HOÀNG KIM ĐỒNG

Sau khi lời nói của tiểu lạt ma kết thúc, Trang Duệ thu hồi linh khí, đáp.

- Thực xin lỗi, thượng sư, lần này tôi đến Lạp Tát một là vì việc cầu phúc của phật sống, sớm có thể tìm ra linh đồng chuyển thế đầu thai, hai là vì muốn tìm một món phật khí, để cầu phúc cho đứa con trong bụng của vợ tôi, tôi muốn đưa món phật khí này cho vợ, để phù hộ cho đứa con của tôi được bình an, khỏe mạnh.

Không biết vì cái gì, mà Trang Duệ đứng trước mặt tiểu lạt ma này, không còn có một chút nhanh mồm nhanh miệng ngày xưa nữa, mỗi một lời mỗi một lâu, đều phải suy nghĩ trong lòng.

Trong lúc nói chuyện, Trang Duệ có cảm giác, cho dù chính mình nói dối thì tiểu lạt ma này cũng có thể cảm ứng được bản tâm của mình, vì thế nên đã nói thẳng ra, tuy rằng tư tưởng bản thân của mình có chút hẹp hòi, nhưng mà những lời này của hắn đều là nói thật.

- Ừ?

Sau khi tiểu lạt ma nghe được lời nói của Trang Duệ, mày hơi nhăn lại một chút, hắn thật không ngờ yêu cầu của mình lại bị người trước mặt này cự tuyệt, điều này làm cho hắn cẩn thận đánh giá lại Trang Duệ một chút.

- Thì ra là thế, ha ha, không trách, không trách, thần thú ở bên cạnh ngài, cư sĩ, ngài là người có đại phật duyên, cái pháp luân này để lại cho ngài cũng không sao cả.

Sau khi tiểu lạt ma nhìn Trang Duệ một lúc, mới chú ý tới bạch sư bên người Trang Duệ, suy tư một chút, trên mặt lộ ra ý cười, bầu không khí chú mục đoan trang trong cửa tiệm, cũng theo nụ cười này mà trở nên mờ nhạt.

- Ha ha, trước kia phật sống cũng nói tôi có phật duyên, còn nói bạch sư là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cuời, hắn có thể cảm giác được, sau khi tiểu lạt ma nói ra những lời này, vị Cách Cổ lạt ma đang đứng cách người mình không xa dường như thở hổn hển rất mạnh. Giống như hắn nín thở suốt thời gian vừa rồi vậy.

Đúng rồi, loại ánh mắt này dường như ta đã nhìn thấy ở trên người phật sống Ba Lạc Châu.

Nhắc tới phật sống, trong đầu Trang Duệ bỗng hiện lên một hình ảnh, chính là thời gian mình gặp phật sống năm trước, ánh mắt của phật sống dường như cũng trong veo không có một tia bụi bặm, rất giống tiểu lạt ma này.

Bạch sư nghe thấy tiểu lạt ma kia có nhắc tới mình, trong cổ họng phát ra một tiếng rống trầm thấp, hướng tới bên người tiểu lạt ma đi đến.

Hai vị lạt ma đứng bên cạnh Cách cổ ở phía sau tiểu lạt ma, nhìn thấy bạch sư đang muốn tới gần tiểu Lạt ma thì sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe liền đứng trước mặt tiểu lạt ma.

- Không sao, các ngươi tránh ra, không có chuyện gì.

Thanh âm của tiểu lạt ma tuy rằng hơi có vẻ non nớt, nhưng mà lại lộ ra một loại uy nghiêm vô hình, hai vị lạt ma kia không nói gì, nhưng cũng nghe lời tránh người sang một bên.

- Ta biết rồi, thì ra tên tiểu từ mà Ba Lạc Châu lão sư đề cập đến, chính là ngươi.

Trên mặt tiểu lạt ma lộ ra một tia mừng rỡ, hơi hơi cúi người, dùng tay phải đặt lên trán bạch sư, miệng lẩm bẩm tụng kinh văn, bạch sư dường như đang hưởng thụ, hai mắt hơi hơi híp lại, thân thể cũng thật thân thiết tiến đến bên người tiểu lạt ma.

Qua chừng hơn một phút đồng hồ, tiểu lạt ma thu tay về, nhìn bạch sư, miệng nói ra một câu tiếng tạng.

Trang Duệ không hiểu lời nói của tiểu lạt ma, liền đưa tay kéo vị Trương Khoa Trường vừa mới đi đến bên người mình, hỏi:

- Trương Khoa Trường, hắn đang nói cái gì vậy?

Trương Khoa Trường bị hành động của Trang Duệ làm cho giật mình, liếc nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý tới hắn, lúc này mới hạ giọng xuống, nói:

- Ý tứ của hai câu nói kia là: ngươi có nguyện ý theo ta trở về không? Ngươi vốn dĩ không nên ở trong trần thế.

- Ta kháo, tiểu lạt ma này sao lại giống như phật sống lúc trước vậy? Vừa gặp mặt liền hỏi bạch sư có nguyện ý ở cùng hắn hay không, cũng không hỏi xem chủ nhân của nó có đồng ý hay không. Coi ta là vật trang trí chắc.

Trang Duệ nghe được lời nói của Trương Khoa Trường, thì trong lòng nhất thời có chút khó chịu, hắn ở cùng với bạch sư gần hai năm, Trang Duệ đã sớm coi nó là thân nhân của mình.

Có lẽ lúc trước bạch sư còn nhỏ, Trang Duệ còn có thể giao nó lại cho phật sống, nhưng mà hiện tại, ai cũng đừng nghĩ tới cướp bạch sư đi.

- Nó thuộc về Tuyết Sơn, thuộc về đại thảo nguyên.

Giống như biết được suy nghĩ của Trang Duệ, tiểu lạt ma ngẩng đầu lên, thản nhiên nói một câu, khiến cho lời nói của Trang Duệ phải nuốt về trong bụng.

- Thượng sư, ngài để cho bạch sư tự mình lựa chọn đi.

Trang Duệ đương nhiên biết, cao nguyên Tuyết Sơn mới là nhà của bạch sư, ở đây nó mới có thể có cuộc sống thoải mái, nhưng mà Trang Duệ thật sự luyến tiếc. Đã nuôi nó từ khi còn là một con vật nhỏ bằng bàn tay, đến khi nó lớn như vậy. Tình cảm của Trang Duệ đối với bạch sư giống như tình cảm đối với đứa con chưa sinh ra của hắn vậy.

Dường như bạch sư có thể hiểu được lời nói của hai người, thân mật cọ xát cái đầu vào thân thể tiểu lạt ma, trên mặt tiểu lạt ma nhất thời lộ vẻ tươi cười.

Nhưng mà trong lúc Trang Duệ tái mặt, trong lòng nhất thời quặn đau, thì bạch sư lại phát ra một tiếng gầm trong họng, dường như trao đổi gì đó với tiểu lạt ma, sau đó bước đến bên người Trang Duệ, im lặng nằm úp xuống.

- Được, tốt lắm.

Trong một khắc này, Trang Duệ đã biết, bạch sư cũng không vứt bỏ chính mình, giống như thời gian hơn một năm trước kia, phật sống lần đầu tiên cho nó lựa chọn, bạch sư cũng lựa chọn chính mình, không rời không bỏ.

Trong nháy mắt này, ánh mắt của Trang Duệ đã trở nên ươn ướt, hắn lạp tức ngồi xuống ôm lấy cổ bạch sư, lệ nóng trong mắt trào ra, chảy dọc theo khuôn mặt rơi xuống đất.

Trang Duệ vùi đầu của mình ở thật sâu bên trong cổ bạch sư, hắn dường như có thể cảm nhận được mạch đập của bạch sư, trong thời khắc này dường như ngôn ngữ cũng không quan trọng nữa, Trang Duệ và bạch sư, đều có thể cảm nhận được tình cảm mà đối phương giành cho mình.

Không có ai quấy rầy một người một chó trong lúc này, không khí trong tiệm trở nên vô cùng yên lặng, mọi người cũng có thể cảm giác được sự hài hòa giữa Trang Duệ và bạch sư, không người nào nguyện ý phá hư cảnh tượng cảm động này.

Sau khi Trang Duệ ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc này, tiểu lạt ma kia cùng với thụ vệ của hắn đã rời đi từ lúc nào.

- Tôi nói này chú em. Các ngươi vừa rồi làm cái gì vâậ ? Tuy rằng lời nói kia tôi nghe không hiểu, nhưng lại có cảm giác muốn rơi nước mắt ?

Nhìn thấy Trang Duệ vẫn đầy nước mắt trên mặt, Trịnh Hoa cũng cảm giác cái mũi của mình cay cay, cảm tình giữa người và động vật có khi thuần khiết hơn cả giữa người với người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi