HOÀNG KIM ĐỒNG

Ngày mùng hai Trang Duệ và anh rể đã chuẩn bị về Bành Thành, sau đó mùng mười sẽ đến Bắc Kinh chuẩn bị lễ đính hôn của mình.

Lần này về Bành Thành thì Trang Duệ phải đưa thiệp mời cho các vị trưởng bối hàng xóm, bạn bè có quan hệ tốt. Có câu bán bà con xa mua láng giềng gần, từ nhỏ Trang Duệ đã có ít người thân, vì thế mà các mối quan hệ với bà con láng giềng là rất thân mật.

Đến sáng mùng ba, khi Trang Duệ đang ở nhà cảm thấy có chút buồn chán thì nhận được điện thoại của Triệu Hàn Hiên, thì ra là Triệu Hàn Hiên đang lo lắng, gọi điện thoại hỏi xem khi nào Trang Duệ đến nhận cửa hàng, tất nhiên ý nghĩa chính là khi nào Trang Duệ trả tiền cho mình.

Hôm nay cũng không có việc gì làm, Trang Duệ dứt khoát gọi Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống, còn có con trai của Âu Dương Lỗi là Âu Dương Á, cũng ẵm theo cả Niếp Niếp, cả nhóm đi đến chợ đồ cổ Phan Gia Viên.

Mùng ba tết ở thành phố Bắc Kinh cũng có bầu không khí lễ tết nồng đậm, ai cũng vui vẻ, câu cửa miệng là chúc mừng năm mới.

Lúc này trong hội chùa ở Phan Gia Viên thì càng thêm tấp nập, nếu không phải Tiểu Niếp Niếp ở trên vai Trang Duệ, sợ rằng đã bị chen lấn đi lạc mất.

Sau khi đi dạo qua các cửa hàng thì trong túi áo của Tiểu Niếp Niếp đã đầy thức ăn và đồ chơ, nàng còn cầm trong tay hai thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, miệng lại nói liến thoắng, thật sự coi Trang Duệ là ngựa để cưỡi xung phong.

- Ông chủ Trang, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới...

Sau khi đi vào trong cửa hàng Thư Nhã Trai thì Triệu Hàn Hiên mặc một bộ áo khoác đỏ thẫm đi đến chắp tay chúc tết. Lúc này vẻ mặt hắn thật sự khá hơn những hôm trước rất nhiều, có lẽ vì hứa hẹn của Trang Duệ mà áp lực tâm lý cũng giảm bớt.

- Chúc mừng năm mới.

Âu Dương Quân cũng chắp tay với Triệu Hàn Hiên, sau đó bị Trang Duệ ở phía sau đá cho một cái. Chắp tay cũng phải chú ý, đó là tay trái ở trên, tay phải ôm thành quyền, đây gọi là "cát bái", khác với "hung bái", cách chắp tay của Âu Dương Quân vừa rồi nếu gặp phải người chú ý một chút sẽ nhanh chóng đổi mặt tiễn khách.

Nhưng Triệu Hàn Hiên cũng biết Âu Dương Quân không phải người trong nghề đồ cổ, thế là cũng không chú ý, hắn nhanh chóng mời mọi người vào phòng.

- Anh Triệu, khoảng thời gian này tôi hơi bận, chúng ta sẽ ký tên hợp đồng, còn thủ tục sẽ do anh lo liệu...

Trang Duệ ngồi xuống cũng không khách khí mà trực tiếp lấy ra hai phần hợp đồng đã được viết sẵn để bày ra trước mặt Triệu Hàn Hiên.

- Bốn triệu năm trăm ngàn sao? Ông chủ Trang, chúng ta không phải nói là sáu trăm ngàn một năm, bảy năm là bốn triệu hai, rõ ràng dư ra ba trăm ngàn...

Triệu Hàn Hiên cầm lấy bản hợp đồng, hắn trước tiên xem qua số tiền, sau khi xem qua thì ngây cả người, hắn không biết vì sao con số trên hợp đồng lại dôi ra ba trăm ngàn.

Có câu vô công sẽ chẳng hưởng lộc, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, khoảng thời gian trước Triệu Hàn Hiên vì muốn chiếm tiện nghi của người ta mà té ngã đau đớn, lúc này thật sự sinh ra cảm giác chim sợ cành cong.

- Anh Triệu, anh xem hết bản hợp đồng đi, sau đó chúng ta sẽ bàn thêm...

Trang Duệ cười khoát tay áo, hắn thấy cháu gái của mình đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cửa hàng, thế nên bế cô bé lên và đặt lên mặt bàn vuông.

Cửa hàng bán văn phòng tứ phẩm thường có những bàn dài, đây là biểu hiện truyền thống Trung Quốc, rất nhiều khách du lịch vì nhìn thấy những cây bút lông và nghiên mực đẹp, còn có cả bàn dài dùng để viết thư pháp mà bỏ tiền mua bút lông giấy tuyên và nghiên mực.

Thư Nhã Trai cũng không ngoại lệ, trong cửa hàng là một cái bàn dài dành cho khách hàng thử bút.

- Niếp Niếp, để cậu viết cho cháu một bức thư pháp...

Trang Duệ lấy một tấm giấy tuyên trải rộng trên bàn, sau đó lấy trên giá bút ra một cây bút lông sói, cầm trong tay hoa chân múa tay cũng cảm thấy không tệ.

Trang Duệ từ nhỏ đã tập qua thư pháp, tất nhiên chỉ là yêu thích nghiệp dư mà thôi, cũng không phải là giỏi giang gì cả. Sau này hắn tham gia sưu tầm cổ vật, vì thế mà hiểu sâu về thư pháp hơn một chút, hắn tự cảm thấy thư pháp của mình sẽ không quá kém, thế cho nên cũng không sợ phải bêu xấu trước mặt mọi người.

- Cậu muốn viết cái gì?

Tiểu Niếp Niếp bắt lấy cây bút lông của Trang Duệ, vì thế mà hắn vội vàng đưa cô cháu gái cho anh rể, nếu không mới đầu năm mà Niếp Niếp ghi loạn lên giấy tuyên cũng không ổn.

Có người muốn vung tay viết chữ, vì vậy mà khách hàng cũng xông đến xem xét, rõ ràng xem đó là cơ hội tốt để được thưởng lãm trình độ thư pháp của đối phương. Nhưng bọn họ không ngờ tình huống này chỉ là Trang Duệ tùy tiện có hứng, hoàn toàn không phải là người trong nghề.

- Tốt,...

- Viết tốt...

Sau một thoáng suy tư, Trang Duệ vung bút viết xuống: "Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân(Năm mới thừa chuyện vui, tết đẹp xuân còn mãi)...

Dù những chữ nối liền với nhau, khá mượt mà lại có khiếm khyết nhưng bút lực hùng hậu, năm ngón tay ổn định, xem trong mắt người ngoài nghề thì cũng không tệ, vì thế mà làm cho xung quanh vang lên tiếng than thở.

- Bêu xấu rồi, bêu xấu rồi...

Trang Duệ liên tục chắp tay với bôn phía, hắn tự mình hiểu trình độ của mình, chữ này nếu đặt vào mắt người trong nghề thì chẳng khác nào học sinh cấp một, nhưng đây là lần đầu tiên hắn viết thư pháp trước mặt khá nhiều người, nhận được vài lời khen cũng coi như là an ủi.

Trang Duệ viết câu: "Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân" thật sự là có ý nghĩa rất sâu.

Theo "Tống Sử Thục thế gia" ghi lại thì Thục chủ từng ra lệnh cho người viết hai câu đối này lên gỗ đào, đây là câu đối xuân đầu tiên của Trung Quốc, thế cho nên đến thời Tống nó được gọi là "Đào Phù".

Những người đi đến cửa hàng dụng cụ văn phòng thì phần lớn đều thích thư pháp, vì vậy mà cũng có kẻ biết điển cố trên, những người như vậy lại giảng gỉi cho người bên cạnh, vì đó là một câu đối đơn giản nhưng viết ra cũng phải có bản lĩnh.

Trang Duệ lần này xem như thả con tép bắt con tôm, vì vậy mà làm cho nhiều người có cảm giác tốt cũng muốn tiến lên muốn ghi vài chữ. Tết đến ai cũng thích chốn vui vẻ, vì vậy cũng không ai quan tâm nhiều vấn đề vặt vãnh, Triệu Hàn Hiên tìm nhân viên sắp xếp cho mọi người được múa bút.

- Ông chủ Trang, chúng ta đi vào nói chuyện được không?

Triệu Hàn Hiên lúc này nhìn quanh, trong cửa hàng có hơn hai ba chục người, hơn nữa còn có những người muốn đến ghi vài chữ, lại có một đám người chen chúc xem xét, thật sự khá ồn ào, không phải chỗ nói chuyện.

- Được...

Trang Duệ gật đầu, hai người tiến vào một gian phòng ở bên cạnh.

- Anh Triệu, hợp đồng anh đã xem xong, cảm thấy thế nào, có ký không?

Qua hôm nay thì Trang Duệ sẽ rất bận rộn, cũng không có thời gian đi đường vòng với đối phương, thế là đi thẳng vào vấn đề.

Ông chủ Trang, như vậy thì rõ ràng là tôi chiếm tiện nghi, rất tốt, tôi sẽ ký, hơn nữa cậu cứ giao cho tôi quản lý, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt...

Triệu Hàn Hiên lúc này thật sự không chỉ là bội phục, thậm chí là ngưỡng mộ một người trẻ tuổi như Trang Duệ, vì nếu đổi là chính mình thì dù không ném đá xuống giếng nhưng tuyết đối cũng không cho ra phần hợp đồng như vậy.

Phần hợp đồng của Trang Duệ có dôi ra ba trăm ngàn, bên trong đã ghi chép rõ ràng, đó là dự toán mười tháng lương cho ông chủ Triệu, thứ này cũng không làm cho Triệu Hàn Hiên cảm kích Trang Duệ. Nhưng vài điều khoản phía sau thật sự làm cho hắn động tâm, cũng khâm phục sự quyết đoán của Trang Duệ.

Trang Duệ đưa cho Triệu Hàn Hiên hai hợp đồng, một phần là chuyển nhượng Thư Nhã Trai, phần hợp đồng này rất đơn giản, chẳng qua chỉ là điều khoản chuyển nhượng, nhưng phần hợp đồng còn lại thì có vài điểm đặc thù...

Trong khoản hợp đồng thứ hai có một điều khoản dài, chính là hàng hóa trong Thư Nhã Trai vào lúc này phải được kiểm kê rõ ràng, sau đó mới được đưa vào tiêu thụ, mà lợi nhuận sẽ bỏ ra hai phần cho Triệu Hàn Hiên, coi như không bỏ ra đồng vốn nào mà có hoa hồng.

Có người sẽ cho rằng hai mươi phần trăm này cũng không phải là nhiều, như vậy là nghĩ sai rồi, bên trên đã nói rõ đó là lợi nhuận buôn bán những dụng cụ văn phòng, đây chính là số lợi nhuận trên tổng hạn ngạch, là con số không nhỏ.

Tình huống lúc này giống như một nhà máy thủy điện, phải trả tiền đất, tiền hao tổn, tiền lương cho công nhân viên, tiền hoa hồng cho các chủ đầu tư. Triệu Hàn Hiên là người kinh doanh lâu năm, hắn hiểu rõ nếu xét thật chặt thì sợ rằng Trang Duệ kiếm được còn ít tiền hơn mình ở phương diện buôn bán dụng cụ văn phòng.

Triệu Hàn Hiên hiểu rõ tình huống kinh doanh của Thư Nhã Trai, hàng tồn ở đây nhiều lắm chỉ có thể bán đi trong thời gin nửa năm, như vậy nửa năm này Triệu Hàn Hiên vẫn kinh doanh theo phương diện mình hiểu nhất, hơn nữa còn không gánh chịu nguy hiểm, nếu như làm tốt thì sẽ không ít hơn lợi nhuận mở cửa hàng trước đó.

Triệu Hàn Hiên cũng thấy rõ trọng điểm kinh doanh của Trang Duệ là đồ cổ châu báu, nhưng cửa hàng này khá lớn, dù phân làm hai phần cũng không ảnh hưởng đến mức tiêu thụ của các sản phẩm văn phòng.

Trang Duệ ném ra điều kiện này căn bản là không sợ Triệu Hàn Hiên không liều mạng làm việc, rõ ràng là Triệu Hàn Hiên bán cửa hàng mà không phải bán chính mình, thu nhập vẫn gần như trước kia, đối phương rõ ràng lợi dụng tình huống lúng túng của mình mà ra tay buộc chặt hơn một năm.

Khi Triệu Hàn Hiên gọi điện thoại cho Trang Duệ, hắn tuy mở miệng đồng ý nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, nhưng sau khi ký hợp đồng này thì bất mãn trong lòng đã tan thành mây khói.

- Anh Triệu, anh không cần cám ơn tôi, tôi thật sự không hiểu về việc kinh doanh dụng cụ văn phòng, sau này dù anh có dạy bảo được hai vị đồ đệ thì sợ rằng chuyện kinh doanh cũng có chút luống cuống, anh đã kinh doanh nhiều năm, giao cho anh kinh doanh thì mọi người đều có lợi nhuận, cớ sao không làm...

Trang Duệ cho ra phần hợp đồng này cũng phải suy xét khá lâu mới có thể cho ra quyết định, trong đầu hắn dù đã yêu cầu Triệu Hàn Hiên dạy bảo cho hai người đệ tử sau này tiếp quản cửa hàng, thế nhưng chỉ sợ là sau hai năm thì hai người kia cũng chưa chắc đã có thể xuất sư, đến lúc đó chính mình lại không quản được.

Mà cửa hàng này có diện tích khá lớn, Trang Duệ là người kinh doanh đồ cổ và ngọc thạch, chỉ cần có địa điểm là được, vì vậy hắn muốn tiếp tục kinh doanh dụng cụ văn phòng để níu chân Triệu Hàn Hiên ở lại thêm một năm.

Trang Duệ biết rõ mình người trước kia tưng là ông chủ sẽ rất khó đi làm công cho kẻ khác, vì thật sự là phương diện tâm lý rất khó tiếp nhận sự thật này, bọn họ tình nguyện đi buôn bán nhỏ và bắt đầu từ con số không, cũng không muốn nghe người ta sai bảo.

Đặc biệt Triệu Hàn Hiên là người có danh tiếng, khá thanh cao, mặt mũi cũng khá nặng, nếu không có hợp đồng cho đối phương thỏa mãn, như vậy một năm sau sợ rằng đối phương sẽ bỏ đi ngay. nguồn TruyenFull.vn

Nếu như vậy thì sau một năm Trang Duệ cũng không thể tiếp tục kinh doanh dụng cụ văn phòng, vì vậy mà điều kiện cho Triệu Hàn Hiên nhìn thì có vẻ là Trang Duệ có hại nhưng thực chất là chiếm tiện nghi khá lớn. Dù sao hắn cũng không trông cậy vào số tiền có được từ việc buôn bán dụng cụ văn phòng thế này, có lợi nhuận cũng không thấm vào đâu.

- Anh Triệu, sáng mai tôi phải rời khỏi Bắc Kinh, những chuyện liên quan đến thủ tục thì phiền anh lo lắng dùm, mặt khác tìm về thêm vài nhân viên, sau đó cải tạo bên ngoài, làm một vài tủ kiếng, làm cao một chút, những thứ khác chờ tôi về rồi hãy nói...

Trang Duệ khai báo vài câu với Triệu Hàn Hiên, sau đó hắn nhớ đến một sự kiện và nói:

- Đúng rồi, tên cửa hàng cũng thay đổi, đổi thành Duệ Huyên Trai...

Trang Duệ lấy giấy bút ra ghi tên cửa hàng cho Triệu Hàn Hiên.

Tuy Trang Duệ cũng muốn gọi nó là Vinh Bảo Trai chẳng hạn, nhưng đó là tên của những cửa hàng cả trăm năm, bọn họ đã đăng ký tên, vì thế dứt khoát đặt tên của mình và Tần Huyên Băng để tạo nên tên cửa hàng.

- Được rồi, ngày mai là mùng bốn, cũng nên đi làm, mai tôi sẽ chạy những thủ tục này...

Triệu Hàn Hiên khẽ gật đầu đồng ý, điều kiện của Trang Duệ với hắn là rất tốt, nếu tiếp tục đòi hỏi thì thật sự là chính hắn cũng khó tiếp nhận.

Sau khi thấy Triệu Hàn Hiên ký tên trên hai bản hợp đồng, Trang Duệ ghi một tờ chi phiếu bốn triệu rưỡi đưa cho đối phương, từ lúc này cửa hàng coi như là sản nghiệp của Trang Duệ.

Triệu Hàn Hiên đưa tất cả danh sách hàng hóa trong cửa hàng cho Trang Duệ, hắn thống kê rất rõ ràng, trên danh sách không những có giá cả nhập hàng, còn có cả giá bán lẻ, kể cả những nghiên mực cổ giá trị xa xỉ cũng được ghi chép rõ ràng, làm cho người ta nhìn qua là thấy ngay.

Trang Duệ vốn có xuất thân từ ngành tài chính kế toán, thế là nhìn vào danh sách sản phẩm mà biết được năng lực và phẩm chất làm người của Triệu Hàn Hiên, thật sự là tương đối hài lòng. Trước đó Triệu Hàn Hiên nói trong cửa hàng còn một lượng hàng tồn có giá một triệu, bây giờ nhìn qua thì tổng giá trị còn cao hơn một chút.

Sau khi xử lý xong chuyện hợp đồng, Trang Duệ thu hồi hai phần hợp đồng thuộc về mình, sau đó đang định đi ra thì Triệu Hàn Hiên kéo lại:

- Ông chủ Trang, cậu nên sắp xếp một nhân viên tài vụ đến đây...

- Tài vụ sao? Tôi chính là làm công tác tài vụ, cũng không cần chứ?

Trang Duệ có chút sững sốt, đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, cần quái gì nhân viên tài vụ, chỉ cần một mình mình cũng đủ kết toán cho nó rồi.

- Ông chủ Trang, nên mời nhân viên tài vụ, vì trước kia tôi kinh doanh cũng không có quy phạm, đến lúc đó nếu có gì không rõ thì sẽ không tốt...

Trước kia là cửa hàng của mình, Triệu Hàn Hiên một tay nắm giữ, vì vậy mà có hơi rối. Bây giờ hắn sợ mình tiếp tục làm việc theo thói quen, không cẩn thận lại tạo ra tiếng xấu.

Trang Duệ nghe vậy cũng phải xem xét lại, anh em ruột còn khó tin nói gì người ngoài, nhưng có một số việc thì bày ngoài sáng cũng tốt hơn, vì vậy hắn mở miệng hỏi:

- Anh Triệu, trị an của Phan Gia Viên này là thế nào? Có phát sinh trộm cướp gì không?

Triệu Hàn Hiên có chút kỳ quái, đang nói về vấn đề tài vụ, sao lại đưa sang trị an rồi? Nhưng hắn vẫn trả lời:

- Phan Gia Viên bây giờ không khác gì một khu chợ điển hình của Bắc Kinh, trị an rất tốt, cướp bóc là chuyện không thể, chỉ là trộm cắp vặt thì khó nói, có đôi khi du khách thường bị móc túi...

Trang Duệ khoát tay áo nói:

- Tôi nói là cửa hàng có bao giờ gặp phải hiện tượng cướp bóc hay đóng cửa bị người ta nạy ra trộm đồ bao giờ chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi