HOÀNG KIM ĐỒNG

- Lão nhân gia, ngài có gì cứ phân phó, tiểu tử nếu làm được thì sẽ nhất định sẽ cố gắng hết sức...

Đối mặt với bậc thầy điêu khắc cùng thời với Cổ lão nhưng đã là anh hùng vào độ xế chiều như ông lão trước mắt, Trang Duệ luôn cực kỳ kính trọng, nếu không phải suy xét những món trang sức đeo bên ngoài có chút rêu rao, mẹ mình sẽ không thích, sợ rằng hắn đã đưa khối phỉ thúy này cho ông lão tạo hình rồi.

Thật ra Trang Duệ cũng không biết linh khí của mình có thể trợ giúp cho căn bệnh run tay của ông cụ hay không, nhưng việc này lại giống như đổ thạch đánh cuộc lấy ra phỉ thúy cực phẩm, nếu truyền ra ngoài thì hắn sẽ không có ngày tốt lành.

Tuy Trang Duệ bây giờ có chút tiền nhưng hắn biết trên thế giới này có nhiều kẻ dễ dàng nuốt sạch da xương của mình, vì thế hắn cũng cố gắng áp chế suy nghĩ của mình.

Nhưng Trang Duệ cũng đã suy xét, mình có nên đi học châm cứu hay thứ gì đó không, dù làm ra vẻ thôi cũng được, sau này nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì hoàn toàn có thể che giấu sự tồn tại của linh khí.

- Tiểu tử, với tay nghề của Cổ lão thì khối phỉ thúy của cậu ngắt đầu bỏ đuôi có thể tạo ra bốn vật trang sức, còn hai đầu sót lại chút xíu vật liệu. Tôi nghĩ rằng, có thể hay không bán cho tôi hai chút phỉ thúy đó, tất nhiên tôi sẽ không để cho cậu bị thiệt hại...

Ông lão đề xuất yêu cầu như vậy thì trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, vì Thạch Đầu Trai chống đỡ được đến tận bây giờ đều dựa vào danh tiếng của lão, mà những năm nay thị trường ngọc thạch ở Bành Thành cạnh tranh nhau càng thêm dữ dội, mà sức khỏe của lão lại không tốt, cũng rất ít khi đón được khách, vì vậy mà Thạch Đầu Trai làm ăn kém hơn xưa.

Ông lão muốn dùng những khối phỉ thúy còn thừa của Trang Duệ để làm ra một mặt mặt đá, có thể làm trấn bảo của cửa hàng, như vậy cũng làm giảm bớt áp lực trên vai của cháu gái. Với ánh mắt của lão thì hoàn toàn có thể biết được khối phỉ thúy kia làm được bao nhiêu sản phẩm, và còn thừa lại bao nhiêu.

Trang Duệ cũng không trực tiếp đồng ý, hắn chỉ hỏi ông lão:

- Lão nhân gia, những vật liệu còn sót lại có thể chế tạo được thứ gì?

Ông lão lấy khối phỉ thúy trên bàn xem xét một chút, sau đó khoa chân múa tay nói:

- Còn có thể làm ra hai mặt dây chuyền như ngón út hoặc hai đôi bông tai nhỏ, nếu nhiều hơn cũng không thể.

- Bông tai sao?

Trang Duệ chợt động tâm, hắn biết mẹ có lỗ tai nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy đeo hoa tai, ngoài những vật trang sức bên ngoài thì làm cho mẹ một đôi hoa tai cũng không tệ. Với khí chất của mẹ thì đeo bông tai vào sẽ rất đẹp.

- Lão gia tử, không gạt ngài, khối phỉ thúy này tôi cũng không muốn bán, nhưng nếu lão nhân gia đã mở miệng thì cứ thế này nhé, nếu có thể tiết kiệm được hai cặp bông tai, cháu sẽ lấy một cặp, một cặp còn lại cho ông, như vậy có được không?

Trang Duệ suy nghĩ một lát, sau đó hắn nói ra ý nghĩ của mình, tuy hắn rất kính trọng ông lão này, nhưng hắn cũng không muốn cầm vật của mình để đền đáp đối phương.

- Được, được, những tài liệu còn thừa cậu cứ mang đến đây, tôi sẽ giúp cậu chế tạo ra hoa tai. Tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Cổ lão, nếu anh ta không chừa lại cho tôi chút tài liệu đó, một ngày nào đó tôi đến Bắc Kinh sẽ mắng cho một trận.

Ông lão nghe được lời của Trang Duệ thì có chút kích động, sau đó run run đứng lên, vì đây chính là chuyện một công đôi đường, vừa có thể thỏa mãn mong muốn được chế tác phỉ thúy đế vương lục, vừa có thể giữ thể diện, vì thế lão cảm thấy rất hay.

- Lão gia tử, việc này...Hay là để cháu tự mình nói...

Khi thấy ông lão kia muốn tự mình gọi điện thoại thì Trang Duệ vội vàng ngăn lại, nếu như để cho ông điện thoại cho bác Cổ, như vậy mình sẽ rơi vào tình cảnh có vật tốt không cho người trong nhà, sẽ không tránh khỏi tình huống bị quở trách.

- Đúng, đúng, là cậu nói thì hay hơn, còn vì sao biết tôi, thế này...Cậu nói có quen biết với cháu tôi, à, cứ như vậy đi, hai người còn trẻ nên thân cận một chút, ha ha...

Ông lão đã lớn tuổi nên chỉ cần nghĩ lại là biết ngay ý tứ của Trang Duệ, vì vậy trong lòng thầm khen tiểu tử này biết lễ tiết, thông tình đạt lý.

- Thân cận sao?

Trang Duệ nhìn cô gái ở bên cạnh, tuy tướng mạo khát tốt, nụ cười cũng ngọt ngào nhưng hắn lại không có tâm tư trêu chọc nàng. Tần Huyên Băng một ngày gọi điện thoại hai lần, ngẫu nhiên cảnh sát Miêu cũng điện thoại hỏi thăm, điều này vốn làm cho Trang Duệ rất đau đầu.

- Tôi về sẽ gọi điện thoại cho bác Cổ, đúng rồi, lão nhân gia, cháu còn muốn thỉnh giáo ngài, ở nơi nào có nhiều nghệ nhân chạm trổ ngọc khí? Cháu còn có nhiều khối phỉ thúy, muốn mời người tạo hình.

Trang Duệ nghĩ đến khối mao liêu chứa phỉ thúy đỏ của mình, sớm muộn gì sau khi mở nguyên thạch thì cũng phải mời người tạo hình, mà khối phỉ thúy kia rất lớn, ít ra cũng có thể khắc ra mười bảy cái vòng tay, cũng không thể tiếp tục làm phiền bác Cổ nữa chứ?

- Ha ha, những nghệ nhân ngọc cổ đều có xuất xứ Dương Châu, tôi là nghệ nhân từ Dương Châu đi ra, nếu cậu có phỉ thúy thì hoàn toàn có thể đến Dương Châu mời đến vài vị nghệ nhân.

Ông lão nói đến truyền thừa của mình thì vẻ mặt rất tự hào.

Trang Duệ cũng nghe nói đến nghề chạm trổ ở Dương Châu, nhưng hắn cũng không có bạn bè gì ở nơi đó, nếu tự nhiên chạy đến thì chỉ có quỷ mới theo mình về, vì vậy hắn tiếp tục nói:

- Lão gia tử, ngài xem đến lúc đó có thể giới thiệu cho cháu một hai vị nghệ nhân hay không? Giá tiền không là vấn đề, chỉ cần bọn họ đồng ý là được.

- Đại sư nghệ nhân sao? Ha ha, bây giờ người có thể xưng hô như vậy đều không nhỏ tuổi hơn tôi, bọn họ cũng sẽ không vì tiền mà chạy ra ngoài. Nhưng cậu cũng đừng gấp, khi nào cậu có phỉ thúy thì tôi sẽ gọi đệ tử đến tạo hình, thủ nghệ của nó cũng không thua kém tôi năm xưa là bao, bây giờ cũng là một người khá nổi bật ở Dương Châu.

Ông lão cho Trang Duệ một viên thuốc an thần, những đồ đệ ở bên ngoài của lão bây giờ cũng đã mở công ty, chỉ cần Trang Duệ ra giá tốt thì bọn họ sẽ nể mặt sư phụ mà chạy đến, hơn nữa bọn họ cũng ở vào độ tuổi ba bốn mươi, là độ tuổi hoàng kim trong nghề.

- Bác Cổ cũng là nghệ nhân Dương Châu sao?

Trang Duệ có chút tò mò, Nam ô Bắc cổ, hắn cũng chưa hiểu rõ cho lắm.

- Không phải, Cổ lão là một nghệ nhân phương Bắc...

Khi thấy Trang Duệ có chút khó hiểu thì ông lão tiếp tục lên tiếng:

- Từ xưa đến nay thì ngành chạm ngọc có phân chia nam bắc, phương bắc dùng Bắc Kinh làm trung tâm, tự xưng là Kinh Tác; phương nam thì dùng Tô Châu là trung tâm; lại xưng là Dương Châu Công, cổ lão chính là người phái Kinh Tác.

- Hai bên có gì khác biệt sao?

Trang Duệ thật sự không biết gì về nghề chạm trổ ngọc thạch này.

- Ha ha, khác biệt là khá lớn, vì công nghệ của phương nam là nhẵn nhụi, chú trọng sự tinh tế từng chi tiết, đặc biệt là bề ngoài của vật trang trí bằng ngọc khí.

- Công nghệ của phương bắc thì lại cần đao pháp ngắn gọn, bình thường chỉ cần vài nhát dao là có thể tạo hình, vài đao có thể điêu khắc ra biểu cảm, cực kỳ tinh tế.

- Tiếp theo đó là sự khác biệt về hình tượng, tôi sẽ cho cậu xem.

Ông lão đi đến bên cạnh tủ bảo hiểm, lấy từ bên trong ra hai vật đặt trước mặt Trang Duệ.

- Đây là vật phẩm "sóc ăn bồ đào" được chạm trổ thời Thanh, phương bắc thường dùng một phần lá để tạo hình bồ đào; mà cậu xem bức tượng này, bồ đào vẫn được điêu khắc chỉnh thể nhưng những phần ngọc bên trong đã bị rút đi.

Ông lão lấy một vật điêu khắc bằng ngọc rất đẹp đưa cho Trang Duệ xem, lại chỉ cho hắn thấy phần rỗng ở bên trong.

- Những nghệ nhân ở phương nam trước nay lại không tiếc tài liệu, vì một vật phẩm tinh chất mà có thể hy sinh những bộ phận không tất yếu; phương bắc lại rất tiếc tài liệu, bọn họ cố gắng giữ lại được nhiều nhất. Ví dự như bức tượng sóc ăn bồ đào này, nếu là phương nam thì chỉ là bốn trăm năm mươi gam, nhưng nếu là Kinh Tác làm ra, nó sẽ nặng sáu trăm gam.

- Nếu nói từ phương diện nghệ thuật thì phương nam yêu cầu cực hạn và hoàn mỹ, nhưng bây giờ đã cố gắng giảm bớt ngọc thạch, phần lớn người sưu tầm đều xem cân nặng làm tiêu chuẩn, vì vậy bây giờ phương nam cũng phải xem xét phương pháp chạm trổ của phương bắc.

- Nhưng bây giờ khối lượng những vật phẩm của hai bên đã dần thu hẹp lại.

- Nếu là như vậy thì bác Cổ sao lại có danh tiếng?

Trang Duệ bị lời nói của ông lão làm cho hoảng sợ, khối Kinh Tác hình như cũng có chút kém.

Ông lão cười nói:

- Vào thời nhà Thanh thì các vị hoàng đế đều thích nghệ nhân Dương Châu, vì thế giá cả của vật phẩm hai bên có sự chênh lệch, mà vì vậy nhân tài của phương nam cũng nhiều hơn, lại có người kế tục, được coi là sản nghiệp hóa, phát triển tốt, ảnh hưởng rộng. Người phương bắc thì hành nghề càng ít, vừa giảm bớt vừa không có quy mô.

- Những người giống như tôi cũng không thiếu ở Dương Châu, nhưng bây giờ Cổ lão có thể nói là một mình chèo chống phái Kinh Tác, ha ha, nếu như không có anh ấy, sợ rằng Kinh Tác cũng khó đi lên.

Có thể thấy ông lão rất tự hào với xuất thân Dương Châu của mình, nhưng cũng rất tôn sùng tay nghề của Cổ lão gia tử.

Sau khi nghe ông lão giải thích như vậy thì Trang Duệ xem như đã hiểu chút chuyện bên trong nghề chạm khắc, thì ra Cổ lão gia tử chính là độc nhất ở phái Kinh Tác, hèn gì có địa vị cao như vậy.

Thật ra Trang Duệ trước nay vẫn luôn nghĩ đơn giản về Cổ lão gia tử, hắn cho rằng Cổ Thiên Phong không chỉ có thiên phú điêu khắc ngọc, còn là người giám định nguyên thạch rất tốt, vì vậy mà vài chục năm không suy tàn, địa vị thật sự cao vời trong giới ngọc thạch.

Tuy lần này Trang Duệ đến đây không đạt được mục đích nhưng sau khi cáo từ đi về và cầm điện thoại lên thì có chút do dự, mình vừa về nhà hai ngày, Bạch Sư cũng sinh bệnh, mình có nên đến Bắc Kinh không?

- Trước tiên gọi điện thoại cái đã.

Rõ ràng là nước đến chân mới nhảy, Trang Duệ suy xét một lúc và quyết định gọi điện thoại cho Cổ lão gia tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi