HOÀNG KIM ĐỒNG

- Chú Đức, chị Tề Châu, hai vị cứ ngồi đây, tôi ra ngoài xem tình huống...

Lúc này bên ngoài không chỉ có tiếng chửi mắng của Triệu Hàn Hiên, còn trộn lẫn một âm thanh khắc khẩu của một người đàn ông khác, hai bên đều to tiếng, trong phòng cũng không được an bình, thế cho nên Trang Duệ mới đứng lên đi ra.

- Anh Triệu, có chuyện gì xảy ra? Có gì cứ từ từ nói, trước tiên anh cứ bỏ ra...

Trang Duệ vừa đi ra ngoài đã thấy Triệu Hàn Hiên đang nắm lấy ổ áo một người đàn ông, lại đang dùng sức đẩy đối phương ra ngoài, sau khi hắn nghe được lời của Trang Duệ thì mới buông tay ra.

- Cút mau, nếu không tôi gọi bảo vệ...

Triệu Hàn Hiên quát lên một tiếng với người đàn ông kia rồi quay sang Trang Duệ thở phì phò nói:

- Ông chủ Trang, đây là người đến muốn bán nghiên mực cổ, vài ngày trước có người đến nói muốn mua nghiên mực cổ, hôm nay đã có người đến bán, chắc chắn là con bà nó cùng một hội, tưởng tôi đây dễ ức hiếp sao?

- Này, anh nói như vậy sao được? Tôi nghe người ta nói anh thu mua nghiên mực cổ, thế nên mới cầm đến, không mua thì thôi, cũng đừng đả thương người chứ...

Triệu Hàn Hiên vừa nói ra khỏi miệng thì người đàn ông vừa mới có tranh chấp cũng hét lên, người Trung Quốc trời sinh thích xem náo nhiệt, lúc này có hai người cãi nhau đã thu hút một vòng người đứng xem chung quanh, coi như vây quanh Tuyên Duệ Trai của Trang Duệ chật như nêm.

Trang Duệ nhìn về phía người đàn ông kia, đó là một người trung niên, ba mươi hai ba mươi ba, không lớn hơn mình bao nhiêu. Người kia ăn mặc không tệ nhưng cặp mắt thật sự làm cho người ta không mấy thích thú, lúc nói chuyện thì luôn nhìn về phía Tần Huyên Băng ở phía sau lưng mình.

- Đánh người sao? Tôi còn muốn đánh anh, có tin không?

Triệu Hàn Hiên thật sự nổi giận, hắn cũng bất chất có nhiều người ở đây mà xắn tay áo giống như muốn tiến lên đánh người. Trang Duệ vội vàng ôm lấy Triệu Hàn Hiên, mất nhiều công sức mới ôm hắn vào trong cửa hàng, xem ra anh Triệu vì lần trước bị lừa sạt nghiệp mà thật sự nổi giận.

- Đánh sao? Có giỏi thì đánh thử xem, chưa thấy qua những người chẳng biết nói lý như vậy. Các vị, tôi đến cửa hàng này bán nghiên mực, người ta không mua thì thôi, còn muốn đánh người, có kẻ làm ăn vậy sao?

Người đàn ông trung niên kia thật sự là sợ Triệu Hàn Hiên ra tay, thế cho nên lúc này hắn lui dần ra bên ngoài, khi gặp đám người đang vây quanh thì lớn tiếng thảo phạt Tuyên Duệ Trai.

- Cửa hàng lớn ức hiếp khách, có gì là lạ đâu?

- Nghe nói cửa hang này đã thay ông chủ, làm ăn rất lớn...

- Cửa hàng như vậy thì ai vào mua hàng chứ?

Vô tình người xem đều mở miệng nghị luận, bọn họ dù sao thì cũng chỉ đến xem mà thôi, mình không có chút tổn thất, thế cho nên cũng không sợ người của Tuyên Duệ Trai nghe được, lúc này cũng không phải thời cổ đại, không mắc tội khi nói này nọ vài lời.

Trang Duệ nghe được lời của đối phương thì lập tức nhíu mày:

- Có phải là người của cửa hàng khác đến làm loạn không?

Nhưng nghĩ lại thì thấy anh Triệu đã công tác ở đây nhiều năm, mình chỉ mới đi đến Phan Gia Viên, hình như cũng không có ai có mục đích như vậy.

Vừa rồi đã bán được cây trâm hoa cho Tề Châu, Trang Duệ còn cảm thấy mở cửa có chuyện vui, bây giờ lại xuất hiện thiêu thân, Trang Duệ thật sự thấy khó chịu.

- Này, tôi là ông chủ cửa hàng, anh vào đây nói cho rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Trang Duệ gọ Triệu Hàn Hiên đến ghế, sau đó lớn tiếng nói với người đàn ông bên ngoài, đồng thời cũng ra hiệu cho Đại Hùng và Hầu Tử. Hai người kia nhanh chóng tiến lên, Đại Hùng kéo người đàn ông bên ngoài vào trong, còn Hầu Tử thì ra ngoài lớn tiếng nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, các vị giải tán, không còn gì hay để xem đâu...

Có vài người muốn xem náo nhiệt, muốn đi vào trong cửa hàng nhưng bị Hầu Tử và hai tên nhân viên cản lại. Lúc này mọi người thấy không còn gì để xem, vi thế mà giải tán ngay, Phan Gia Viên có lưu lượng người rất lớn, mỗi ngày thường phát sinh những chuyện như vậy, vì thế mà người ta nhanh chóng quên đi những gì vừa xảy ra ở bên này.

- Anh...Các anh muốn gì? Đừng nghĩ rằng các người đông mà tôi sợ...

Tên đàn ông kia bị Đại Hùng kéo vào trong cửa hàng thì vẻ mặt trắng bệch, giọng điệu cũng run rẩy, hắn ở ngoài sân tác chiến dưới sự hậu thuẫn của đám đông, bây giờ đi vào trong cũng thật sự ái ngại.

- Được rồi, anh tên gì? Ngồi xuống nói xem có gì xảy ra?

Trang Duệ dù có ấn tượng trực quan không tốt với đối phương nhưng cũng không muốn xuất hiện tình huống xấu, việc kinh doanh thường là như vậy, loại ruồi bọ thế này ai cũng muốn đập một phát chết tươi, đỡ bay vo ve phiền óc.

- Tôi là Khổng Thạch Hiền, còn có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ mới hỏi anh ta có thu nghiên mực này không thì đã bị mắng, sao người thủ đô lại như vậy? Đây không phải là ức hiếp người bên ngoài chúng tôi sao?

Khổng Thạch Hiền này rõ ràng là còn có chút lo lắng không yên, nhắc đến chuyện vừa rồi Triệu Hàn Hiên muốn đánh người, bây giờ càng tăng độ cao, biến thành người Bắc Kinh muốn ức hiếp người bên ngoài.

- Được rồi, anh không nên nói như vậy, tôi và anh ta không phải người Bắc Kinh, cũng không ai ức hiếp trên đầu anh...

Trang Duệ cắt đứt lời đối phương rồi tiếp tục:

- Lấy nghiên mực cổ của anh ra cho tôi xem, nếu thật sự là vật giả, anh thích thì cứ ồn ào, Phan Gia Viên cũng có phòng ban xử lý những vấn đề này, anh có thể đi mà phản ánh...

- Ông chủ, xem cái gì cho mệt, người này muốn dùng khối gạch vỡ coi là nghiên mực cổ, chỉ có quỷ mới thu vào...

Trang Duệ còn chưa nói dứt lời thì Triệu Hàn Hiên ở bên cạnh đã đứng lên, hắn không phải là đàn ông mới đi vào đã mắng, chính là xem qua vật phẩm mới nhịn không được.

- Anh rõ ràng không nhìn rõ hàng tốt, vật này được chúng tôi lưu truyền vài trăm năm rồi...

Khổng Thạch Hiền cũng không có biểu hiện đó là vật của tổ tiên, lại giống như những kẻ bán hàng rong cò kè mặc cả.

Trang Duệ cũng không muốn nghe câu chuyện tự biên tự diễn của đối phương, sợ rằng nói ba ngày ba đêm còn chưa hết, thế là hắn vội vàng khoát tay nói:

- Được rồi, lấy thứ đó ra xem...

- Thứ này thật sự là tổ truyền nhà tôi...

Khổng Thạch Hiền lẩm bẩm nói, hắn mở bao vải trong tay ra mặt bàn, sau đó thì Trang Duệ ngây cả người.

- Đây là nghiên mực sao?

Trang Duệ nhìn một khối đá hay gì đó đen thui dày hơn một centimet và rộng sáu bảy phân, vì vậy mà không khỏi có chút dở khóc dở cười.

- Anh xem, thứ này mặt ngoài bóng loáng, chính là dùng để nghiền, không phải nghiên mực thì là gì?

Khổng Thạch Hiền nói làm cho Trang Duệ thiếu chút nữa thì bật cười, con bà nó đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ đá cẩm thạch mặt ngoài sáng bóng cũng được coi là nghiên mực?

- Được rồi, thứ này của anh là một khối gạch thành cổ, gặp được người thích thì có thể bán đi với giá ba năm trăm đồng, cũng đừng làm loạn ở chỗ này, đi thôi...

Trang Duệ ngược lại nhìn ra lai lịch của thứ này, bây giờ cũng có người sưu tầm gạch thành cổ, nhưng hắn lại không có hứng thú với món này.

- Này, này, ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là nghiên mực, các anh lại nói là gạch nát, như vậy sau này sao có thể bán đi, không được, các anh phải mua nó cho tôi...

Khổng Thạch Hiền sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì chợt đề cao âm thanh, Trang Duệ đã nhìn rõ đối phương, đây là loại vô lại, thực hiện những hành động như Đại Hùng trước kia, lừa mua ép bán, kỹ thuật hàm lượng cũng là quá thấp.

Trang Duệ thật sự không nhịn được, bên trong còn có một món kinh doanh chín trăm ngàn, vì vậy hắn sờ vào điện thoại nói:

- Được, tôi gọi cảnh sát, anh đến mà nói cho các đồng chí cảnh sát, chúng tôi ức hiếp anh thế nào, được chứ?

Trang Duệ vừa nói vừa chuẩn bị bấm số 110, ánh mắt chợt đảo qua cục gạch đen, đột nhiên động tác tay của hắn dừng lại, lại nói với Khổng Thạch Hiền lúc này đang chuẩn bị rút đi:

- Anh để chúng tôi mua lại, anh bán giá bao nhiêu?

Triệu Hàn Hiên nghe được lời của Trang Duệ thì có chút sốt ruột, hắn vội vàng nói:

- Ông chủ, đây là một viên gạch cổ, dù có thể được người ta dùng làm nghiên mực nhưng giá trị không lớn, anh đừng nên thu vào...

- Anh Triệu, cho vài đồng rồi đuổi đi, đỡ phiền...

Trang Duệ hạ thấp âm thanh nói với Triệu Hàn Hiên, nhưng lời nói của hắn cũng làm cho Khổng Thạch Hiền nghe được, vì thế mà vẻ mặt có chút đắc ý, xem ra ông chủ cửa hàng này cũng là kẻ nhát gan sợ phiền phức.

- Đây rõ ràng là nghiên mực cổ, ít nhất cũng phải là ba...Không, năm chục ngàn...

Nói thật thì ngay cả Đại Hùng và Hầu Tử đứng ở bên cạnh cũng khinh bỉ tên Khổng Thạch Hiền này, đối phương thật sự không có chút kinh nghiệm quấy rối, thậm chí mình đã bao lần lừa gạt người ta, bây giờ lại có người đến dùng trò này với mình sao?

- Anh Trang, để tôi cho tên này văng ra ngoài...

Đại Hùng tiến lên một bước, lại bẻ tay bẻ chân phát ra những âm thanh giòn tan.

Trang Duệ vung tay cản Đại Hùng, sau đó hắn lấy ra hai mươi tờ tiền màu đỏ nhét vào viên gạch trên bàn của Khổng Thạch Hiền:

- Hai ngàn đồng, muốn bán thì cầm tiền đi, không thì trực tiếp cầm đồ cút đi...

- Hai ngàn đồng? Thậm chí còn chưa đủ tiền lộ phí từ Trung Hải đến Bắc Kinh, à, được rồi, hai ngàn thì hai ngàn...

Khổng Thạch Hiền còn định nói thêm thì thấy ánh mắt muốn đánh người của Triệu Hàn Hiên, thế là hắn nhanh chóng cầm tiền chuồn đi.

- Chờ chút, ghi lại biên lai...

Trang Duệ cản đối phương lại, hỏi Triệu Hàn Hiên lấy giấy bút, sau đó viết ra biên lai, để cho Khổng Thạch Hiền ký tên lên, tất nhiên trên biên lai kohnog ghi là nghiên mực, chỉ ghi là một cục gạch.

- Con bà nó, một đám ngu như heo, ông mua một món trời ơi giá năm mươi đồng ở Trung Hải, bây giờ bán ra với giá hai ngàn đồng...

Sau khi đi ra khỏi Tuyên Duệ Trai thì Khổng Thạch Hiền dương dương đắc ý nhổ một bãi nước miếng.

- Ông chủ, tên kia là kẻ lừa gạt, sao anh lại mua vào?

Đại Hùng nghe được tiếng mắng của Khổng Thạch Hiền thì tức giận muốn chạy theo đánh người.

- Tôi thấy anh ta mới thật sự là ngây ngốc, cầm bảo bối mà bán đi với giá rác rưởi...

Trang Duệ cười lạnh một tiếng, hắn lên tiếng với Đại Hùng, sau đó cầm cục gạch trên bàn cẩn thận xem xét.

- Bảo bối sao? Ông chủ Trang, đây là nghiên mực được chế tác từ một cục gạch, tuy nhìn cũng có vẻ cổ nhưng cũng không đáng...

Triệu Hàn Hiên trước khi mở Thư Nhã Trai đã từng làm kinh doanh dụng cụ văn phòng, tự thấy mình là người trong nghề đối với những món như nghiên mực và giấy tuyên, nhưng hắn nhìn nghiên mực kia và thật sự không thấy nó có gì là cổ.

- Đúng vậy, ông chủ, gạch này cũng giống như gạch mộ, ở chợ Bành Thành chúng ta cũng có rất nhiều, ba năm mười đồng một khối, năm xưa đào trộm ở mộ Quy Sơn Hán, tôi và anh Hùng còn...

Hầu Tử ở bên cạnh lên tiếng và bị Đại Hùng che miệng lại, những trò kia không thể nào đi tuyên dương khắp nơi được, tuy bọn họ không đi trộm mộ nhưng trộm gạch mộ cũng không tốt.

- Hai anh đúng là...

Trang Duệ bị lời nói của Hầu Tử làm cho tức cười, hắn không ngờ hai anh em kia lại có kinh nghiệm phong phú như vậy, cũng đã làm qua nhiều nghề như thế.

- Chú Đức, ngài đến đây xem thứ này...

Trang Duệ thấy chú Đức và Tề Châu từ trong phòng đi ra, hắn vội vàng cầm cục gạch trên tay đi đến.

- Đây rõ ràng là gạch cổ, chờ chút, để tôi xem lại...

Chú Đức cầm vào tay và cho ra phán đoán ban đầu không khác gì Triệu Hàn Hiên, nhưng sau khi vuốt ve khối gạch kia một lúc thì vẻ mặt có hơi biến đổi, lão đặt khối gạch lên bàn, lại lấy kính lúp ra xem xét, hầu như là dán mặt lên.

- Thứ này hình như là vật cổ được làm mới lại vậy?

Chú Đức lật qua lật lại khối gạch xem xét rồi lẩm bẩm:

- Không đúng, nhìn chỗ mài mực này thì biết nó là nghiên mực, nhưng vì sao không có tạo hình gì? Không thể nào chỉ vì mài mực mà như vậy, hơn nữa lớp bọc bên ngoài cũng không đủ, không có nhiều dấu vết...

- Chú Đức, gạch nghiên mực này là thế nào?

Tần Huyên Băng nhìn có chút tò mò, Tần lão gia tử ở nhà cũng thường xuyên viết thư pháp, cũng dùng nghiên mực và giấy tuyên, nhưng nàng cũng không biết rõ lai lịch của những thứ này.

- Ha ha, gạch nghiên mực chính là dùng gạch cổ để làm nghiên mực, đây phải là loại gạch có niên đại lâu, bản thân nó có giá trị lịch sử...

- Vì gạch cổ thường rất hoàn mỹ, thế cho nên dùng nó để mài mực thì khnog thua gì những nghiên mực cực tốt được chế tác từ bùn cực phẩm, đồng thời gạch cổ lại có hương vị cổ xưa, càng làm tăng khí thức thanh nhã cao quý của người sử dụng...

Chú Đức cười nói về tri thức của gạch nghiên mực cho đám người trong phòng, ngoài Triệu Hàn Hiên có hiểu sơ sơ thì ngay cả Trang Duệ cũng nghe nghóng say sưa. Tuy hắn đi theo chú Đức để giám định những món hạng mục phụ nhưng phạm vi của nó quá rộng, nghiên mực lại thuộc về phương diện nhỏ, vì thế mà Trang Duệ cũng không biết lai lịch truyền thừa của loại gạch nghiên mực này.

Thật ra gạch nghiên mực được thấy sớm nhất vào thời Đường Tống, thịnh hành vào thời Càn Long, Gia Khánh. Phần lớn gạch nghiên mực được người làm giả chế tác ra, có người chế tạo để sử dụng, có kẻ để sưu tầm, nhưng gạch nghiên mực chỉ cần từ thời Thanh truyền đến vào lúc này cũng có giá trị xa xỉ, được những người yêu thích thư pháp sưu tầm rất gắt.

Gạch cổ có cách chế tác khác với đồng khí hay đá và đồ sứ nhưng kết quả lại khá giống nhau, vì thế trong nước có rất nhiều loại gạch cổ kỳ dị.

Đặc biệt là vào cuối thời Thanh chứng kiến làn gió sưu tầm gạch cổ cực kỳ thịnh hành, người ta bỏ tiền ra thu mua gạch cổ thời Tần với số lượng lớn.

- Chú Đức, ngài nói không sai, thứ này thật sự là một vật cổ mới được chế tác, có lẽ là thời chiến loạn sợ bị mất mà chế tác như thế...

Trang Duệ cười nhận lấy khối gạch trong tay chú Đức, sau đó hắn chỉ vào mặt mài mực nói:

- Mặt này bóng loáng sạch sẽ, có lẽ là thường xuyên được sử dụng nhưng lại không được hòa hợp với mặt bên cạnh, giống như phỉ thúy vậy, nếu chỉ dựa vào lớp vỏ bên ngoài thì khó thể nào nhìn thấy chất ngọc bên trong...

Trang Duệ cầm khối gạch rồi chậm rãi nói, ánh mắt đám người trong cửa hàng đều bị thu út, ngay cả vài khách hàng chọn mua bút lông và giấy tuyên cũng dừng tay chăm chú lắng nghe.

Tần Huyên Băng thật sự không có hứng thú với những tri thức nghiên mực cổ hay gạch nghiên mực thế này, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Trang Duệ thì nàng vẫn rất say mê. Có câu người yêu luôn có sức quyến rũ khá mạnh, lúc này Trang Duệ thật sự còn tốt hơn cả Phan An và Đường Bá Hổ trong mắt Tần Huyên Băng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi