HOÀNG KIM ĐỒNG

Băng qua mấy cái hành lang gấp khúc có điêu khắc các câu chuyện xưa của phật giáp, không biết là do thân phận của người nhân viên kia, hay là sự tôn kính với tiểu lạt ma, mà dọc theo đường đi, những lạt ma khác nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đều tránh ra nhường đường, hơn nữa hai tay còn tạo thành hình chữ thập hành lễ với bọn hắn.

Được nhân viên này và Ba Tang dẫn đường, Trang Duệ đi qua mấy cái hành lang uốn khúc một hồi, rồi tiến vào một khu sân có diện tích hơi rộng rãi.

ở trong sân lúc này đã có mấy ngàn vị tăng nhân tụ tập, dập vào mắt toàn là màu vàng lạt ma.

- Trang tiên sinh, mời lên lầu hai dự lễ.

Sau khi Trang Duệ nghe thấy lời nói của nhân viên công tác, thì ngẩng đầu thoáng nhìn lên hành lang lầu hai, nơi đó có đặt từng dãy ghế dựa, chắc là để tiếp đãi khách nhân từ khắp nơi tới dự lễ, Trang Duệ gật gật đầu, dẫn theo Bành Phi đi tới.

Lúc này ở trên lầu đã có không ít người đang ngồi, tất cả đều là nhưng tín đồ tới từ khắp nơi trong cả nước, đương nhiên những người này đều là những người có thân phận nhất định, hơn nữa cũng là người từng có cống hiến đối với sự phát triển và mở rộng của việc tuyên truyền phật giáo, nếu không cũng không có tư cách ngồi ở chỗ này.

Trang Duệ và Bành Phi đến, khiến những người này có chút ngoài ý muốn, thật sự bởi vì hai người này quá trẻ tuổi, nhưng mà khi Bạch sư xuất hiện ở lầu hai, lực chú ý của bọn hắn nhất thời đều bị nó hấp dẫn, một con tuyết ngao lớn như vậy, dù cho ở địa phương nào thì cũng đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đương nhiên, những người này đều là tín đồ của phật giáo, tự nhiên sẽ biết được địa vị của chó ngao Tây Tạng ở đây, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy Bạch sư chính là sợ hãi.

Vị trí của Trang Duệ cũng rất tốt, hắn ngồi ở hàng thứ nhất cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng các hoạt động trên quảng trường, sau khi đưa Trang Duệ vào vị trí, tiểu lạt ma Ba Tang và Cách Cổ lạt ma liền cáo từ đi xuống, Bạch sư thì lẳng lặng nằm xuống dưới chân Trang Duệ.

Lầu hai này dường như cũng không có vị trí của nhân viên kia, sau khi hắn bắt chuyện với Trang Duệ một lúc, thì để lại danh thiếp của chính mình rồi cũng cáo từ rời đi. Trước khi đi còn dặn Trang Duệ nếu muốn đi ra ngoài thì nhất định phải gọi điện trước cho hắn.

Hiện tại các tăng nhân trên quảng trường vẫn chưa bắt đầu tụng kinh, Trang Duệ quan sát thấy các nhóm lạt ma mặc trang phục khác nhau, giống như dựa theo quần áo mà sắp xếp thứ tự đứng, trong tay còn cầm các loại phật tán, nhìn rất hoành tráng.

Đang lúc Trang Duệ và Bành Phi thấp giọng thảo luận xem thân phận của lạt ma được phân chia theo trang phục như thế nào, thì phía sau vang lên một thanh âm:

- Hai anh bạn nhỏ, các cậu cũng tới dự lễ à?

Trang Duệ lặng đi một chút, đây không phải là vô nghĩa sao, mọi người ngồi ở chỗ này, nếu không phải là tới dự lễ, vậy chả lẽ là tới xem náo nhiệt sao?

- Đúng vậy, chúng tôi tới dự lễ.

Trang Duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nói chuyện là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, trên hai cổ tay đều đeo một chuỗi phật châu, ở trước ngực còn có một chuỗi phật ngọc, xem ra là một vị phật tử vóc dáng tiều tụy.

- Khụ, khụ, anh bạn nhỏ này, con chó ngao Tây Tạng của cậu, là mua được ở chỗ nào vậy?

Lão nhân kia thấy Trang Duệ không hề phản ứng gì với bộ dáng của hắn cả, cũng không có ý lôi kéo làm quen, liền trực tiếp hỏi thẳng, lão nhân vừa mới nói ra câu hỏi, một vài người bên cạnh cũng nhất thời dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem Trang Duệ trả lời thế nào.

Sự hung mãnh và trung thành của cho ngao Tây Tạng thì không cần nhiều lời, ở trong mắt những người này, chó ngao Tây Tạng còn có thân phận thần thú hộ giáo và hộ tự, có thể nuôi được một con chó ngao Tây Tạng như vậy, cũng coi như là có tôn kính đối với phật tổ, cho nên hơn mười người tới dự lễ ở đây đều có ý muốn nghe Trang Duệ và lão nhân đối thoại.

Trang Duệ cười cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái cổ của Bạch sư nói:

- Không phải mua, đây là do phật tổ ban cho tôi, cũng là anh em và bạn bè của tôi.

Trang Duệ sợ những người này đưa ra chủ ý mua Bạch sư, nên đã đưa cả phật tổ ra, không phải là các ngươi đều thờ hắn sao? Thứ hắn tặng cho ta, các ngươi cũng dám dùng tiền để mua sao?

Quả nhiên, sau khi Trang Duệ nói ra những lời này, trên mặt lão nhân kia để lộ ra thần sắc phẫn nộ, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trên người Bạch sư rốt cục cũng thu trở về, cũng không nói thêm yêu cầu gì khác nữa, bởi vì bọn họ cũng đều biết, những người có thể ngồi ở chỗ này, cũng không phải chỉ có tiền, mà cũng là những người có thân phận. Tuy rằng Trang Duệ trẻ tuổi, nhưng mà cũng không ai dám khinh thường hắn.

Tại nơi thánh địa của phật giáo này, cũng không có ai dám gây tiếng động quá lớn, mọi người tới dự lễ ở đây, cho dù là quen biết thì thanh âm nói chuyện cũng rất nhỏ, trong lúc Trang Duệ chờ đợi nghi thức mới bắt đầu, đột nhiên từ chỗ cầu thang vang lên tiếng động hơi có vẻ ầm ĩ.

Quay đầu nhìn lại thì thấy một lão nhân được hai người trẻ tuổi dìu ở hai bên, liêu xiêu đi tới lầu hai, bên cạnh hai người đi theo lại là Dương Khải Văn, điều này làm cho Trang Duệ lắp bắp kinh hãi, lấy thân phân của Dương Khải Minh mà phải tự mình tiếp đón, nói vậy lão nhân kia có lai lịch không nhỏ.

Định thần nhìn lại, bỗng nhiên Trang Duệ nở nụ cười, trong mấy người này, hắn nhận biết được một vài người, lão nhân tuổi chừng hơn tám mươi kia, cũng là người lãnh đạo của Trịnh gia ở Hồng Kông, người tuổi trẻ đang dìu hắn là cháu của hắn tên là Trịnh Hoa, cũng được coi là một người rất có giao tình đối với Trang Duệ.

Nhìn thấy Trịnh Tước Sĩ, trong lòng Trang Duệ cũng bình thường trở lại, lão nhân này không chỉ làm trùm ở thương giới, mà còn kiêm chức vụ phó chủ tịch của hội nghị hiệp thương trong nước, cấp bậc coi như không thấp, vì vậy Dương Khải Minh tự mình tiếp đãi cũng là chuyện có thể chấp nhận được.

- Anh Trịnh Hoa, không nghĩ tới lão gia tử cũng tới chỗ này dự lễ?

Nhìn thấy người quen, lại là trưởng bối, tự nhiên Trang Duệ không có khả năng để cho người khác tới chào hỏi mình, vội vàng đứng lên nghênh đón.

- Cậu Trang, hắc, làm sai cậu cũng ở đây vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đang bận rộn chuyện tình ở bảo tàng cơ đấy?

Trịnh Hoa cũng không nghĩ tới có thể gặp được Trang Duệ ở chỗ này, mấy ngày hôm trước khi bảo tàng mở cửa, hắn còn tự mình tới dự và tặng một phần hậu lễ. Cũng không phải là mình cố ý kết giao, mà hắn và Trang Duệ cũng đều đối đãi với nhau như anh em vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi