Lý Đại Lực cũng biết Trang Duệ là người không thiếu tiền, lập tức thu hồi chi phiếu rồi bước ra khỏi cửa.
- Được rồi! Chúng ta cùng đi ăn cơm...
Tới đều là khách, Trang Duệ đối với Lý Đại Lực có ấn tượng rất tốt. Hơn nữa hắn còn từ Hà Bắc chạy xe tới, bản thân mình là địa chủ cũng phải tận tình tiếp đón.
Lý tổng tự nhiên ước gì cùng Trang Duệ tiếp xúc nhiều hơn một chút, lập tức cùng đoàn người cười nói đi ra Nhất Hào Lâu.
- Nha...nha...
Tiểu kim vũ đã chơi ở bên ngoài một thời gian. Lúc Trang Duệ từ trong phòng đi ra, trong miệng không ngừng kêu to hưng phấn, đậu lên vai của Trang Duệ.
- Hắc hắc! Ta nói tiểu tử ngươi cần phải nhẹ nhàng một chút. Nếu không ta ngay cả thịt cũng bị ngươi xẻo mất...
Trang Duệ đau nhức nhún nhún vai, chân mày cau lại. Móng vuốt tiểu kim điêu càng ngày càng sắc, càng ngày càng lớn. Coi như có đeo bao móng bảo hộ vào cũng mà đậu lên vai Trang Duệ, hắn cũng phải chịu không ít đau đớn.
Lý Đại Lực nhìn thấy một màn này, không khỏi sửng sốt. Tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, đi nhanh tới phía trước, đứng trước mặt Trang Duệ nói:
- Trang tổng, nuôi ưng chần phải có trang bị chuyên dụng để nuôi ưng. Ngài không có?
Trang Duệ có chút phiền muộn:
- Hài! Ta thật sự cũng muốn tìm, chỉ là bộ công cụ này đã sớm thất truyền từ lâu.
- Hắc! Trang tổng, mấy năm trước ta thu dược không ít trang bị nuôi ưng không tồi, nói tới năm đó là từ Vương phủ truyền ra. Hiện tại ở trong tay ta, cũng chưa có bán đi. Nếu không ta cho người mang tới, ngài xem?
Trên tay Lý Đại Lực thật đúng có một bộ công cự nươi ưng, chính như theo lời hắn nói chợ đêm có bán đấu giá vài lần nhưng không có người nào có hứng thú với đồ vật này.
- Công cụ ngao ưng, lại còn là của phủ Vương Gia ?
Trang Duệ lặng đi một chút, thứ đồ chơi này, nếu có thể lưu đến bây giờ, thật đúng là có thể trở thành đồ cổ.
Phải biết rằng, đám con em Bát Kỳ thời nhà Thanh không chỉ chơi ưng, mà còn để ý đến cả thể diện, xuất ra cái gì thì cái đó nhất định là phải trạm vàng trổ bạc hoa lệ vô cùng, kém một chút cũng sẽ làm trò cười cho người khác.
- Đúng vậy, ở thời Thiên Tân trước kia, có một số con em Bát Kỳ đời sau, gia sản của tổ tông đều đã bị tiêu tán hết, liền mang theo chim ưng đi vào nhưng nơi tĩnh mịch để rèn luyện tài nghệ ngao ưng, nhưng mà về sau thì đâu còn ai tiếp tục chơi ưng nữa, đám tiểu tử kế nghiệp bọn họ liền mang thứ đồ vật này bán đi, vừa vặn để tôi mua được.
Lý Đại Lực cũng không nghĩ tới, trước kia tùy tay mua xuống một món đồ vật đến hôm nay lại có công dụng lơn, hắn đã sống hơn bốn mươi năm, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người chơi ưng.
Trang Duệ nghĩ một lúc nói:
- Lý tổng, tôi thực sự là cần thứ này, nếu ngài không ngại thì cho người mang tới đây để tôi xem xét một chút, nếu tôi ưng ý thì ngài cứ ra giá, được không?
- Này, Trang Tổng, vừa rồi tôi đã chiếm tiện nghi của ngài, nói gì đến chuyện tiền nong nữa, thứ đồ chơi này không đáng bao nhiêu tiền, tôi kêu người mang đến cho ngài là được rồi.
Lý Đại Lực lập tức lấy điện thoại ra, số gồm màu đời đường của hắn cũng không có giá trị lớn lắm, Trang Duệ cuối cùng lại trả cho hắn năm mươi vạn, cũng xem như là cấp cho hắn mặt mũi, Lý Tổng đây cũng không phải là muốn tặng đồ vật này đồ vật nọ, đơn giản chỉ là tranh thủ chút cảm tình thôi.
Sau khi để điện thoại xuống, Lý Đại Lực nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Trang Tổng, ba giờ nữa, người của tôi sẽ mang thứ đồ đó đến cho ngài, nếu ngài không vội thì cứ chờ một chút?
Thành phố của Lý Đại Lực ở bên cạnh Thiên Tân, đi nhanh cũng phải mất hai ba giờ mới tới được Bắc Kinh, hắn nói ba giờ cũng là để lại chút đường sống, tặng sớm không tiễn muộn thôi.
- Đi, giữa trưa chúng ta ăn một chút gì, xế chiều đi đánh Golf, chờ người của ngài mang vật tới đây.
Nghe nói là Lý tổng này chỉ có một mình, ngày sau thật sự là muốn cái gì, vậy thì ra chợ đẹn tìm kiếm cùng không tồi, Trang Duệ lập tức gật gật đầu, đồng ý.
Hội sở của Âu Dương Quân có một cái sân Golf mười tám lỗ, thi công dựa theo tiêu chuẩn quốc tế, sau khi ăn cơm xong, Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân dẫn Lý Đại Lực theo, đi tới cầu trường.
Khoan hay nói, tuy rằng Trang Duệ không chơi môn thể thao này, nhưng mà tính chất của thân thể rất tốt, cũng có thể chơi được như bình thường, Hoàng Phủ Vân ở nước ngoài cũng đã chơi Golf từ lâu rồi, so với Trang Duệ thì kỹ thuật còn tốt hơn một chút, chỉ có Lý Đại Lực trước kia chưa từng tiếp xúc với môn này, giờ đây vẫn này trong giai đoạn tập đánh.
Nhưng mà chơi bóng cần nhất chính là tâm tình, cái này cũng chỉ là tâm sự một chút mà thôi, Lý Đại Lực hiểu biết khá rộng, nói được rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện Trang Duệ chưa từng nghe nói qua, không khí vẫn khá là không tệ.
- A! Kim Vũ, xuống dưới cho ta, tiểu tử ngươi cái gì cũng nắm lấy, có còn để cho ta chơi hay không đây.
Trang Duệ vụt mạnh một cái, cảm xúc cực kỳ không tệ, nghĩ đến một gậy này là có thể đưa bóng vào lỗ, sau khi ngẩng đầu lên nhìn quả bóng thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đường cong không ai biết là gì bay qua quả bóng, quả bóng liền biến mất.
Nha nha.
Sau khi Kim Vũ nghe thấy thanh âm của Trang Duệ thì hai cánh chấn động, giương cánh bay trên không trung, uỵch một cái đã đứng ở trước mặt Trang Duệ, ở bên trong một cái móng vuốt đúng là quả bóng gôn, nó giống như là đang tranh công đưa tới trước mặt Trang Duệ, trong miệng còn đắc ý kêu to.
- Được, ta phục các ngươi, quên đi, không chơi nữa.
Vừa rồi Trang Duệ đánh một quả bóng bay khỏi, bạch sư và Tuyết Nhi đều chạy tới tranh đoạt, nhặt quả cầu trở lại, bay giờ thì tiểu kim điêu lại nổi loạn khiến cho Trang Duệ vừa mới có một chút tâm trạng, liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng mà Trang Duệ cũng vốn không tính toán rằng sẽ chơi bóng đứng đắn, nhìn thấy hai vợ chồng bạch sư và kim điêu vui đùa rất cao hứng, trên mặt hắn cùng cười a a.
Ở trong tứ hợp viện của Trang Duệ, kim điêu chỉ cần sải cánh liền có thể bay từ đầu đông đến đầu tây, bạch sư lại càng chỉ có thể bước được bảy tám bước, uy phong thì có nhưng mà áp lực lại bị kiềm chế.
Hôm nay Tuyết Nhi còn hưng phấn hơn nữa, không ngừng chạy tới chạy lui một hòi, khi cảm thấy nóng thì lẻn vào trong hồ bơi tắm rửa một cái, nhân viên của hội sở biết đây là thú cưng của Trang Duệ thì cũng không dám ngăn lại, chỉ có thể thay lại nước.
- Chính mình có nên thu lấy cái hội sở này hay không nhỉ?
Trong lòng Trang Duệ đột nhiên hiện ra một cái ý nghĩ như vậy, nếu so với tứ hợp viện của mình, nơi này tựa hồ càng thêm thích hợp với cuộc sống của bạch sư và kim điêu, hơn nửa bên ngoài đều là ruộng, người ở rất thưa thớt, cuộc sống và bạch sư và Kim Vũ cũng càng thêm tự tại hơn.
Nhưng mà việc này Trnag Duệ cũng không thể tự mình quyết định, bởi vì mẹ mình thích ở trong tứ hợp viện, muốn đi ra ngoài hay là đến các cửa hàng thì đều thuận tiện hơn, không có việc gì thì còn có thể đi đến công viên nhảy nhót, nếu mà ở chỗ này thì không khỏi có chút buồn chán.
Còn nữa chính là hiện tại Trang Duệ cũng không mua nổi nơi này, lần trước Âu Dương Quân và hắn nói chuyện cũng đã đề cập tới chuyện này, mẹ của Dương Ba đã đưa ra sáu triệu để mua mảnh đất này để mở hội sở, nhưng mà Âu Dương Quân không bán.
Ngẫm lại nếu mua hết sáu triệu, tiền tu sửa hàng năm và chi tiêu để thuê nhân viên bảo vệ, cũng là một con số rất lớn, Trang Duệ cũng chỉ xúc động trong đầu một chút, ngay sau đó liền buông tha cho ý nghĩ này. Bạn đang đọc chuyện tại
- Trang Tổng, người của tôi đã đến đây, tôi đi đón hắn.
Mấy người đang đứng dùng ô để che mặt trời nói chuyện, điện thoại của Lý tổng vang lên, sau khi nói vài câu hắn liền đứng dậy, muốn đi lấy thứ đồ vật kia.
- Không cần, đem xe vào đây là được rồi.
Qua hơn mười phút, một chiếc xe chạy bằng điện tới chỗ này.
- Cha, đồ vật này con đã mang tới, cũng đã lau chùi sạch sẽ.
Người đến là một tiểu thanh niên mười tám mười chín tuổi, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên tới loại hội sở tư nhân này, tuy rằng cố giả bộ trầm ổn, nhưng mà ánh mắt trộm nhìn xung quanh vẫn toát ra vẻ khiếp sợ và hâm mộ.
Người nọ là con trai của Lý Đại Lực, viện bảo tàng tự nhiên là không thể để cho ngoại nhân ra vào, vật này Trang Duệ đang cần gấp, Lý Đại Lực liền bảo con của hắn lái xe đưa tới.
- Ừ, cứ chờ ở đây, đến buổi tối thì cùng nhau về.
Lỹ Đại lực tiếp nhận cái ba lô con trai đưa cho, xoay mặt nhìn về phía Trang Duệ, nói:
- Trang tổn, đây chính là con trai của tôi tên là Lý Quân, còn trẻ con nên của hiểu chuyện, đừng để ý đến hắn, hãy xem thứ đồ này có thích hợp không.
- Ha ha, con trai của Lý tổng đều đã lớn như vậy, tiểu huynh đệ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chờ ta xem xét đồ vật này một chút.
Nhìn thấy con trai của Lý Đại Lực, Trang Duệ vội vàng vời đến một tiếng.
Lý Đại Lực đối rất không hài lòng với đứa con đặt mông ngồi uống nước ở trên ghế, cha ngươi vẫn còn chưa có quyền lớn như vậy, lập tức khiển trách:
- Còn không cám ơn chú Trang?
- Đừng, ngàn vạn lần đừng, Lý tổng, chúng ta mỗi người giao một vật, tiểu huynh đệ gọi tôi một tiếng đại ca là được rồi, tôi còn chưa già như vậy.
Trang Duệ nghe thấy lời nói của Lý Đại Lực, vội vàng giơ tay lên, đùa cái gì vậy, muốn người so với mình chỉ nhỏ hơn vài tuổi gọi mình là chú, Trang Duệ sợ giảm thọ.
- Xin chào Trang đại ca !
Con trai của Lý Đại Lực vẫn là có ánh mắt, nhìn thấy một người năm sáu chục tuổi như cha mình đứng ở trước mặt Trang Duệ lại có vẻ rất câu nệ, lập tức theo lời nói của Trang Duệ mà nói.
- Tiểu huynh đệ, nếu nhàm chán, đi sang bên kia chơi cũng được, bên kia rượu nhạt hay cái gì cũng có.
Trang Duệ khách sao vài câu, sau đó tiếp nhận cái bao da của Lý Đại Lực, ngón cái tay phải và ngón trỏ chụm lại một chỗ, đưa lên miệng, huýt một tiếng sáo.
Lúc nhỏ, Trang Duệ và Lưu Xuyên đi đến tạp chiếu phim xem phim, đến khi thời gian phim nhựa thay đổi, khi màn hình còn đen, thì trong rạp chiếu bóng liền vang lên tiếng huýt gió vang trời.
Như vậy Trang Duệ và Lưu Xuyên đều cảm giác thực uy phong, liền cũng học theo, mãi đến khi thổi sưng cả cái quai hàm thì mới có thể học xong. Nhưng mà cho tới bây giờ, Trang Duệ mới được dùng tới, động tác kia đích thực là tiêu sái.
Nha két.
Thất thời, trên bầu trời vang lên tiếng chim kêu thanh thúy, Tiểu Kim Vũ dường như đã ngày càng thay đổi, thanh âm phát ra càng lúc càng giống như kim điêu trưởng thành, theo thanh âm của kim điêu thì tiểu tử kia cũng đã bay tới đỉnh đầu của Trang Duệ, liền hạ cánh xuống vai Trang Duệ.
- Oa, đây là lão ưng, Trang đại ca, anh thật là đẹp trai, thực sự là rất tuyệt.
Nguyên bản Lý Quân đang nghĩ đến việc đi đâu, nhất thời hai mắt liền sáng lên, cái này so với việc lái một chiếc xe hơi đi tán gái còn phong cách hơn, chính mình mà có vật này, cô bé kia còn không mê mẩn mình sao?
Sau khi nghe được lời nói của con mình, sắc mặt của Lý Đại Lực trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, một cước đạp tới mắng:
- Tiểu tử thôi, ai dạy ngươi ăn nói thô tục, kháo khi nào về ta sẽ cho ngươi một trận.
- Được rồi, Lý tổng, chỉ là lời nói đầu môi của tiểu hài tử, không có gì.
Trang Duệ nghe thấy như vậy thì quả thực là muốn cười, thượng bất chính hạ tắc loạn, cái này còn không phải là bản thân ngài dạy sao? Trang Duệ cũng không có thời gian mà xem Lý đại lực dạy con, lập tức giật lấy cái ba lô.
Trước hết cứ lấy ra xem đã, là một miếng lót vai nặng trịnh, có điểm giống như là cái áo may-ô, nhưng mà cực kỳ ngắn, chỉ có thể bảo vệ hai cái bả vai, ở chỗ bảo vệ hai bả vai thì được dùng kim ngân ty để dệt lên, cực kỳ hoa lệ.
Hai cái ở trên vai còn được khảm mấy tầng da trâu rất dầy, có thể nhìn ra, ở mặt trên có cả vết cào.
Ra hiểu cho Kim Vũ rời khỏi bả vai của mình, Trang Duệ cởi âu phục ra, mặc thử bộ áo may-ô vào, ở trên áo đều có hai khỏa lục thạch làm cúc áo, có thể cố định hai tà áo vào một chỗ.
- Kim Vũ, đi lên.
Trang Duệ lại bắt chuyện với Kim Vũ vừa mới hạ cánh xuống mặt đất, hai cánh của tiểu tử kia bỗng nhúc nhích, vững vàng đứng ở trên vai Trang Duệ.
- Dùng sức, thêm chút sức nữa.
Trang Duệ sờ sờ lợi trảo của Tiểu Kim Vũ, ý bảo nó dùng sức để trảo xuống, tiểu tử ki hiểu được ý tứ của Trang Duệ, đôi mắt sắc bén nhấp nháy, trong nháy mắt liền trảo vào miếng da trâu.
- Nha nha.
Kim Vũ cũng đã cố gắng bóp vào hết sức, nhịn không được hưng phấn kêu lên.
- Không tệ, thứ này không tệ, một chút cũng không cảm giác được, tại sao trước kia không lưu hành đồ chơi này sớm.
Mấy tầng da trâu thật dày hoàn toàn chặn cái trảo của Kim Điêu lại, nhưng mà Trang Duệ cũng có điểm tiếc nuối, chính mình cũng không thể luôn mang theo thứ này.
Mặc cái này mà ra khỏi nhà, đừng nói là đi làm, mà ngay cả đi trên đường cũng nhất định sẽ có người cho mình đi ra từ bệnh viện tâm thần.
- Hiện tại thì tác dụng thực tế của thứ này không lớn, Trang tổng ngài xem này, thứ đồ chưi này cũng không tệ, có thể dễ dàng mang theo khi ra ngoài, không cần tốn thời gian cũng vẫn có thể mang vào được.
Lý Đại Lực móc thêm một đồ vật cuingx làm bằng da trâu ở trong cái ba lô, đưa cho Trang Duệ.
- Đây là bảo vệ khửu tay ?
Trang Duệ đánh giá một hồi lâu mới gọi ra tên của thứ đồ này. Chủ yếu là đồ chơi này chế tạo rất tinh tế.
Đó là một tấm da hình vuông, bề rộng và bề dài đều khoảng chừng bốn mươi cen-ti-mét, ở hai bên bao da có hình hoa mai được thêu bằng kim tuyến, toàn thân đều được làm bằng ba trâu cứng cỏi, ở hai bên còn được khảm một vòng bảo thạch, dưới ánh mặt trời lóe lên các tia sáng chói lọi.
Ở bên trong bao da có một giống như là lông bờm để dán mặt, ở một mặt khác thì có lông tơ tinh mịn, cả hai mặt có thể cố định chặt chẽ vào một chỗ, căn cứ theo kích ở của khuỷu tay để mà cố định bao da ở trên cánh tay.
Nếu không phải Trang Duệ dùng linh khí để quan sát, nhìn ra bên trong vật này có ẩn chứa linh khí màu trắng mờ nhạt, hắn thực hoài nghi thứ đồ chơi này có phải là do công nghệ hiện đạic hế tạo ra hay không, bởi vì thứ đồ chơi tinh mĩ như thế này, Trang Duệ chỉ có thể thấy được trên các sản phẩm thượng hạng của công nghệ hiện đại mà thôi.
- Thật không tệ, thật không tệ, không nghĩ tới trước kia đã có loại công nghệ này, cho thấy trí tuệ của cổ nhân cũng thật không thể khinh thường được, đồ chơi này nếu như người hiện đại làm, cũng không thể hơn được nó.
Trang Duệ vừa nhìn vừa liên tụ gật đầu, điều này hiển nhiên là ngoài việc đống da được khâu lại một chỗ thì khó khăn lớn nhất chính là trên mặt lớp da cũng không hề có dấu vết khâu lại, cũng không biết là cổ nhân làm như thế nào.
- Trang Tổng, cái bảo vệ tay này là dùng da tốt nhất của ly ngưu chế tác mà thành, hơn nữa trải qua thủ pháp luyện chế đặc thù nên cực kỳ cứng chỏi, đồ vật trên trăm năm nhìn qua cũng vẫn như là đồ mới, ngài đeo vào thử xem?
Lý Đại Lực ở bên cạnh cũng giải thích cho Trang Duệ, nếu đã quyết định tặng đi, thì cũng muốn để cho người khác nhớ tới mình kỹ một chút.
Trang Duệ nghe vậy thì mở cái bao da ra, nhìn qua tựa như là một khối da đện hình vuông, hai cái đầu hơi khép xuống, chỉ cần móc chúng nó vào nhau vậy là có thể trở thành một cái bảo vệ tay.
Trang Duệ cố định nó ở giữa cánh và khuỷu tay trái xong, thử nâng hạ tay vài cái cũng không hề cảm giác thấy nặng nề chút nào, hơn nữa còn rất đẹp.
- Kim Vũ, đi lên.
Trang Duệ nâng cánh tay trái lên, ý bảo tiểu tử đang đậu trên vai của mình nhảy xuống.
Ào ào.
Đôi cánh của tiểu Kim Điêu hơi vỗ, Trang Duệ chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, ngay sau đó trầm xuống, con vật nhỏ này đã đứng ngay ở trên cánh tay của hắn, ngẩng cao đầu bộ dáng giống như là đang đứng nhìn xung quanh.
- Không tệ thứ này không tệ.
Trang Duệ quơ tới quơ lui, nâng lên hạ xuống bả vai, hiện tại tiểu kim điêu cũng chỉ nặng khoảng hai cân. Nó kích động gắt gao nắm chặt vào cái bảo vệ tay, mà cái bảo vệ tay này cũng không hề có dấu hiệu bị bóc ra, mặc dù đã là đồ dùng của hơn một trăm năm trước.
- Trang tổng, ở chỗ này còn một vài thứ đồ vật nhỏ nữa, ngài đến nhìn xem sao.
Năm đó Lý Đại Lực thu được chính là một bộ ngao ưng gì đó, nhưng mà đây là đồ của đám con em Bát Kỳ dùng để lấy mặt mũi, cũng không phải giống như các thợ săn ở trên đại thảo nguyên, vì vì săn thú mà huấn luyện ưng.
Bọn hắn sử dụng thứ gì, thứ thứ ấy cũng phải cực kỳ xa hoa, thứ nào thứ ấy đều phải dùng công nghệ tốt nhất, đồ vật nào tốt nhất cũng đều dùng tới.
Trang Duệ ước lượng cái ba lô, cảm giác ở bên trong cũng không còn được bao nhiêu đồ vật, liền cầm cái bao dốc lên trên bàn. Một chuỗi vòng trang sức bằng bạc, còn có hai cái đồ vật nhỏ khác từ bên trong rơi ra.
- Cái vòng trang sức này không dùng đến.
Trang Duệ nhìn cái vòng trang sức kia, hai đầu còn có cả mắt xích, hiển nhiên là trong thời gian bình thường không muốn chim ưng hành động thì dùng để xích chân nó lại. Nhưng mà Trang Duệ đã coi con tiểu kim điêu là người thân của mình, tự nhiên là sẽ không xích nó lại.
Trang Duệ cầm lấy một vật, xem xét một chút, trong miệng nói:
- Thứ này có chút thú vị.
Đó là một cái còi to bằng ngón tay cái, có hình tròn ở bên trong rỗng ruột, bên trên thân có một cái lỗ hình vuông, hẳn là chỗ thoát gió, hai đầu còi còn có một cái dải rút rất nhỏ, ở bên ngoài cái còi, còn khắc các họa tiết hoa văn vô cùng tinh xảo.
Càng đáng quý hơn chính là cái còi này được chế tạo từ vàng, những thứ khác không nói đâu xa, chính là số vàng này cũng có thể bán được ngót ngét một vạn.
Bởi vậy có thể thấy được đám phá gia năm đó ăn chơi trác táng và xa xỉ đến thế nào. Đồ vật dùng cho sủng vật cũng đều dùng vàng chế tạo ra, cái này cũng phù hợp với các sản phẩm của Vương phủ.
- Đừng nhúc nhích, ta nói ngươi đứng yên ở trên vai của ta mà.
Trang Duệ nâng cánh tay phải của mình lên, tiểu kim điêu cảm giác không có thoải mái như đang đứng ở trên vai, liên nâng đôi cánh kia lên để cân bằng lại thân thể. Trang Duệ mắng tiểu tử kia vài câu, chính hắn cũng nở nụ cười, cánh tay của hắn còn không giữ được, sao có thể trách tiểu Kim Vũ đây?
Nhưng mà cứ nâng cánh tay trái trong một thời gian dài lên, thật đúng là không phải là một chuyện thoải mái, Trang Duệ mới chịu đựng được khoảng năm phút đồng hồ, cũng đã cảm giác được có chút ê ẩm và tê dại, bất đắc dĩ chỉ có thể bảo Kim Vũ bay trở lại bả vai của mình. Vì đã ở trên bả vai của mình một thời gian, nên tiểu gia hỏa này vẫn còn chưa có thói quen co duỗi móng vuốt, nhưng mà bị Trang Duệ nói như vậy, nó vẫn dùng cái mỏ mỗ khẽ lên vai Trang Duệ, nhưng vẫn cúi đầu tò mò đánh giá.
Mặt khác còn có một thứ đồ vật khác thoạt nhìn có chút buồn cái, chính là một cái vương miện làm bằng bạc để đội lên đầu cho kim điêu, tuy rằng thợ thủ công đã làm rất tinh xảo, nhưng mà thứ đồ vật này thật sự là không thể dùng được, nếu như kim điêu mang theo thứ này phi hành, không chừng sẽ tiện nghi cho mọt ai đó.
Trang Duệ không biết, cái này cũng là do đám con em ăn chơi trác táng năm đó rảnh rỗi, không có việc gì làm nên bày ra cái phần thưởng cho việc bình xét ưu khuyết của chim ưng, không hề có giá trị thực tế gì cả.
- Được rồi, tự mình đi tìm bạch sư chơi đi.
Trang Duệ chấn động cánh tay, tiểu kim điêu giang hai cánh lên, Trang Duệ chỉ cảm thấy cánh tay của mình mạnh mẽ trầm xuống, tiểu tử kia nương theo đó mà phóng lên trên cao, khi thân ảnh kim điêu bắn lên trên trời cao, chợt có một thanh âm bén nhọn vang lên, đó là tiếng của cái còi.
Tiểu tử trên bầu trời kia dường như là bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, rõ ràng đó có thể thấy được động tác của Kim Vũ dừng lại một chút ở trên không trung, cúi đầu nhìn đến chỗ Trang Duệ, dường như là muốn tìm xem âm thanh này phát ra từ chỗ nào?
Một màn vừa rồi khiến cho cha con Lý Đại Lực hâm mộ không thôi, nhất là Lý Quân, hắn chăm chú nhìn tiểu Kim Vũ trên bầu trời, tình cảm yêu thích không cần nói cũng hiểu.
Trang Duệ không biết sau khi từ nơi này về, Lý Quân cũng dùng rất nhiều tiền để mua một con lão ưng, nhưng mà hắn chăm chút cho nó được vài ngày, thì nó đã trở nên hốc hác. Sau này Lý Quân chỉ có thể từ bỏ giấc mộng nuôi ưng của mình.
Nhưng mà Lý Quân luôn luôn rất buồn bực, vì sao con chim này của Trang Duệ lại nghe lời như vậy, con chim mà chính mình mua được thì lại ngỗ ngược khó huấn luyện như vậy.
Đương nhiên chuyện này thì để sau này hãy nói.
- Lý tổng thứ này tôi muốn, ngài cứ ra giá đi.
Trang Duệ thu lại miếng lót vai và bảo vệ cổ tay lại, sau đó nhìn về phía Lý Đại Lực, tuy rằng hắn nói là muốn tặng, nhưng mà vật này miễn cưỡng cũng có thể xem như là đồ cổ, có thể đáng giá năm vạn đồng tiền, Trang Duệ không muốn thiếu món nhân tình này.
Đầu năm nay, thiếu nợ thì dễ trả, thiếu nhân tình thì khó trả. Có rất nhiều vị quan chức trong cơ quan chính trị có thể được coi là thân mình trong sạch, nhưng mà cũng bởi vì thiếu các loại nhân tình, cuối cùng không thể không dùng quyền lợi trong tay để trả lại món nhân tình này, kết cục là bị đồng hóa ăn mòn từ từ.
Nghe được lời nói của Trang Duệ, Lý Đại Lực làm ra bộ dáng tức giận, nói:
- Trang tổng, đây chính là ngài đang khinh thường lão Lý ta, chút đồ vật nhỏ như vậy mà còn nói chuyêh tiền, đây không phải là đánh vào mặt tôi sao?
- Nếu ngài còn nói như vậy,t ôi sẽ thu những đồ vật này lại.
- Được, vậy chúng ta không nói chuyện tiền nữa, vật này xin Lý tổng nhận lấy, sau này không có chuyện gì làm thì có thể tới nơi này chơi đùa.
Trang Duệ gật gật đầu, không nhắc đến chuyện tiền nong nữa, mà tặng cho Lý Quân cái xe điện, còn lấy ra một cái phong thư mà lúc trước bảo vệ đã đưa cho hắn hai cái, đưa tới trước mặt Lý Đại Lực.
Đây chính là thẻ hội viên của hội sở này, vừa rồi lúc ăn cơm Trang Duệ đã đưa danh thiếp của Lý Đại Lực cho quản lý hội sở, để cho hắn đi làm thẻ.
Nhận đủ bộ ngao ưng của Lý Đại Lực, Trang Duệ trả lại cho hắn cái này, tính ra vẫn là Lý Đại Lực chiếm tiện nghi.
Phải biết rằng cái thẻ này chỉ có thể tiến vào Nhị Hào Lâu chơi, nhưng mà không phải là người có quan hệ, dù cho tiêu tốn đến năm mươi vạn, cũng chưa chắc đã có được tư cách làm hội viên ở đây, so với thẻ hội viên của câu lạc bộ Golf thông thường thì đắt tiền và xa hoa hơn nhiều.
- Cảm ơn Trang tổng.
Nhìn thấy trong phong thư có một cái thẻ, hai mắt của Lý Đại Lực nhất thời lóe sáng, có tấm thể này, đại biểu cho việc sau này hắn có thể tiếp xúc với một cái vòng trong hoàn toàn khác, đối với sự nghiệp của Lý Đại Lực mà nói, sẽ có trợ lực rất lớn.
Trang Duệ đứng dậy nói:
- Được rồi, còn phải phiền Lý tổng liên hệ với vị bằng hữu họ Hứa kia, xem xem là có thể sớm gặp mặt hắn hay không.
Hiện tại trong lòng Trang Duệ đã có cân nhắc , nhưng mà nhất định phải gặp được người kia xong, mới có thể quyết định được, bởi vì nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng rất xấu, đến lúc đó trong nước nếu nói đến Trang Duệ, chỉ sợ mỗi người đều muốn đánh.
- Trang tổng yên tâm, việc này nhất định tôi sẽ hoàn thành cho ngài, ngài cứ yên tâm.
Lý Đại Lực liền phát ra vài câu tiếng Bắc Kinh, sau đó liền cáo trừ Trang Duệ, ở Bắc Kinh hắn cũng có nhà, nên không phải chạy về Hà Bắc, hơn nữa vừa mới có được tấm thẻ này, Lý Tổng làm sao có thể trở về nhanh như vậy được.
- Anh Hoàng Phủ, những người có thể đi vào Nhị Hào lâu, thường xuyên ở trong Nhị Hào lâu chơi đùa, đều là những quan chức nắm thực quyền ở Bắc Kinh, hoặc là ông chủ của các công ty lớn trong hội trường. Nếu anh chơi không quen thì có thể đi sang lầu số ba, nhưng mà các tiểu minh tinh ở bên đó còn kém một chút.
Trang Duệ cười xấu xa cầm phong thư lên ném cho Hoàng Phủ Vân, đối với người thường mà nói, lực hấp dẫn của nữ minh tình rất lớn, mà Hoàng Phủ Vân lại càng là một tên phong lưu, Trang Duệ dám khẳng định, anh bạn này sang bên đó cũng sẽ cảm thấy rất tốt.
Vốn là Trang Duệ muốn Hoàng Phủ Vân giới thiệu một số khách quý vào trong lầu, nhưng mà quản lý của hội sợ lúc ấy nói cho Trang Duệ biết, hắn không có quyền hạn này.
Sau đó Âu Dương Quân phải tự mình gọi điện cho Trang Duệ, nói rằng nếu muốn giới thiệu một số người mới vào, nhất định phải có được thân thế và bối cảnh như Âu Dương Quân thì mới có thể, nếu không thì cũng sẽ không được người ở nơi đó thừa nhân hoặc là tiếp nhận.
- Bạch sư, Tuyết Nhi, trở về, đi theo ta nào.
Trang Duệ cũng có chút buồn bực, nhìn thấy bạch sư và Tuyết Nhi đang đi ở phía trước, liền dừng bước.
Hôm nay là ngày hắn chuẩn bị nhập học, tuy rằng khi ở đại học Trang Duệ cũng đã từng trải qua một lần như vậy, hơn nữa nghiên cứu sinh nhập học cũng rất rộng rãi, có thời gian vài ngày để chuẩn bị, nhưng mà Trang Duệ vẫn dậy thật sớm, rửa mặt chuẩn bị đến trường.
Trang Duệ ghi danh chính là hệ thống nghiên cứu sinh khảo cổ, chế độ học tập bây giờ so với cuộc sống ở đại học trước kia thì hoàn toàn giống nhau, thời gian học tập hai năm đầu là học trụ cột và bài chuyên ngành, bình thường thì cũng có thể học xong đại bộ phận học phần, năm thứ ba dùng để hoàn thành luận văn tốt nghiệp, thực tập và tìm việc.
Đương nhiên, Trang Duệ đến trường cũng không đơn thuần chỉ là học tập, chỉ là một lần nữa nhận thức cuộc sống sinh viên mà thôi. Công tác tìm việc thì đương nhiên là không liên quan đến hắn.