn, quay đầu chạm vào môi hắn một cái, “Chỉ cướp tiền.”

Nghiêm Tiêu Hàn thở dài thườn thượt có vẻ rất chi là khổ não, hắn khom người bế y lên giường, bất đắc sĩ nói: “Vậy thì tiện thể cướp “sắc” luôn đi.”

Mãi đến khi sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, tiếng thở dốc trong màn mới dần nhỏ đi. Phó Thâm mệt đến độ vừa ngả đầu liền ngủ, trước khi chìm vào mộng đẹp, ý nghĩ cuối cùng của y là hoài nghi có phải mình đánh rơi đầu óc ở miếu Hồ Tiên, không đem về hay không.

Cướp sắc cái con khỉ, cuối cùng chẳng phải vẫn bị Nghiêm Tiêu Hàn ăn sạch sành sanh đó sao! Thế này rốt cuộc khác bán thân ở chỗ nào!

Tối hôm trước lăn qua lăn lại muộn quá, hôm sau Nghiêm Tiêu Hàn hiếm khi mới cùng Phó Thâm ngủ nướng. Lúc hắn mở mắt thì Phó Thâm còn chưa tỉnh, dáng vẻ ngủ say nhiều thêm một phần ôn thuần so với bình thường, thân thể cũng mềm, khiến người ta cầm lòng không đặng muốn vươn tay nhéo mặt y một cái. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn chăm chú một hồi mà y vẫn chưa tỉnh, tính cảnh giác giảm mạnh, có thể thấy thật sự đã mệt lắm rồi.

Nghiêm Tiêu Hàn thương y vất vả cho nên cố nhịn không đi trêu chọc người ta, hắn lặng lẽ rời giường, sau khi rửa mặt liền đi ra ngoài, trước tiên đến tiền trang huyện Quảng Phong gửi tin cho Tề vương, hẹn gặp mặt ở Kinh Châu, sau đó rút chút bạc, bỏ cẩn thận vào một túi tiền khác.

Trên đường về quán trọ, có một con phố bán toàn điểm tâm sáng, Nghiêm Tiêu Hàn chọn mua chút đồ ăn, khi xách về quán trọ vẫn còn nóng. Phó Thâm ngửi mùi bánh bao thịt thơm phức, mơ màng tỉnh giấc, ôm chăn ngồi dậy: “Mộng Quy?”

“Ừ.” Nghiêm Tiêu Hàn bưng một chậu nước nóng tới, ngồi ở mép giường lau mặt cho y, “Hôm nay dậy muộn, ăn chút đồ lót bụng trước đã, bữa trưa lát nữa hẵng dùng.”

Phó Thâm ngả nghiêng dựa vào vai hắn, cơ thể mang theo hơi ấm của chăn, cất giọng khàn khàn: “Ngươi đến tiền trang à?”

Động tác của Nghiêm Tiêu Hàn không dừng lại: “Phải. Sao đoán được vậy?”

Phó Thâm uể oải cười nói: “Người sực mùi tiền.”

Nghiêm Tiêu Hàn cố ý chơi xấu, tay luồn vào trong chăn, bóp bóp cái nơi nào đó không thể nói ra: “Ngươi cầm tinh con gì thế hả? Vừa mới tỉnh ngủ, ta thấy cái đuôi còn chưa thu về đúng không……”

Hai người lại quấn quít một hồi, Phó Thâm cuối cùng cũng tỉnh hẳn, chỉnh lý xong xuôi liền ngồi ở bàn ăn. Lúc ở kinh thành có một đám hạ nhân bên cạnh, ai nấy đều phải ra vẻ “Ăn không nói ngủ không nói”, giờ trong phòng chỉ có hai bọn họ, chẳng cần nhiều lễ nghi rườm rà làm gì. Phó Thâm nuốt một hớp cháo, nói: “Ngươi định bao giờ lên đường đến hội hợp với Tề vương?”

Nghiêm Tiêu Hàn bóc một quả trứng vịt muối đưa cho y: “Ngày mai đi. Việc ở thôn Khê Sơn đã giải quyết, nhiệm vụ này xem như hoàn thành một nửa rồi, còn lại phải xem quan phủ xử lý thế nào. Ngươi thì sao? Đi theo ta hay hồi kinh?”

Phó Thâm chọc một miếng mỡ bóng nhẫy, nghe vậy thì nhướn mày, hỏi ngược lại: “Nghiêm đại nhân, ta là gia quyến ngươi mang theo ra ngoài à?”

“Chẳng lẽ không phải?” Nghiêm Tiêu Hàn không buông tha một cơ hội nào để thể hiện thân phận của mình, hắn nhấn mạnh, “Đúng là ‘gia quyến’ còn gì.”

Dáng vẻ này của hắn khác xa ngày thường, vừa nghiêm túc vừa ngốc nghếch, lại còn có điểm đáng yêu, lòng Phó Thâm mềm nhũn: “Được rồi, lão gia, ngay cả mặt nạ ta cũng ném rồi, chắc chắn không thể nào gặp người ngoài được, hay là ngươi nhét ta vào túi mang tới Kinh Châu?”

Nghiêm Tiêu Hàn vừa nghe giọng điệu giễu cợt của y liền biết y không đùa, hắn nói một cách không cam lòng: “Cứu người cứu cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây, ta nghiện thuốc còn chưa khỏi mà ngươi lại muốn đi.”

Phó Thâm nói: “Ta thiếu nợ ngươi hả? Chữa cho ngươi đã là tốt lắm rồi. Với cả cơn nghiện của ngươi đã sớm khống chế được rồi, thế mà từ sáng đến tối chỉ biết làm nũng chơi xấu.”

Ngữ khí kia mặc dù là trách cứ, nhưng tâm ý cưng chiều dung túng lại rõ mồn một, Nghiêm Tiêu Hàn bị y mắng mà sướng rơn cả người, không giả vờ ấm ức nữa, mà vô cùng tự giác hỏi han ân cần: “Vậy sắp tới ngươi định đi đâu? Về Bắc Yến sao?”

“Ngày Thuần Dương đạo nhân chết, ta có nói muốn bắt đầu điều tra từ Tây Nam,” Phó Thâm nói, “Nếu đã đi đến đây rồi, vậy thì tiện đường qua đó luôn.”

Nghiêm Tiêu Hàn lập tức căng thẳng, nói quả quyết rằng: “Không được, ngộ nhỡ Tây Nam thực sự là đầu nguồn của Thu Dạ Bạch, ngươi một thân một mình quá nguy hiểm……”

Phó Thâm nói: “Lần trước chúng ta nói đến chuyện hồi mùa hè, sau đó ta suy nghĩ một chút, tuy rằng lúc ấy bệ hạ rõ ràng đang nhắm vào Bắc Yến thiết kỵ, nhưng đối với quân đóng giữ tứ phương, đây cũng là một lời cảnh cáo không nhỏ. Tây Nam nhiều năm qua đã tự thành một thể, lại có một quận vương khác họ, ông ta còn là bộ hạ cũ của Bắc Yến, nếu như cho rằng Thu Dạ Bạch là chiêu mà Tây Nam dùng để phản kích triều đình thì cũng có lý. Về điểm này, ông ta và ta là người trên cùng một chiếc thuyền, sẽ không làm gì ta đâu, không cần phải kiêng kỵ.”

Một khi đã ra quyết định, Phó Thâm chỉ thông báo có lệ thôi, chứ chưa bao giờ thương lượng với người khác. Nghiêm Tiêu Hàn biết tính y, cảm thấy không thay đổi được gì, đành phải đáp ứng: “Phía kinh thành thì sao, ngươi đã sắp xếp xong rồi ư?”

“Cáo ốm dưỡng thương, tìm một kẻ giả làm ta.” Phó Thâm thản nhiên nhoẻn miệng, “Hoàng thượng hiện tại chắc cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm ta —— Ông ta cũng đang bệnh nặng mà.”

Hôm sau, hai người chuẩn bị xong lương khô và lộ phí, rời khỏi quán trọ, cưỡi ngựa lao về hướng Kinh Châu.

Phó Thâm muốn đến Tây Nam, sau khi chia tay Nghiêm Tiêu Hàn ở Kinh Châu liền đi tiếp về phía Tây, Nghiêm Tiêu Hàn thì một mình cưỡi ngựa vào thành, đến thẳng quan dịch nơi Tề vương dừng chân.

Lần nữa gặp lại, Nghiêm Tiêu Hàn bị Thu Dạ Bạch hành hạ trong thời gian ở huyện Quảng Phong nên hao gầy đi nhiều. Tề vương nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn, liền biết hắn không nói dối, lại nghe hắn kể lại chuyện ở thôn Khê Sơn, nói đến những thảm trạng khiến người ta nghe mà kinh hãi, Tề vương tràn đầy căm phẫn, vỗ bàn đứng dậy: “Người sống tế quỷ…… Thiên hạ còn có hạng ngu dân dốt nát gan to bằng trời thế này sao!”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Thu Dạ Bạch gieo hại khắp nơi, không riêng gì thôn Khê Sơn, việc thuế lương thực ở Kinh Sở giảm thu cũng liên quan tới nó. Quan địa phương biết mà không báo, bách tính nhổ lúa trồng thuốc, điện hạ nên dựa vào án này để quét sạch tệ nạn, cấm tiệt Thu Dạ Bạch.”

Mấy ngày nay nhóm người Tề vương ở Kinh Sở cũng không nhàn rỗi, lời Nghiêm Tiêu Hàn nói hắn đều nắm chắc trong lòng, chỉ thiếu một sợi ngòi pháo là thôn Khê Sơn thôi. Một khi vụ án này báo lên triều đình, quan trường Kinh Sở nhất định sẽ bị càn quét tan tác.

Trước khi bọn họ rời kinh, hoàng hậu bị ban chết, thái tử thất sủng, mà phụ thân của thái tử phi Sầm thị lại là Sầm Hoằng Phương – tiết độ sứ Kinh Sở, có thể suy ra, sau vụ án Kinh Châu này, thái tử chắc chắn sẽ bị phế.

Tề vương lập tức triệu tri phủ Kinh Châu tới gặp, truyền lệnh xuống dưới, đêm đó thôn Khê Sơn bị tóm gọn, toàn bộ thôn dân bị áp giải suốt đêm đến nha môn huyện Quảng Phong để thẩm vấn, tri huyện Quảng Phong cai trị không nghiêm, chức quan khó bảo toàn. Để có thể cho Tề vương một câu trả lời, tri phủ Kinh Châu không dám để bọn họ tiếp tục âm thầm điều tra nữa, liền đánh bạo mời Tề vương và Phi Long vệ hợp tác với quan viên Kinh Châu, cùng nhau đến huyện Quảng Phong bàng thính thẩm tra.

Tề vương đang nóng giận, cũng muốn tận mắt nhìn kẻ ác đền tội, Nghiêm Tiêu Hàn lo trong số thôn dân vẫn có người mang bệnh, sợ xảy ra sự cố nên khéo léo khuyên nhủ, nhưng Tề vương vẫn nhất quyết muốn đích thân tới. Nghiêm Tiêu Hàn chẳng còn cách nào, đành phải cùng hắn trở về huyện Quảng Phong một chuyến.

Mọi người ra khỏi cửa quan dịch đúng vào lúc người đi đường rất đông, khắp nơi đều ầm ĩ, trong khi thị vệ chỉnh đốn đội ngũ, Nghiêm Tiêu Hàn nghiêng người đưa lưng về phía phố lớn, bỗng cảm thấy có người va nhẹ vào lưng hắn.

Mới đầu hắn nghĩ đó là ăn trộm, bèn theo bản năng vươn tay ra sau, nhưng lại bắt hụt. Ngay sau đó một cái túi nhỏ liền rơi vào tay hắn, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau: “Vị đại nhân này, đồ của ngươi đánh rơi.”

Nghiêm Tiêu Hàn quay phắt đầu lại, suýt chút nữa rớt cả cổ.

Người nọ mặc đồ đen toàn thân, đầu đội nón rộng vành, che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra khuôn cằm và chiếc cổ thon gầy, thấy hắn nhìn sang, người nọ khẽ nhoẻn miệng cười, cũng không chào hỏi, chỉ lặng lẽ lui vào dòng người, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng.

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

“Đại nhân,” Tiếng gọi của thủ hạ kéo hồn hắn trở về, “Có thể xuất phát rồi ạ.”

Nghiêm Tiêu Hàn gật đầu qua loa đáp lại, tung người lên ngựa, trên đường liền mở cái túi kia ra nhìn, bên trong đầy ắp kẹo hoa quế trong suốt lấp lánh.

Không phải y đến Tây Nam rồi sao?!

Giữa ban ngày ban mặt, dưới con mắt bao người, thế mà lại làm cái chuyện trao nhận lén lút này, thật đúng là ——

Thật đúng là….. khiến người ta không biết nên yêu y thế nào cho đủ.

******

★Chú thích:

[1]Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết: ý nói người vô tội vì mình mà bị liên lụy.

Xuất phát từ điển cố về Vương Đạo – một đại thần thời Đông Tấn. Chu Nghĩ, tự Bá Nhân, từng giúp Vương Đạo thoát chết, nhưng Vương Đạo không biết việc này mà còn hiểu lầm rằng Chu Nghĩ hại mình và oán hận Chu Nghĩ. Sau này tướng Vương Đôn từng hỏi Vương Đạo nên đề bạt Chu Nghĩ làm chức gì, Vương Đạo không trả lời. Vương Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Vương Đạo cũng im lặng, Vương Đôn bèn giết Chu Nghĩ. Sau này Vương Đạo biết chuyện Chu Nghĩ từng giúp mình, mới khóc than rằng: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi