Mặc dù đi săn không tốn quá nhiều sức lực nhưng khi đem con Ly Ngưu này mang lên núi cũng khiến cho bạch sư thiếu chút nữa sức cùng lực kiệt. Lúc này bạch sư đang dùng cái đầu cọ cọ vào người Trang Duệ, ý muốn Trang Duệ dùng linh khí bổ sung thể lực cho nó.
Trang Duệ cười ôm lấy bạch sư, hướng về phía hai đôi mắt còn đang chằm chằm nhìn thi thể Ly Ngưu nói:
- Đi ăn đi, nhìn mắt các ngươi đã biết rồi.
- Ngao ngô!
Thấy báo tuyết xông qua, bạch sư nhất thời khó chịu, mình bắt về là để cho vợ mình ăn sao người này cũng tới chiếm tiện nghi vậy.
- Được rồi, không đánh nhau thì không quen biết, không cần phải tức như vậy.
Trang Duệ ôm lấy bạch sư, không thèm để ý đến nó gầm gừ kháng nghị, dùng một tia linh khí chữa trị cho thân thể nó, bạch sư nhất thời thoải mái lim dim đôi mắt lại, cũng không thèm để ý đến hai người kia nữa.
Nhờ vậy mà Trang Duệ lần đầu thấy được cảnh báo tuyết cùng chó ngao Tây Tạng ăn bữa ăn của mình, đối với các loài động vật ăn thịt khác, da Ly Ngưu dầy gần hai thốn đủ để cho rất nhiều động vật ăn thịt không cách nào cắn rách được. Nhưng đối với Tuyết Ngao cùng báo tuyết hết thảy mọi thứ đều đơn giản.
Tuyết Ngao thì từ cổ họng Ly Ngưu bắt đầu cắn xé, từ cổ đến ngực và bụng là nơi Ly Ngưu da thịt mềm mại nhất, Tuyết Ngao rất dễ dàng giật đứt từng miếng thịt mà ăn ngon lành.
Mà cách báo tuyết ăn làm cho Trang Duệ phải mở rộng tầm mắt, tên này không ăn theo cách thông thường như xé mở thân thể Ly Ngưu, nó dùng móng nhọn móc nơi cúc hoa, sau đó xé rách dọc theo đường bụng đem nửa bụng dưới banh ra, lôi nội tạng Ly Ngưu ra ngoài.
Báo tuyết tựa hồ đối với cách này hứng thú nhất, dùng móng vuốt lôi nội tạng hôi thối ra ngoài mà nuốt.
- Sao ta lại không nghĩ ra chứ?
Trang Duệ có chút im lặng, bạo hoa cúc, con mẹ nó cách này quá hung nha, hắn cũng không biết đây là cách ăn thịt tốt nhất khi gặp những con mồi to lớn.
Hơn nữa tập tính loài báo tuyết là ăn nội tạng trước, sau đó mới ăn thịt, cuối cùng mới gặm nhấm đỉnh đầu con mồi.
- Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên cái này.
Trang Duệ đột nhiên nhớ tới một chuyện, chẳng thèm quan tâm đến Ly Ngưu máu me, liền vọt tới làm cho con mẫu ngao cùng báo tuyết sợ chạy đi mấy bước, sau khi nhìn thấy là Trang Duệ mới gầm nhẹ mấy tiếng tiếp tục bữa ăn
- Ha ha, là một con Ly Ngưu đực.
Mấy ngày nay máu me đã thấy nhiều, Trang Duệ chỉ tránh những thứ nội tạng kia cũng không quản vết máu dính vào người, đem hai chân con Ly Ngưu tách ra, vừa nhìn xuống dưới liền hưng phấn kêu lớn:
- Hắc hắc, Ly Ngưu tiên, lại còn là đồ hoang nữa, thứ tốt đây.
Mặt Trang Duệ cười đầy vẻ dâm đãng, nếu như bị Tần Huyên Băng nhìn thấy nhất định sẽ phì phì vào mặt hắn.
- Đi đi, ăn cái khác đi, các ngươi ăn cái này để làm gì.
Cử động của Trang Duệ làm con mẫu ngao cùng báo tuyết bị hấp dẫn, tựa hồ đối với Ly Ngưu tiên dài hơn hơn ba mươi centi mét kia cảm thấy hứng thú. Trang Duệ vội vàng phất tay đem hai vị nầy đuổi đi, vật này chỉ có người ta mới có tác dụng, đem cho các ngươi ăn không phải là lãng phí sao?
Trước kia Trang Duệ từng hỏi Âu Dương Lỗi xem hắn có hổ tiên hay không thì vô tình nghe Âu Dương Lỗi nói tới Ly Ngưu tiên hoang dã cũng là thánh phẩm cho việc tránh dương. Vì vậy, khi hổ tiên hết hàng không còn mấy Trang Duệ lại đặc biệt chú ý đến loại tài liệu này.
Sử sách đã ghi lại, trong quyển y học truyền thống Tây Tạng Ly Ngưu tiên có tên là "Trọng", tên khác gọi là thận trâu.
Ly Ngưu tiên không chỉ chứa phong phú các chất: protein, chất béo, steroit, vitamin c, can-xi vô cơ, phốt-pho, Fe thực phẩm. Hơn nữa tinh hoàn chứa Steroit thiên nhiên xúc tiến và duy trì chức năng sinh sản giống đực, bổ thận tránh dương cho phái nam khi cao tuổi, là trân phẩm thượng thừa trong cái này.
Hơn nữa Ly Ngưu tiên hoang dã hiệu dụng tốt hơn rất nhiều so với Ly Ngưu nuôi trong nhà. Bất quá hiện tại Ly Ngưu hoang dã được liệt vào danh sách động vật được quốc gia bảo vệ.
Hiện tại Ly Ngưu tiên trên thị trường lưu hành phần lớn cũng là nuôi trong nhà, so với cái này trước mặt mình kém không phải là nhỏ.
- Bạch sư, đem đại đao lấy ra đây.
Sắc mặt Trang Duệ vui mừng nói với bạch sư một câu, hắn không dám rời thi thể Ly Ngưu, chẳng may hai vị kia thừa dịp mình chưa chuẩn bị một ngụm đem Ly Ngưu tiên này cắn nuốt vậy là mình lỗ lớn rồi.
Ly Ngưu cả người là bảo, da có thể may lều, xương có thể chế thuốc, nhưng mà trong mắt Trang Duệ thứ trân quý nhất là Ly Ngưu tiên này, cái này có thể sánh ngang với hổ tiên đó.
Chẳng thèm quan tâm vật này phát tán ra mùi vị quái dị, Trang Duệ cầm lấy đại đao trong miệng bạch sư đem tiên ngưu cùng với tinh hoàn cả bộ cắt xuống. Lúc này hắn mới vui vẻ chạy về phía balo của mình lấy ra một cái túi nhựa bỏ vào.
- Nếu như là con Ly Ngưu trưởng thành, không biết vật này to bao nhiêu đây.
Trang Duệ cầm Ly Ngưu tiên trong tay không khỏi suy nghĩ tưởng tượng lan man, hẳn nó phải như một con thủy xà sung huyết, ít nhất phải to bằng một cánh tay người lớn.
Trang Duệ không biết cách xử lý thứ đồ chơi này, bất quá với nhiệt độ trên núi như thế này mấy ngày vẫn không hư hỏng, đợi ngày mai xuống núi giao cho mấy người thôn dân kia xử lý một chút là được.
- Bạch sư, ngươi cũng ăn chút đi, đó là thức ăn hôm nay của chúng ta đó.
Trang Duệ cẩn thận đem Ly Ngưu tiên bỏ vào trong balo, sau đó dùng đại đao cắt phần ngực bụng Ly Ngưu hơn mười cân thịt chuẩn bị nướng ăn.
Bởi vì khí áp thấp nên hai ngày nay Trang Duệ đều phải ăn thịt luộc, bây giờ đến chỗ này không có tuyết đọng nói gì thì nói cũng muốn ăn chút thịt nướng.
Cùng đám người Gia Thố sống chung mấy ngày, cuộc sống hiện tại của Trang Duệ làm việc như cái máy lập trình sẵn vậy, bời vì ngồi bên cạnh Ly Ngưu hơi mùi thật khó ngửi nên Trang Duệ chọn một chỗ cách đó khoảng chừng ba bốn mươi thước có cỏ dại mọc đầy.
Sau khi chọn chỗ ở tốt, Trang Duệ liền cầm xẻng đào một cái hố rộng chừng bốn mươi centi mét, rồi nhặt một chút đá đặt cạnh hố.
Bây giờ là mùa hè nên ở khu ranh giới này bụi cây khô héo cùng cành cây thấp có rất nhiều, Trang Duệ chỉ cầm đại đao quạt vài cái là đã có vài bó củi khô rồi. Bất quá tay hắn cũng bị lùm cây làm xước vài chỗ.
Lại đi xuống dưới chân núi thêm 3-400m nữa, Trang Duệ thấy được một dòng suối nhỏ liền đem chỗ thịt đó rửa sạch, ngồi luôn đó cắt thịt ra thành từng miếng, vậy là công tác chuẩn bị coi như xong.