HOÀNG NGƯ HUỆ


"Không ngờ gan của ngươi cũng lớn lắm, muốn đem Miêu Miêu của bổn cung đi chưng hay hấp vậy?"

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Lý Huệ và thêm việc nàng đang nhìn mình chằm chằm. Tề Tiểu Khả chắc chắn rằng mình đã bị cọp cái này cho vào tằm nhắm bắn. Tề Tiểu Khả nuốt khan cổ họng, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, nàng là đang khiến cô sợ hãi.

"Đứng đó làm gì? Qua đây" Lý Huệ nháy mắt vài lần, nàng là đang cảnh cáo.

Tề Tiểu Khả rung lẩy bẩy đi qua chỗ Lý Huệ, trong tình huống này cô không dám trái lệnh của nàng, giữ mạng sống của mình là quan trọng nhất.

Tề Tiểu Khả vừa đến liền khụy xuống, phải lấy lòng con cọp cái này trước đã rồi tới đâu hay tới đó. "Nương nương xin tha tội, nô tài không biết đây là vườn cấm nên xổ xàng chạy vào, không phải nô tài cố ý đâu."

"Vậy nguyên nhân gì khiến cho ngươi lại có dũng khí chạy vào đây vậy?" Thật giống như đứa trẻ.

"Nô tài là đang đuổi theo con gấu trúc trên tay nương nương, vô tình nó lại chạy vào đây."

"Chỉ là một con gấu nhỏ, hà cớ gì đuổi theo?".

"Con gấu này là nô tài thấy nó đi lanh hoanh, thấy nó không có chủ lại sợ nó đói nên mang về. Lúc nô tài đang đút trái cây cho nó thì nó cắn vào tay nô tài rồi bỏ chạy nên nô tài mới đuổi theo. Nô tài không hề biết nó là thú vật của nương nương người!" Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.

"Cũng thật thà đấy". Lý Huệ nàng sống trong cung nhiều năm, hắn nói thật hay nói dối dĩ nhiên nàng biết rất rõ.

"Đa tạ nương nương khoan dung độ lượng." Tề Tiểu Khả vội cúi đầu tạ ơn, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng làm gì có chuyện dễ như vậy, Lý Huệ nàng là ai kia chứ, nói bỏ qua là bỏ qua sao, vậy thì dễ dàng quá!. Dạo này nàng rất buồn chán, trong cung chẳng có gì náo nhiệt, vậy sao không thừa lúc này đùa giỡn với người kia một lúc, xem như là trò tiêu khiển đi!.

"Khi nãy ngươi còn lớn tiếng la hét muốn gì ấy nhỉ?".

Não chỉ vừa mới được thả lỏng lại lặp tức căng như dây đàn. Mồ hôi lại đổ đầy đầu, không ngờ con cọp cái này lại như cỏ lau đổi ý nhanh vậy. Tề Tiểu Khả run run, răng cũng hơi lặp cặp cạ vào nhau. "N-Nô tài...đâu có nói gì!".

"Chẳng những ngươi nói, mà còn hét rất to ấy chứ."

"Trí nhớ của nô tài không được tốt lắm nên...không nhớ mình đã nói gì?". Tề Tiểu Khả cố lấp liếm cho qua chuyện.

"Ngươi nói muốn làm thịt Miêu Miêu nhỉ? Là chưng hay hấp, làm bánh bao hay há cảo đây, hử?".

"N-Nô tài nào...dám." Nếu biết nó là thú của cô thì có cho tiền tôi cũng chả dám động vào!.

"Rõ ràng ngươi la lối lớn lắm kia mà."

"Do...lúc đó nô tài tức giận quá nên mới ăn nói hồ đồ như vậy, nương nương người đại nhân không trách tiểu nhân, tha cho nô tài đi a!."

Lý Huệ vui vẻ lên hẳn, hắn quả thực là đồ tiêu khiển của nàng, lỡ như sau này không vui thì có thể tìm hắn. Chuyện đó thì để sau, lát nữa Trần Cảnh đến đây nên nàng phải đi sửa soạn. Lý Huệ đứng dậy bỏ đi, Bao Tử thì rụt rè bò lại gần Tề Tiểu Khả. Cái đầu nó dụi dụi vào chân của cô, phát ra mấy tiếng ư ử, dường như nó lại giả bộ làm nũng với cô. Nhưng Tề Tiểu Khả đâu có ngu, nó hại cô xém nữa là bị bay đầu, chỉ vì mấy cái hành động lấy lòng này mà tha cho nó dễ như vậy thì cô đâu còn là Tề Tiểu Khả, cô quyết định giận nó lơ nó đi.

Không ngờ số cô xui như vậy, chỉ vừa mới quẹo từ con đường mòn đi ra thì lại bị thái giám Lâm bắt được. Cả buổi sáng hắn cho cô quỳ đội xô nước hai canh giờ, đổ một giọt thì làm lại từ đầu. Đúng là hắn muốn chơi chết cô mà, hai canh giờ, bốn tiếng đồng hồ đấy! Có ngon thì mày tới quỳ đi, chết tiệt!.

Chỉ mới quỳ được một nửa thời gian mà hai chân của Tề Tiểu Khả đã bủn rủn, cánh tay đỡ xô nước run lên bần bật, đỉnh đầu như bị bổ ra làm hai vì lực ép. Chết tiệt! Tại sao người cổ đại các người lại nghĩ ra mấy cách thức trừng phạt như này chứ!. Đến lúc này Tề Tiểu Khả dường như sắp chống đỡ không nổi nữa, hai cái tay của cô không theo điều khiển mà buông lỏng, xô nước đổ xuống ào một cái làm cả người Tề Tiểu Khả ướt như chuột lột. May mắn là giờ này mọi người đã nghỉ trưa nên không có ai trông thấy, dựa vào cái mồm của bọn họ chắc chắn sẽ mách lẻo với thái giám Lâm, lúc đó thì cô đúng là thảm rồi.

Tề Tiểu Khả bực tức trong lòng, rõ ràng là cô đâu làm gì sai mà hắn dám phạt cô quỳ bốn tiếng đồng hồ. Tề Tiểu Khả này là ai chứ, cô là xuyên qua đến đây chứ không phải là người cổ đại bọn họ, những thứ quy tắc lễ nghi có thể khiến họ sợ nhưng không ràng buộc được cô! Tề Tiểu Khả cô nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ, thích thì làm không thích thì bỏ, không một ai ép buộc được cô, thử hỏi nếu cô không bỏ thực hiện hình phạt này thì cô có còn là Tề Tiểu Khả nữa hay không. Xuyên qua lâu ngày, lại bị cuốn vào những việc vặt trong cung làm cho Tề Tiểu Khả suýt quên luôn bản thân là người hiện đại nữa này.

Quần áo ướt sũng dán sát vào người khiến Tề Tiểu Khả cảm thấy khó chịu, cô bỏ luôn việc phạt, đứng dậy về phòng thay đồ sấy khô tóc. Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, đang đi thì cô lại bị người ta đụng trúng. Tề Tiểu Khả lảo đảo mất thăng bằng ngã ngồi về phía sau, người gây chuyện kia cũng ngã vào người cô. Người đó nằm sấp đối diện với Tề Tiểu Khả, gương mặt có chút hốt hoảng.

"Chết tiệt! Đụng ai không đụng sao lại cứ chọn tôi thế này!" Tề Tiểu Khả đang rất chật vật.

"Xin lỗi, ta không cố ý va phải ngươi, xin lỗi." Người đó cứ không ngừng mở miệng nói xin lỗi với con chuột ướt Tề Tiểu Khả. 

Dựa vào giọng nói Tề Tiểu Khả có thể biết được người này là nữ, dù cho nàng đang mặc bộ đồ thái giám nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng của nàng không thể giấu được. Tề Tiểu Khả vẫn còn choáng váng nên không muốn gây gổ với nàng, cô chỉ muốn mau chóng về phòng thay bộ đồ ướt này ra mà thôi. Tuy cùng là con gái nhưng người kia sức rất yếu nên Tề Tiểu Khả không cần dùng sức cũng có thể đẩy hai người đứng lên. 

Có tiếng người chạy lại gần đây, dường như họ rất gấp gáp tìm kiếm ai đó. Họ hô hoán rồi bắt đầu lục soát xung quanh, mà thành phần dám hô hoán lục soát trong khuôn viên hoàng cung ngoài Cẩm Y vệ ra thì còn ai vào đây. Người con gái va phải Tề Tiểu Khả dường như rất sợ đám Cẩm Y vệ này, chỉ vừa nghe bọn họ nói "Lục soát kĩ càng cho ta!" thì nàng đã sợ đến xanh mặt. Cẩm Y vệ đến gần, nàng liền nép vào người của Tề Tiểu Khả, xoay mặt đi tránh hướng nhìn của bọn họ. Tề Tiểu Khả cũng bị bất ngờ, tưởng đỡ cô ấy dậy rồi trở về phòng, ai ngờ tự nhiên nàng lại dựa sát vào người mình, áo quần ướt dán vào người khiến cô lo sợ sẽ bị người này phát hiện thân phận nên cố gắng đẩy nàng ra. Đột nhiên nhìn thấy gương mặt sợ sệt của nàng, Tề Tiểu Khả cũng đoán ra được vài phần là vì sao. Đã giúp thì giúp cho trót, lỡ rước phải cái phiền này thì đành phải mang theo, Tề Tiểu Khả cầm lấy tay nữ nhân rồi nhẹ nhàng lách sau lùm cây. Cô dẫn nàng theo đường khác trở về phòng mình trước, nếu nàng bị Cẩm Y vệ tìm kiếm thì chắc là tạm thời không trở về được, tốt nhất là tìm chỗ lánh tạm trước rồi tính sau.

Tề Tiểu Khả vừa vào phòng đã lao ngay vào thay đồ, mặc bộ đồ này trên người đối với cô dù chỉ một phút cũng chịu không nổi. Đối với một người làm việc hầu hạ như Tề Tiểu Khả thì căn phòng này không có gì là quá tệ. Nhưng, với một người có thân phận cao như nữ nhân kia thì lại là một chuyện khác.

-----Hết Chương 21-----

Sorry vì sự trễ nại của ta, lần này trở lại sẽ đều đặn đăng chương nên đừng lo ta sẽ ở ẩn nha ?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi