HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi ghé thăm đứa bé, hai người chào tạm biệt với Phùng Tấn Bửu rồi rời đi. Trên đường trở về khách trạm, cô và nàng thong thả chậm bước như tản bộ, Tề Tiểu Khả vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của nàng. Từ khi rời khỏi nhà của Tiểu An thì gương mặt của nàng đều cùng một dạng bí bách. Tề Tiểu Khả thầm thở dài, khoanh tay trước ngược, mặt nhìn về phía trước hơi hất lên, dáng vẻ giống như kẻ cao ngạo.

Cô thừa biết nữ nhân này là đang khó chịu chuyện gì, nhất định là vụ nhận con nuôi ban nãy khiến cho nàng vẫn còn đắng đo vài điều. Nhiều khi cô cũng chẳng thể nhìn thấu được con người này, chính thâm tâm luôn mong muốn có một đứa nhỏ, hiện tại xem như đã có được nhưng lại lo lắng do dự. Thật sự có đôi lúc cô chỉ muốn ôm nữ nhân này vào lòng, gõ vào trán nàng, bảo nàng sao lại ngốc quá! Cứ đón nhận điều đẹp đẽ trước mắt, còn lại những điều bất hạnh phía sau thì tới đâu tính tới đó. Ông trời nếu đã muốn trù dập mình rồi thì thử hỏi một nữ nhân nhu mì như nàng làm sao có thể quản hết những chuyện kia được cơ chứ! Cho dù là muốn thì cũng không đủ sức để đi quản, có phải không?

Chán ghét nét mặt lo âu của nàng, Tề Tiểu Khả mở miệng chen lời cắt ngang dòng suy tư của nàng. "Vẫn còn phiền não về việc đó sao?".

Chiêu Hoàng ngẩn đầu, liếc qua kẻ bên cạnh. "Ngươi vẫn chưa đợi sự đồng ý của ta đã vội chấp nhận đề nghị của Tấn Bửu, ngươi có biết nếu chuyện này mà bị lộ ra ngoài thì sẽ để lại cho gia đình họ hậu quả lớn như thế nào hay không?".

Chiêu Hoàng vừa mở miệng là đã giáo huấn cô, nhưng tông giọng của nàng có vẻ hơi cao nên khiến cho Tề Tiểu Khả phải lấy tay che lại hai tai của mình, miệng rít một cái.

"Không cần phải lo lắng như vậy! Mọi việc ta đều đã suy tính kỹ rồi. Cho dù có bị lộ thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến gia đình của bọn họ đâu, yên tâm!".

Chiêu Hoàng trừng mắt, còn cô thì lại lém lỉnh cười. Thở hắt một cái, thật sự chưa có ngày nào mà tâm trạng của cô lại tốt như hôm nay, sắp tới còn có thêm một đứa con nuôi nữa chứ! Nói thì như nhận cho có lệ, nhưng thật ra trong lòng cô cũng đã thầm khẳng định bản thân phải có trách nhiệm với đứa nhỏ này, dù gì cũng đã là "mẹ" của người ta. Nghĩ lại cũng có điều khó hiểu, giữa Tề Tiểu Khả và đứa nhỏ này dường như có một sự liên kết rất chặt chẽ, lần đầu bế nó trên tay thì cô đã nhận thấy rồi. Cảm giác vô cùng quen thuộc giống người thân trong gia đình của mình vậy, một cảm xúc rất khó để có thể diễn tả bằng lời.

"Lần sau nếu như ngươi còn không đợi ta gật đầu đã tự tung tự tác thì đừng hòng ta nói chuyện với ngươi nữa! Nghe rõ hay chưa?!". Chiêu Hoàng nghiêm túc cảnh cáo.

"Tiểu nhân nghe rõ!". Tề Tiểu Khả tay chấp thành quyền đưa ra trước mặt, nửa đùa nửa thật với nàng. Nhìn nàng cáu giận mà lại giống như mèo con đang xù lông vậy, người cô thương thật là đáng yêu quá đi mất. Tề Tiểu Khả âm thầm che miệng cười.

Đợi khi Chiêu Hoàng đã thôi cằn nhằn nữa, cô và nàng lại thong dong thả chậm cước bộ. Đến khi ra khỏi hẻm nhỏ đi vào đường lớn, Tề Tiểu Khả bỗng nhiên cảm thấy có gì đó hơi lạ so với mọi ngày. Đường lớn vốn dĩ phải nhộn nhịp tấp nập thì hiện tại lại vắng vẻ không bóng người, sạp hàng cũng trống trơn. Quái lạ, đáng lẽ ra giờ này mọi người vẫn còn buôn bán mới đúng chứ. Tề Tiểu Khả lia mắt nhìn theo dọc con lộ, kể cả hai bên cửa hiệu tiệm quầy tất cả đều đóng kín cửa, cô bấm bụng thầm kêu có gì đó không ổn.

Mí mắt khẽ giật vài lần, cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, Tề Tiểu Khả thoáng chốc đã nắm lấy tay của Chiêu Hoàng, kéo nàng vội đi về khách trạm. Nào ngờ chỉ vừa được vài bước thì từ phía cuối đường đột nhiên ùa tới một đoàn người, ai cũng hốt hoảng bỏ chạy thục mạng, người này dẫm đạp lên người kia, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Chiêu Hoàng bỗng nhiên thấy được tình huống kinh khủng như vậy thì cũng bị doạ cho một trận thất kinh, nép sát vào trên người của cô. Tề Tiểu Khả cũng bị giật mình một phen, rất may cô đã lập tức lấy lại bình tĩnh nắm lấy tay của Chiêu Hoàng kéo nàng vào giữ chặt trong lòng của mình, cố gắng tách ra khỏi dòng người đang điên cuồng bỏ chạy kia.

Dường như mọi chuyện nằm ngoài sự tưởng tượng của Tề Tiểu Khả. Đoàn người này vừa đi qua thì một toán khác lại đến, toán này nối đuôi toán sau, kéo theo sau đó là một đoàn người ùng ùng chạy toán loạn. Mọi người la hét dẫm đạp lên nhau, trong đó còn có những đứa bé và nhiều người già rất vật vã, vô cùng thảm thương. Thật sự tình huống lúc này làm cho đầu óc của Tề Tiểu Khả xoay mòng mòng, hiện tại phải hoạt động hết công suất để phân tích xem chuyện gì đang xảy ra.

Cô cùng Chiêu Hoàng đứng giữa dòng người khó tránh khỏi bị cuốn theo đòng như như thác lũ, bị người khác va đập. Tề Tiểu Khả lo lắng hai người sẽ bị áp lực từ dòng người tách ra nên càng ra sức ôm chặt lấy Chiêu Hoàng. Nàng càng là sợ hãi hơn, từ đầu vẫn luôn níu chặt lấy vạt áo của cô. Cảm thấy nếu cứ như vậy thì sẽ không ổn, Tề Tiểu Khả đưa mắt tìm kiếm, cô nở nụ thở phào cười một cái, kéo theo Chiêu Hoàng lách người chạy vào dưới hiên của một hiệu tiệm.

Sau khi giữ cho hai người an toàn, điều mà Tề Tiểu Khả muốn làm rõ là nguyên nhân gì lại khiến cho mọi người đều tháo chạy như vậy. Cô đảo mắt, nhanh nhẹn bắt được cánh tay của một tên trông có vẻ là thư sinh. Hắn ta đột ngột bị người khác giữ lại thì như hốt hoảng lập tức giật tay lại, quay đầu lại nhìn. Tề Tiểu Khả thấy bộ dạng hắn vội vã như vậy cũng không muốn tốn thời gian, cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

"Công tử, tại sao mọi người lại hoảng loạn tháo chạy như vậy?".

Hắn thở hồng hộc trả lời, "Rìa thành bùng phát dịch. Trong một đêm đã lan ra toàn bộ khu rìa Tây, lây lan càng lúc càng nhanh, chết rất nhiều người! Hơn nữa bệnh này không có thuốc chữa! Mọi người ai nấy có nhà thì về nhà, ở trọ thì về khách trạm, hoặc là sợ hãi bỏ chạy qua thành Nam. Ta nghĩ hai người các ngươi cũng mau chóng chạy đi! Cổng thành đã có lệnh phong toả trong ngày mai rồi, nếu còn ở lại để nhiễm bệnh thì chỉ có thể chờ chết mà thôi!!". Hắn vừa nói xong liền bỏ chạy hoà vào theo dòng người.

"Nguy!". Tề Tiểu Khả run rẩy thốt ra một câu liền lập tức kéo theo Chiêu Hoàng hết sức bình sinh chạy vào một ngõ nhỏ khác. Mặc dù cô không hề nắm rõ địa lý đường xá ở nơi này nhưng có một điều cô vô cùng chắc chắn, đó là đi đường này nhất định sẽ về tới khách trạm nhanh hơn. Chưa nói đến khoảng cách của hai con đường, chỉ cần nhìn vào dòng người như thác lũ kia thôi. Hiện tại đang bùng phát dịch truyền nhiễm, nếu như cứ liều mạng đâm đầu ùa vào đoàn người kia thì chẳng cần biết có thể về tới nơi hay chưa cũng đã bị lây nhiễm rồi.

Điều cấp thiết nhất bây giờ là chọn một con đường khác thưa người hơn, không cần phải tiếp xúc trực tiếp với người lạ, mặc dù quãng đường có xa hơn nhưng lại là biện pháp an toàn nhất trong tình huống hiện tại.

Với Tề Tiểu Khả thì quãng đường này không là vấn đề gì nhưng ngược lại với Chiêu Hoàng thì là chuyện khá gian nan. Vừa rồi nàng bị một màn kia làm cho phát khiếp đến hoảng loạn, bây giờ lại phải dốc hết sức bỏ chạy, với một người bình sinh đã suy nhược như nàng thì đã là vượt quá giới hạn chịu đựng.

Chiêu Hoàng đột ngột bị trẹo chân, vấp ngã xuống đất. Tề Tiểu Khả đang chạy phía trước thì đột ngột bị kéo khựng lại, cô nghe một tiếng bịch khá lớn, quay đầu lại đã thấy nàng bị ngã sấp dưới đất. Cô giật thót tiến lại vội xem sơ qua chân của nàng. Tề Tiểu Khả vừa nhìn đã cau mày, cô xoa nhẹ nơi cổ chân bắt đầu ửng đỏ lên của Chiêu Hoàng, hơi dùng lực ấn nhẹ chỗ khớp mắt cá, nàng bị đau nên khẽ rít một tiếng. Biết được cô liền buông lỏng lực, cầm lấy bàn chân nhẹ xoay vài vòng, cô vẫn luôn để ý gương mặt nàng là đang tỏ ra cố chịu đựng cơn đau. Trong lòng thầm đánh giá sơ bộ, có lẽ nàng đã bị bong gân rồi, nếu như còn tiếp tục đi nữa thì chân liền sẽ sưng phù rất lớn, dây chằn cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng hơn. Ở phía sau đoàn người vẫn lũ lượt kéo tới, tình huống căng thẳng như vậy phải làm sao đây.

Tề Tiểu Khả mím môi đắn đo suy nghĩ, chỉ một chốc lát thì cô đã có cách. Cô ngồi xoay người lại, đưa lưng về phía của Chiêu Hoàng, thuần thục vòng tay qua kéo xốc nàng áp lên trên của mình khiến cho nàng bị bất ngờ. Tề Tiểu Khả không hề báo trước toan đứng dậy chạy vụt đi khiến cho Chiêu Hoàng hơi hoảng, phản xạ đột ngột từ đằng sau ôm ghì lấy cổ của cô.

Lúc này Chiêu Hoàng ở trên lưng của cô cũng thầm e thẹn đỏ mặt. Người này nhìn thấy, chạm vào đôi chân của nàng cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng không hiểu tại sao vừa rồi hắn giúp nàng xoa chân thì bản thân vẫn có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ. Đã vậy hiện tại bản thân còn áp sát trên người của hắn, phải nói từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Trần Cảnh thì nàng cũng chưa từng tiếp xúc với tên nam nhân nào ở khoảng cách gần đến như vậy. Hắn... Là người thứ hai.

Nhưng có một điều càng khiến cho Chiêu Hoàng ngạc nhiên hơn về con người của tên này đó là thể lực của hắn. Tính từ lúc vừa xốc nàng đứng lên chạy đi tới bây giờ cũng đã gần một khắc nhưng trông người này vẫn chưa hề có dấu hiệu gì gọi là mệt cả. Hắn vẫn cứ chạy liên tục không hề dừng lại, hai bên thái dương những dòng mồ hôi cứ ồ ạt tuôn ra đến thấm ướt cả mái tóc, miệng thì thở hồng hộc. Nhìn cảnh tượng này trong lòng nàng bỗng dâng lên một niềm cảm động và có một chút xót dạ.

Lúc này Chiêu Hoàng đã từng nghĩ nếu như thân phận của hai người hoàn toàn khác với hiện tại, nàng không phải thê tử của Cảnh, hắn không phải nội quan nơi Hoàng thành. Lý Thiên Hinh nàng! Nhất định sẽ nhân sinh như một đi yêu thương con người này. Con người này, hắn cho nàng một cảm giác ấm áp, cảm thấy được bảo hộ, luôn luôn được che chở và hơn hết, nàng cảm nhận được tình yêu ở nơi hắn, một tình cảm dịu dàng và trân trọng mà hắn dành cho nàng.

Đáng tiếc. Người đầu tiên nàng gặp không phải hắn. Người đầu tiên nàng yêu không phải hắn. Nàng và hắn vĩnh viễn cũng không thể cùng một chỗ.

Chiêu Hoàng áp mặt vào lưng của người trước mắt, một giọt lệ long lanh thầm lặng rơi xuống, thấm ướt vai áo của người.





-----Hết Chương 66-----

Tác giả: Nếu là Chiêu Hoàng, mọi người có suy nghĩ giống như cô ấy ko.

Lý Chiêu Hoàng [Đồng Lệ Á]

Ngày đăng: 20-5-2021.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi